Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương : Cô gái thông minh.
Nguồn dịch: Dịch giả - truongcaca
Sưu tầm:
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: xiaoshuo
Dưới lầu đang bừng bừng khí thế thì trên lầu Lương Mộc Lan và Triêu Đan Đan cũng đang quan sát rất chăm chú.
- Mộc Lan tỷ tỷ, Bạch gia cùng Hồng Gia đánh nhau mà chị lại nói là có lợi cho sự ổn định của xã hội ư? Em nghĩ là bất luận Hồng Cường thắng hay Bạch Ngọc Đường thắng thì thể diện của đối phương cũng không thể bảo toàn được. Nếu như vậy, liệu có dẫn đến rối loạn cả xã hội không?
Triệu Đan Đan vừa nhấm nháp miếng bánh ngọt hương trái cây trong tay vừa cất giọng hỏi Lương Mộc Lan.
Lương Mộc Lan vốn chỉ là thấy chỗ này náo nhiệt thì xem một chút thôi, nhưng khi vừa nghe thấy Triệu Đan Đan nói như vậy, cô ta cũng cảm giác được điều gì đó. Đúng vậy, nếu như đơn giản chỉ là hai nhà đánh nhau mà ngươi lại nói là sẽ ảnh hưởng đến trật tự xã hội, như vậy nhất định chuyện bé sẽ xé ra to, cố ý lan truyền. Thế nhưng Bạch gia và Hồng gia lại khác.
Một bên là Bạch gia một trong những gia đình cực kỳ giàu có ở thành phố Trung Sơn, một bên là Hồng bang, bang xã hội đen đại diện cho cả Đông Phương quốc. Nếu giữa hai nhà này xảy ra chiến tranh thật thì cái xã hội vốn đã không được quản lý tốt sẽ vì thế mà trở nên rối ren hơn. Nghĩ đến những chuyện đó, Lương Mộc Lan nghiêng đầu liếc mắt nhìn Triệu Đan Đan. Đã có lúc, cô ta không thể hiểu nổi cô bé từ nhỏ đã bám đuôi mình. Muốn nói cô bé có đầu, thì ngoài việc ham ăn ham chơi ra chẳng biết làm gì khác cả. Còn nếu nói cô bé không có đầu óc, thỉnh thoảng mỗi câu cô bé nói ra lại rất có triết lý.
Ví dụ như vừa nãy Triệu Đan Đan nói đến vấn đề trật tự xã hội có vẻ rất có đạo lý.
- Hừ! Đan Đan, có phải em muốn bảo chị đi quản mấy việc vặt vãnh ấy không?
- Đâu có, chỉ là em buột miệng nên nói vậy thôi, nếu như chị cho rằng em nói không đúng thì chị không nghe là được mà…
Không để ánh mắt sát nhân của Lương Mộc Lan làm ảnh hưởng đến việc ăn bánh trái cây của mình nên Triệu Đan Đan không hề ngẩng đầu lên, mắt cũng không nháy, chỉ thỏa mãn cái thú ăn uống của mình.
Biết là nhìn Triệu Đan Đan như vậy sẽ chẳng có kết quả gì, mặc dù cô khá tự tin rằng ánh mắt sát nhân của mình có lực uy hiếp khủng khiếp đối với người khác khi cô nhìn họ. Thậm chí, mấy tên phạm nhân sau khi nhìn vào ánh mắt của Lương Mộc Lan thì chuyện gì cũng đem ra khai hết. Nhưng không hiểu tại sao, chiêu này đối với Triệu Đan Đan dù chỉ một lần cũng không có tác dụng.
Thở dài một hơi, Lương Mộc Lan lắc đầu, nếu đã vô tác dụng thì chẳng làm được gì đối với Triệu Đan Đan. Đúng là chuyện giống như lời Triệu Đan Đan vừa nói, nếu như mình không xuống ra tay ngăn bọn họ lại, thì việc Hồng Gia đánh nhau với Bạch Gia nhất định sẽ gây những ảnh hưởng không tốt đến trật tự xã hội.
Nghĩ đến đây, Lương Mộc Lan nói với Báo Săn ở phía sau:
- Đi thôi, cùng tôi xuống xem một chút…
Sau đó, cô ta sải bước ra khỏi phòng.
Triệu Đan Đan đứng ở giữa phòng trông thấy Mộc Lan tỷ tỷ đi ra, cô bé cũng bật cười haha;
- Chỉ một câu đã hạ gục được chị, cả Đông Phương quốc cũng chỉ có Triệu Đan Đan ta có bản lĩnh này…hì hì.
Nói xong câu đó, dường như Triệu Đan Đan lại muốn nói điều gì đó, lẩm bẩm:
- Người được gọi Vu Thiên cũng thú vị đấy chứ, ờm, có cơ hội mình nhất định phải đi gặp hắn…
Lương Mộc Lan cũng không biết khi mình đi rồi Triệu Đan Đan sẽ nói cái gì, cô ta chỉ nghĩ là không thể để cho Hồng Gia và Bạch gia gây chiến với nhau. Chí ít thì trong trường hợp này, trong cái thành phố Trung Sơn này không thế để bất kỳ hành động nào xảy ra. Nếu không thì một trưởng khoa khoa Ổn Định của Quốc An cục như mình há chẳng phải bất tài vô dụng sao?.
- Dừng tay!
Lương Mộc Lan đã bước chân vào đại sảnh ở tầng một, kịp thời cất tiếng.
Sau khi Lương Mộc Lan vừa hô xong câu đó, Báo Săn đứng phía sau cô, người giống y tên, thoắt cái biến mất tại chỗ, rồi lại xuất hiện giữa chỗ Trâu Rừng và Chó Điên đang đánh nhau. Chỉ với một cú Không Trung Toàn Phong Cước đã đồng thời đẩy lùi hai người này.
- Tôi bảo các người dừng tay mà các người không nghe thấy gì sao?
Lương Mộc Lan thấy Báo Săn đã hoàn thành mệnh lệnh của mình, liền vung tay lên. Sau đó, Báo Săn lại phi về phía sau cô ta.
Lúc này, mọi người ở đây đều thấy sự xuất hiện của Lương Mộc Lan, đương nhiên là bao gồm cả Bạch Ngọc Đường và Hồng Cường.
Bạch Ngọc Đường và Hồng Cường được xem là những công tử nổi tiếng ở khu phố Trung Sơn, đương nhiên không ít lần tham gia vào các cuộc tụ họp của giới thượng lưu. Mà Lương Mộc Lan cũng từng tham dự rất nhiều bữa tiệc tùng, cho nên tuy là bọn họ chưa quen, nhưng cũng biết rõ về thân phận của cô.
Bây giờ nhìn thấy Lương Mộc Lan xuất hiện trong nhà hàng, Bạch Ngọc Đường đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhanh chí hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Ha ha, hóa ra là trưởng khoa Lương ah? Thất kính, thất kính…
Thấy Bạch Ngọc Đường chào hỏi Lương Mộc Lan, Hồng Cường cũng không muốn lép vế, lập tức nói theo:
- Lương trưởng khoa tốt a!
Trong đại sảnh, rất nhiều người không nhận ra Lương Mộc Lan đều không khỏi ngỡ ngàng, bọn họ vốn cho rằng nhất định là có trò hay để xem, nhưng có ai nghĩ là lại xuất hiện một người có thế lực mạnh như thế này, hơn nữa lại là phụ nữ. Chỉ là cô ta đeo kính nên có vẻ không xinh đẹp lắm.
Đương nhiên bọn họ không hề biết nếu Lương Mộc Lan bỏ kính ra thì nhất định sẽ khiến bọn họ phải giật mình.
Nhưng mặc kệ mọi người đánh giá thế nào về vẻ ngoài của Lương Mộc Lan, chỉ cần cô ta xuất hiện có thể làm cho Bạch Ngọc Đường và Hồng Cường cất lời chào hỏi trước thì cũng đủ hiểu thân phận của cô ta không hề đơn giản chút nào.
- Khụ khụ, vừa đúng lúc tới đây ăn bữa cơm đạm bạc, không ngờ lại được chứng kiến giữa Bạch thiếu gia và Hồng thiếu gia có chuyện không hay xảy ra. Haizzz! Bất luận nói như thế nào, đều là người Đông Phương quốc, tôi thấy chuyện này nên cho qua đi, coi như các người nể mặt tôi dừng tay đi, tất nhiên nếu các người không muốn thì cũng không cần thiết.
Lương Mộc Lan thản nhiên nói một câu sau đó quay sang nhìn Hồng Cường đứng một bên.
Lương Mộc Lan là ai, Hồng Cường rất rõ. Trưởng khoa Ổn Định khoa của Quốc An cục, nói hơi khó nghe một chút, chỉ cần cô ta không vui thì hoàn toàn có thể bắt ngay Hồng Cường lại, rồi quy vào tội làm rối loạn trật tự xã hội mà nhốt mình vào đại lao. Đương nhiên, có Hồng gia ở đây, với cái tội danh này thì chưa chắc đã có thể nhốt Hồng Cường lại. Nhưng bất luận thế nào, Hồng Cường biết chỉ cần Lương Mộc Lan muốn thì cũng có thể tạm thời giam giữ y trong hai mươi tư tiếng đồng hồ.
Cho nên lúc Lương Mộc Lan vừa quay sang liếc Hồng Cường, Hồng Cường lập tức cất lời:
- Hắc hắc, là hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà. Bạch thiếu gia, vừa rồi có chỗ nào đắc tội thì mong anh đừng để bụng…
Thấy Hồng Cường có vẻ biết lỗi như vậy, Lương Mộc Lan liền quay sang nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường thấy Hồng Cường nói vậy, tự dưng cũng chẳng có gì để nói thêm. Mặc dù là gia đình y từ lâu đã không dính líu vào xã hội đen, thậm chí Lương Mộc Lan muốn điều tra y thì chỉ phí công phí sức. Nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn rất rõ tính tình của Lương Mộc Lan, nếu như chọc giận cô ta thì cô ta chẳng cần biết bây giờ mình có phạm pháp hay không, cứ bắt lại đã, sau đó giam trong hai mươi tư tiếng rồi tính tiếp. Nếu như bây giờ mà bị Lương Mộc Lan bắt đi thì đúng là bẽ mặt.
Nghĩ mà xem, người khác đến đất nhà mình nhiễu sự mà mình lại bị bắt đi thì không gọi là bẽ mặt thì là gì…
Cho nên thấy Lương Mộc Lan đang nhìn mình, lại thấy Hồng Cường nói như vậy. Bạch Ngọc Đường cũng nhún nhún vai, nói:
- Đúng như lời của Hồng thiếu gia nói, chỉ là một chút hiểu lầm thôi, hiểu làm thôi mà…
- Ừh!
Nghe Bạch Ngọc Đường nói như vậy, Lương Mộc Lan hài lòng gật đầu:
- Rất tốt, nếu là hiểu lầm thì chuyện này coi như bỏ qua.
Sau khi nói xong những lời này với Bạch Ngọc Đường và Hồng Cường, Lương Mộc Lan đột nhiên quay qua nói với tất cả mọi người đang xôn xao trong phòng:
- Mọi người cũng thấy đấy, hai người này chỉ đùa thôi, cho nên tôi hi vọng mọi người cũng coi mình như một người đi đường xem trò vui. Nhưng bất kỳ người nào dám mang chuyện này lan truyền ra ngoài, thì tôi sẽ khép người đó vào tội gây rối loạn trật tự xã hội, đến lúc đó, làm như thế nào thì các người tự hiểu, biết chưa?
Không thể không công nhận là Lương Mộc Lan rất biết lợi dụng quyền lực trong tay mình. Vốn dĩ trong những người đang xôn xao nhốn nháo ở đây, sẽ có người đang nghĩ là lát nữa ra ngoài sẽ ba hoa một hồi về chuyện mình đã chứng kiến với chúng bạn. Tuy nhiên nghe Lương Mộc Lan nói vậy, không ai dám ho he một tiếng nữa. Tất cả mọi người đều biết nếu bị Quốc An cục bắt giữ thì sẽ thảm như thế nào. Thật chẳng dám nghĩ nữa, cho nên chuyện này tự nhiên sẽ không có ai dám lan truyền ra ngoài. Chỉ đáng thương cho Vu Thiên, đáng nhẽ cái tên của hắn sẽ lẫy lừng cả vùng Trung Sơn, thế mà chỉ vì một câu nói của Lương Mộc Lan mà mọi người quên luôn cả hắn, không ai dám nhắc đến hắn nữa.
- Tốt, mọi người không có việc gì nữa thì giải tán đi.
Thấy tất cả mọi người đều phải phục tùng mình, Lương Mộc Lan phất phất tay tỏ vẻ hài lòng.
Sau đó, mọi người đều biết chẳng có gì hay để xem nữa, cả đám liền lũ lượt kéo nhau ra khỏi nhà hàng. Còn Hồng Cường sau khi hằm hằm nhìn Bạch Ngọc Đường thì cũng xoay người dẫn theo các huynh đệ của y đi ra ngoài.
- Anh xem các huynh đệ của mình có sao không, không được thì đi bệnh viện đi…
Nói một câu coi như thể hiện sự quan tâm, Lương Mộc Lan cũng cùng với bạn đồng hành Triệu Đan Đan đi ra khỏi khách sạn Đế Hào. Tất cả mọi người đều đã đi hết, cô ta cũng không cần thiết phải ở lại làm gì.
Trong nhà hàng, giờ chỉ còn lại đám người của Bạch Ngọc Đường ở lại, y nhìn nhìn một lát rồi chạy đến chỗ bọn thuộc hạ của mình, quát:
- Còn đợi cái gì, còn không mau sắp xếp xe, không thấy rõ ràng là bị thương rồi sao?
Cơn giận dữ nén trong lòng rất khó chịu, cho nên y trút hết lên người bọn thuộc hạ.
Trên đường khu Đông Thành thành phố Trung Sơn, Vu Thiên đang ngồi trên xe cùng Hắc Lang đi về phía nhà máy rượu Đại Tần.
Hắc Lang ngồi ở hàng trước thỉnh thoảng lại quay đầu liếc nhìn Vu Thiên đang nằm ngủ ở ghế sau. Nhìn thấy Vu Thiên ngủ ngon lành trên xe, Hắc Lang thực sự ngưỡng mộ hắn. Ra tay gây chiến với người Hồng Bang, mà hắn vẫn có thể ngủ được, riêng cái khoản bình tĩnh này thì có lẽ cả đời Hắc Lang cũng không học theo được.