Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương : Ăn chùa ngu sao mà không ăn.
Nhóm dịch: truongcaca
Nguồn: Mê Truyện
Tần Vĩnh Phú sau khi nghe con gái nói, thực sự rất kinh ngạc, hắn không ngờ Vu Thiên lại chỉ có một người sinh hoạt trong núi sâu, hoàn cảnh nơi đó Tần Vĩnh Phú thật sự không nghĩ mình có thể chịu được.
Tuy Tần Thư Nhã không có nói với cha mình Vu Thiên có công phu cao đến mức nào, thậm chí còn cố ý che giấu một ít, nhưng Tần Vĩnh Phú dùng đầu ngón chân cũng biết nếu như không có bản lĩnh, cuộc sống trong hoàn cảnh đó sợ rằng đã sớm bị mãnh thú ăn thịt? Vì thế, cách nhìn của Tần Vĩnh Phú đối với Vu Thiên thực đã có chút thay đổi.
Vu Thiên thấy Tần Vĩnh Phú mời mình ngồi xuống, hắn cũng không có khách khí, dựa theo chỗ mà Tần Thư Nhã chỉ liền ngồi xuống.
Chứng kiến Vu Thiên đã ngồi xuống, Tần Vĩnh Phú cũng ngồi xuống theo, sau đó nói với Tôn bá vẫn đứng bên người:
- Tốt rồi, tại đây cũng không còn chuyện gì cho bọn họ, căn phòng bên cạnh không phải đã đặt xong rượu và thức ăn sao? Để cho bọn họ đi vào chỗ đó ăn đi.
Nhìn bên người đứng đầy một đám vệ sĩ quần áo màu đen, Tần Vĩnh Phú cũng không được tự nhiên cho lắm. Ăn một bữa cơm thôi mà nhiều người đứng nhìn như vậy, cảm giác đó xác thức không thoải mái chút nào.
- Vâng, lão gia!
Tôn bá đáp ứng một tiếng, sau đó đối với những người vệ sĩ kia vung tay lên, những người kia đều biết điều lui xuống. Đối với bọn họ mà nói, bọn họ cũng không thích cứ đứng lù lù đấy nhìn người khác ăn cơm, nhưng ai bảo mình lấy tiền tài của người khác, vậy thì cũng chỉ biết phục vụ người ta hết mình thôi.
Nhìn thấy tất cả đám vệ sĩ đều đi rồi, Tần Vĩnh Phú lại nói với Tôn bá:
- Tốt rồi, ông cũng đi đi, mấy ngày nay ông không có phí công một đêm đi theo tôi, chắc cũng mệt mỏi rồi, đi sang gian phòng bên cạnh thư giãn một tí đi.
Đối với Tôn bá đã đi theo mình nhiều năm, Tần Vĩnh Phú chưa bao giờ đem y làm ngoại nhân, cho nên mới an bài như vậy.
Tôn bá nhẹ gật đầu:
- Lão gia, nếu như có chuyện gì ngài lập tức bảo tôi, chúng tôi ở ngay tại bên cạnh.
Tần Vĩnh Phú nhẹ gật đầu:
- Tôi đã biết, ông đi đi.
Như vậy, Tôn bá cũng rời khỏi căn phòng này, hiện tại trong phòng cũng chỉ còn lại có bốn người Tần Vĩnh Phú, Tần Thư Nhã, Vương Đình cùng Vu Thiên.
- Tốt rồi, tại đây cũng không còn người lạ nào, Vu tiên sinh có thể ăn uống thoải mái.
Tần Vĩnh Phú sau khi nói xong lời này, tự mình rót cho Vu Thiên một chén rượu đỏ.
Vu Thiên cũng không khách khí, khẽ vươn tay tiếp nhận chén rượu rồi ngửa cổ uống cạn.
- Đúng vậy, nhưng rượu này lại không quá mạnh, uống vào còn có chút ngòn ngọt, chưa đủ thoải mái.
Vu Thiên sau khi xoay xoay ly rượu đỏ liền mỉm cười nói.
Tần Vĩnh Phú cũng thật không ngờ Vu Thiên vừa nói là làm ngay, hoàn toàn không giống như mình khi ăn cơm cùng người khác, thỉnh thoảng còn muốn khách khí một ít đấy. Nhưng nghĩ lại Tần Vĩnh Phú cũng đã hiểu, dù sao cũng là một đứa nhỏ lớn lên trong núi sâu, không hiểu quy củ cũng là điều bình thường, cho nên hắn dứt khoát không rót rượu nữa, mà đem bình rượu đỏ giao cho con gái. Dùng thân phận của Tần Vĩnh Phú, tại khu Đông Thành thành phố Trung Sơn thủ đô Đông Phương quốc, người có thể làm cho hắn tự mình rót rượu thật sự không nhiều lắm.
Tần Thư Nhã cười cười nhận lấy chai rượu đỏ cha mình đưa cho, sau đó lại rót vào chén của Vu Thiên hơn phân nửa rượu.
- Loại rượu này, không thể so với loại rượu anh hay uống cạn được, rượu anh uống kia thực sự quá cay, tuy uống vào làm cả người tràn đầy hưng phấn, nhưng xác thực không tốt lành gì, đối với thân thể còn có chỗ hại. Không giống khi uống loại rượu đỏ này, uống vào sẽ có cảm giác ngọt ngào, hơn nữa đối với thân thể còn có chỗ tốt, em xem anh về sau nên tập uống loại rượu này đi.
- Tôi đối với rượu cũng không khoái!
Vu Thiên cười cười trả lời Tần Thư Nhã một câu như vậy, đồng thời ngửa cổ lên đem chén rượu kia uống sạch.
Nhìn cách Vu Thiên uống rượu như vậy, Tần Vĩnh Phú cùng Tần Thư Nhã đều lắc đầu cười cười, uống rượu đỏ chủ yếu là để giao lưu tình cảm, uống để cho có cảm xúc, làm gì có người nào giống như vậy, ngươi cứ rót hắn cứ uống, như vậy không phải nát rượu sao? Nhưng bởi vì vu Thiên đã cứu tính mạng Tần Thư Nhã, cho nên hai cha con bọn họ cũng sẽ không đi để ý, Tần Thư Nhã vẫn là rót cho Vu Thiên một chén nữa.
Vu Thiên cũng chưa từng gặp qua tình cảnh nào như này, nhưng cũng biết có chừng có mực, thấy ba người Tần Thư Nhã còn không có uống ngụm nào, chính mình vừa uống đã là hai chén, cũng biết như vậy là không tốt, cho nên Vu Thiên lúc này không có cầm lấy chén rượu kia uống cạn.
Chứng kiến Vu Thiên rốt cục đình chỉ động tác uống rượu như say kia, trong nội tâm Tần Thư Nhã thở dài một hơi, nếu như Vu Thiên vẫn cứ uống rượu mạnh mẽ như vậy, cô thật đúng không biết làm như nào khuyên hắn dừng lại.
Nhưng cũng may Vu Thiên đã đình chỉ lại động tác này, cái đó đã nói lên Vu Thiên thực ra rất thông minh.
- Vu Thiên đúng không? Trên xe nghe Thư Nhã nói một mình cậu sinh hoạt tại trong núi sâu, vì sao lại như vậy? Nếu đã không còn thân nhân thì cậu cũng có thể đi ra bên ngoài mà, cậu phải biết rằng thế giới bên ngoài này thực sự có rất nhiều điểm thú vị?
Tần Vĩnh Phú nhìn thấy Vu Thiên đình chỉ uống rượu, liền bắt đầu tính toán thăm dò một chút tiểu sử về Vu Thiên, mặc dù nói hắn đã cứu được tính mạng Tần Thư Nhã, nhưng ai biết Vu Thiên có phải là người mà đối thủ của mình cố ý an bài đến đối phó mình hay không? Ở trong xã hội dốc sức nhiều năm như vậy, Tần Vĩnh Phú đã trở thành một thương nhân thành công, đồng thời cũng là một người có phần lớn cừu gia là nhân vật giang hồ. Hắn đã nhìn thấy rất nhiều người ngày thường cao cao tại thượng thế nhưng thoáng cái rơi vào tình cảnh cửa nát nhà tan, cho nên hắn gặp chuyện gì đều vô cùng cẩn thận. Cũng chính bởi vì hắn cẩn thận như vậy, cho nên hắn mới tại thành phố Trung Sơn có địa bàn cho riêng mình, công ty của riêng mình, sự nghiệp huy hoàng cũng của riêng mình.
- Không vì cái gì cả, chỉ là cảm giác năng lực của mình không đủ mà thôi.
Nghe xong Tần Vĩnh Phú nói ra lời này, Vu Thiên cũng nhớ tới vú em Lý Di của mình trước lúc sắp chết đối với mình nói. Khi đó Vu Thiên bất quá mới chỉ mười hai tuổi mà thôi.
- Thiên Nhi à! Vú em biết rõ chính mình không tốt, cho nên ta phải đi trước một bước rồi, đi tới một thế giới khác tìm ông nội cùng cha mẹ của con. Trong tám năm trời con không có ở cùng cha mẹ mình, ta và sáu vị thúc thúc tàn phế đã dạy cho con rất nhiều thứ, mà con cũng đã rất cố gắng, nhưng ta muốn nói cho con biết, thế gian hiểm ác, con đừng cho rằng mình đã rất mạnh, nhớ kỹ thiên ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn, ít nhất cừu gia của con công phu rất cao. Nếu như con không có luyện thành Vu gia đấu khí đệ tứ trọng thì ngàn vạn lần không được đi ra ngoài, phải nhớ kĩ đó. Còn có trong túi này có một túi gấm nhỏ, đợi đến một ngày con luyện thành Vu gia đấu khí thì con có thể mở ra xem, lúc đó con sẽ biết nửa đời sau của con nên làm gì.
Hồi tưởng lại những chuyện này, Vu Thiên tựa hồ rất bi thương. Nguyên nhân chính là từ ngày ấy, Vu Thiên nghe lời vú em bắt đầu mãnh liệt tập luyện Vu Gia Đấu Khí. Bởi vì Vu Thiên chăm chỉ cố gắng, tại năm hắn mười bốn tuổi đã luyện đến Vu Gia Đấu Khí đệ nhị trọng, năm mười lăm tuổi hắn lại luyện thành Vu Gia Đấu Khí đệ tam trọng. Nhưng cho tới bây giờ Vu Thiên đã tuổi rồi, cảnh giới cực cao của Vu Gia Đấu Khí là đệ tứ trọng hắn còn không có đột phá. Bởi vì không đạt tới yêu cầu của vú em Lý Di, cho nên Vu Thiên không có ý định muốn rời khỏi núi, trừ phi cần phải mua đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, Vu Thiên mới đi ra thị trấn một chuyến, những lúc khác Vu Thiên đều ngồi luyện công. Nếu như không phải Tần Thư Nhã rơi xuống vách núi, sợ răng Vu Thiên bây giờ vẫn còn đang trong núi sâu luyện công, thẳng cho đến khi luyện thành thần công kia mới thôi.
Tần Vĩnh Phú nhìn thấy sắc mặt Vu Thiên biến ảo dị thường, lại nghe thấy Vu Thiên nói năng lực của mình còn chưa đủ, hắn đã đoán được Vu Thiên nhất định là có chuyện gì đấy.
- Ừm, người trẻ tuổi hiểu được khiêm tốn là rất khó đấy, nào, chúng ta cùng cạn một chén.
Nghe được cha mình đang khích lệ Vu Thiên, Tần Thư Nhã cũng rất cao hứng. Nói thật, cô đã rất lâu không có nghe được cha mình khen người khác.
- Vu Thiên, nhanh cầm chén rượu lên đi, cha em muốn uống cùng anh một chén đấy.
Tiếng la của Tần Thư Nhã đã kéo Vu Thiên từ trong khoảng không suy nghĩ trở về hiện thực.
- Ah, được, uống rượu.
Vu Thiên nói xong, liền ngẩng cao cổ uống sạch chỗ rượu đỏ trong chén.
- Ha ha ha! Sảng khoái, sảng khoái!
Nhìn Vu Thiên uống rượu như vậy, Tần Vĩnh Phú tựa hồ cũng nhớ tới bộ dạng mình lúc còn trẻ tuổi, khi đó hắn cũng là miệng lớn ăn thịt, miệng lớn uống rượu, chỉ bởi vì những năm này hắn đã lớn tuổi, gặp được nhiều chuyện rồi, cho nên làm chuyện gì cũng không có nói toạc ra như vậy.
- Nào, mọi người dùng bữa a, nghe Tôn bá nói đồ ăn tại đây đều là những món ăn có tiếng của núi Thái Sơn, ăn chắc rất ngon đấy.
Tần Vĩnh Phú nói xong liền dẫn đầu đưa tay hướng về mấy món ăn ngon gắp bỏ vào bát.
Trên đường đi Vu Thiên vừa phải cõng Vương Đình, vừa phải ôm Tần Thư Nhã, lại đi đường núi dài như vậy, thể lực có lẽ cần phải bổ sung thật nhiều, cho nên hắn sau khi nhận được sự cho phép của Tần Vĩnh Phú, cũng không khách khí hướng về mấy món ăn kia gắp lấy gắp để. Ăn chùa thì ngu sao mà không ăn, ăn hết cũng là đồ ăn chùa, đây chính là lời răn của Vu Thiên đối với mỹ vị.
Ngày thường trong núi sâu, Vu Thiên cũng chỉ biết ăn mấy thứ lặt vặt như chim trong rừng, cá dưới suối, cua trong khe. Có thể nói hắn đã sớm ăn chán mấy thứ đó rồi, hôm nay chứng kiến một bàn lớn đồ ăn như này, lại còn trải qua chế biến nấu nướng của đầu bếp cao cấp, hương vị kia đã sớm hấp dẫn Vu Thiên, cho nên Vu Thiên mở rộng miệng hết khả năng, dùng một hồi công phu, một bàn lớn đồ ăn đã bị một mình Vu Thiên tiêu diệt hơn phân nửa.
Nhìn thấy Vu Thiên tham ăn như vậy, Tần Vĩnh Phú ha ha cười cười, Tần Thư Nhã cùng Vương Đình cũng chỉ biết líu lưỡi.
- Có thể ăn được là tốt rồi, có thể ăn được mới giống người trẻ tuổi a.
Đối với sự tham ăn của Vu Thiên, Tần Vĩnh Phú lại lý giải như thế. Tần Vĩnh Phú thậm chí đột nhiên phát hiện, ngày hôm nay hắn tựa hồ rất vui vẻ, rất yêu cười, hắn ngày hôm nay cười nếu so với ngày thường, nửa năm, thậm chí là một năm còn muốn nhiều hơn đấy.
- Bang bang bang!!!
Chính lúc Vu Thiên đang mãnh liệt ăn uống, ba người Tần Vĩnh Phú cũng sắp sửa ăn xong, cửa phòng của bọn họ lại vang lên âm thanh gõ cửa.