Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương : Phóng hỏa - tra hung thủ.
Nguồn dịch: Dịch giả - conandoyle
Sưu tầm:
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: xiaoshuo
- Rõ! Phó hội trưởng, tôi biết nên làm gì, tôi…tôi sẽ đi xử lý ngay bây giờ!
Điền Trung Nhất Lang vừa nghe Quản Nguyên Trực nói thẳng như vậy, lập tức liền hiểu ý hắn.
Đối với Hắc Long hội mà nói, bọn họ am hiểu nhất là giết người, phóng hỏa. Rõ ràng giết người thì hắn không phải đối thủ của Vu Thiên, vậy thì phóng hỏa đi. Tin rằng sản nghiệp tiểu thương nhân trải qua mấy trận lửa lớn thì hắn nhất định sẽ đau lòng.
Vào giờ tý đêm khuya, rất nhiều người đều đã tiến vào mộng đẹp.
Trong nhà máy rượu Đại Tần ở khu Đông Thành thành phố Trung Sơn, vài điểm hỏa hoa chói mắt lộ vẻ đặc biệt. Những hỏa hoa này tựa như một bầu trời đầy sao, vừa mới bắt đầu thì chỉ có mấy điểm, nhưng sau đó càng tụ lại nhiều hơn. Sau đó
- Hô !
Một thanh âm vang lên, hỏa hoa kết hợp lại với nhau cuối cùng biến thành một đám lửa lớn.
- Không tốt, cháy, nhanh cứu hỏa !
Bảo vệ nhà máy đột nhiên thấy lửa cháy, vội vã hô to lên.
- Phốc!
Vừa nghe thấy tiếng la, bồng nhiên Vu Thiên đang ngồi trên giường liền đứng bật dậy.
- Cháy ?
Vu Thiên nghe được âm thanh này lập tức thanh tỉnh lại , từ trên giường nhảy xuống, mở cửa phòng chạy thẳng về phía đám cháy.
Vu Thiên lao ra khỏi phòng, cửa phòng bên cạnh cũng bị mở ra, Đại Cá Tử là võ giả, cũng có được sự nhạy bén. Gã cũng nghe được có người kêu cứu hỏa, cho nên gã vội vàng rời giường. Khi vừa ra khỏi cửa đã thấy Vu Thiên chạy thẳng về nơi có cháy, Đại Cá Tử cũng vội vã hô một tiếng:
- Sư phụ, chờ tôi với !
Trừ gã bảo vệ, thì Vu Thiên cùng Đại Cá Tử là những người đầu tiên chạy đến đám cháy.
Nhìn ngọn lửa lớn bắt đầu lan tới phòng chứa rượu, Vu Thiên vội vàng hỏi lão bảo vệ:
- Xin hỏi chốt phòng cháy chữa cháy ở chỗ nào ?
Vu Thiên hiểu rõ, nếu để cho ngọn lửa này cháy tới kho rượu, dịch rượu trở thành chất dẫn cháy tốt nhất, sợ rằng ngọn lửa này khó có thể khống chế được.
- Chốt phòng cháy chữa cháy ở bên kia.
Vừa nghe Vu Thiên hỏi, lão bảo vệ vội vã chỉ một nơi cách đó không xa.
- Tốt !
Nói một tiếng, hắn hướng về Đại Cá Tử đứng phía sau nói:
- Nhanh đi với tôi qua đó, chúng ta không để ngọn lửa này lan đến kho rượu, hiểu không ?
- Vâng! sư phụ !
Đại Cá Tử thay đổi vẻ mặt cợt nhả trước kia, theo lời Vu Thiên nhằm phòng chứa thiết bị chữa cháy mà chạy tới.
Khá tốt, bởi vì nhà máy rượu Đại Tần chủ yếu là làm rượu, cho nên từ trước tới nay biện pháp phòng cháy chữa cháy đặc biệt tốt. Hiện tại, trong phòng chứa dụng cụ chữa cháy, Vu Thiên nhìn thấy hai vòi nước cỡ lớn liền hô:
- Đại Cá Tử, anh một cái, tôi một cái. Nhanh !
Vừa nói chuyện, Vu Thiên vung lên một cước, đá văng cửa sắt ra, sau đó khẽ vươn tay cầm lấy một vòi nước, thẳng về phía sau mà kéo đi.
Đại Cá Tử học theo, cũng ôm một vòi nước chạy về phía đám cháy.
Hai cán vòi nước, bắn ra hai cột nước lớn hướng đám cháy dội tới, cuối cùng đã đem ngọn lửa ngăn chặn kịp thời.
Lão già đáng khinh nhìn vòi nước có đường kính lớn, bình thường năm đến sáu người mới có thể ôm được, hôm nay Vu Thiên cùng Đại Cá Tử mỗi người sử dụng một vòi, ông ta không khỏi chép miệng tặc lưỡi:
- Hai tên này đúng là siêu nhân!
- Mau gọi người tới !
Thấy lão đầu đột nhiên không kêu nữa mà giống như gặp quỷ nhìn mình, Vu Thiên không khỏi nói một câu.
- Ah ! Đúng ! Đúng! Người đâu, cháy…
Lão đầu vừa nghe thấy Vu Thiên nhắc nhở liền vội vã mở miệng kêu lớn.
Tiếp đó, càng nhiều người nghe được tiếng kêu, lao tới. Những người này đa số là bảo an nhà máy cùng với vệ sĩ của Tần Vĩnh Phú. Bọn họ đi ra về sau, cầm theo một số đồ vật có thể dập lửa hướng về đám cháy chạy tới.
Mất hơn một giờ mới dập tắt được ngọn lửa. Cũng do lúc đầu Vu Thiên cùng Đại Cá Tử chạy tới, cho nên trận lửa này không thể lan ra thêm, chỉ là đốt cháy mất phòng nấu cơm. Tần Vĩnh Phú cũng không có báo nguy, bởi vì ông ta biết đám cháy đã được khống chế, coi như xe cứu hỏa tới cũng chẳng để làm gì.
Dập xong lửa, Tần Vĩnh Phú mang mọi người đi tới phòng họp của nhà máy rượu Đại Tần. Mà lúc này Hắc Lang nhận được tin tức cũng mang theo một đám thủ hạ chạy tới.
Vu Thiên cùng Đại Cá Tử cả người đều đen kịt, bộ dạng này đều là do lửa hun sấy mất một thời gian gây ra. Mà Tần Thư Nhã đang cầm một cái khăn mặt lau cho Vu Thiên, Đại Cá Tử âm thầm lắc đầu, trong lòng tự nhủ tôi cũng có công đi dập lửa, nhưng sao lại không có người giúp tôi lau đâu này.
Đối với biểu hiện của Tần Thư Nhã, Tần Vĩnh Phú làm như không thấy.
Những người khác giống như Tôn Bá cùng Hắc Lang càng không dám nói gì. Mà bây giờ Vu Thiên cũng biết hình dạng mình nhất định rất khó coi, cho nên hắn cũng không lên tiếng ngăn cản Tần Thư Nhã, ngược lại rất hưởng thụ cảm giác mỹ nữ lau mặt cho mình.
Một lát sau, trên mặt cùng trên người Vu Thiên cũng đã được sạch sẽ hơn một chút, Tần Thư Nhã đi ra ngoài với vẻ mặt đỏ bừng. Tuy cô cùng Vu Thiên tiếp xúc thời gian không lâu, nhưng không biết vì sao, trong lòng Tần Thư Nhã thường hay xuất hiện hình bóng của hắn. Tần Thư Nhã không biết lý do tại sao, nhưng cô có thể cảm nhận được chỉ khi có Vu Thiên bên cạnh, cô mới có được cảm giác an toàn.
- Được rồi, những người khác không còn việc gì thì lui xuống đi.
Tần Vĩnh Phú nhìn một ít bảo an cùng vệ sĩ trong phòng, phất tay.
Rất nhanh, sau khi Tần Vĩnh Phú nói xong, một lúc sau chỉ còn lại Vu Thiên, Đại Cá Tử, Tôn Bá cùng vài người bên phía Hắc Lang.
Bởi vì đã quá muộn. Tần Thư Nhã sau khi lau mặt cho Vu Thiên liền cũng trở về đi ngủ.
- Chuyện gì xảy ra ? Điều tra ra nguyên nhân chưa ?
Tần Vĩnh Phú thấy không còn người ngoài nào, liền mở miệng hỏi Tôn Bá.
- Đã tìm ra, cách đám cháy hơn mười mét phát hiện ra một bình chứa xăng không.
Tôn Bá nói một câu đơn giản như vậy, toàn bộ trong phòng mọi người liền hiểu chuyện gì đã xảy ra. Sự việc đã rất rõ ràng, đám cháy này không phải ngẫu nhiên, mà là có kẻ cố ý gây ra.
- A !
Mặc dù Tần Vĩnh Phú cũng đã nghĩ đến, thế nhưng khi Tôn Bá nói ra, ông ta vẫn là kinh ngạc một chút.
- Hắc Lang, chuyện này tôi giao cho cậu làm, hẳn có thể nói cho tôi biết kết quả ?
Hắc Lang nghe Tần Vĩnh Phú hỏi mình, gã liền gật đầu.
- Việc này không khó. Tôi nghĩ lấy thực lực Hắc Lang bang cùng Tiểu Đao hội, muốn điều tra ra chuyện này sẽ có kết quả trước đêm mai, dù sao nơi này cũng là địa bàn của chúng ta !
Hắc Lang nói như vậy, Vu Thiên có chút nghi hoặc. Tiểu Đao hội, tên kia không phải nói trong vòng ba ngày mới cho mình câu trả lời thuyết phục sao? Thế nhưng còn chưa tới ba ngày kỳ hạn a.
Tần Vĩnh Phú thấy Vu Thiên sửng sốt, lập tức hiểu được hắn nghĩ gì.
- Vu Thiên, việc này quên không nói cho cậu. Hội trưởng Tiểu Đao hội Lý Đối Nhãn xế chiều hôm nay tìm Hắc Lang, sau đó gã với Hắc Lang cùng đi nhà máy rượu Đại Tần tìm tôi, gã nói gã nguyện ý về làm môn hạ của tôi.
Tần Vĩnh Phú cũng không biết vì sao Tiều Đao hội lại trả lời nhanh như vậy. Đương nhiên nguyên nhân ở đây là do Đại Cá Tử. Vốn Lý Đối Nhãn muốn Đại Cá Tử đối phó Vu Thiên, nếu như Vu Thiên không phải đối thủ của Đại Cá Tử, lúc đó không có Vu Thiên thì Tiểu Đao hội cũng sẽ không phải sợ. Thế nhưng khiến Lý Đối Nhãn không ngờ chính là, Đại Cá Tử chẳng những không đánh Vu Thiên, trái lại còn nhận Vu Thiên làm sư phụ. Biết được tin tức này, Lý Đối Nhãn không dám chần chừ, vội vàng chạy tới, hắn sợ Đại Cá Tử nói hết cho Vu Thiên nghe, như vậy gã thật sự không muốn sống nữa.
Nhưng gã không hiểu được Đại Cá Tử, mặc dù nói Đại Cá Tử được Lý Đối Nhãn sai đi gây sự với Vu Thiên. Nhưng đây đều là do Đại Cá Tử chịu ơn Lý Đối Nhãn. Người giống như Đại Cá Tử, có một số việc gã quyết không nói. Với cá tính Vu Thiên hắn cũng không hỏi nhiều.
- Ah !
Vu Thiên vừa nghe Lý Đối Nhãn cũng tìm tới Tần Vĩnh Phú nương tựa, hắn cũng chỉ “Ah” một tiếng, xem như đã rõ.
Tần Vĩnh Phú cũng không lạ gì thái độ của Vu Thiên, ông ta phát hiện trừ khi Vu Thiên cảm thấy hứng thú, bằng không cho dù chuyện lớn gì thì hắn cũng chỉ ah một tiếng mà thôi.
- Tốt, đều đã muộn rồi, mọi người đi ngủ đi. Việc này may nhờ có Vu Thiên cùng bạn cậu ấy ra tay kịp thời, bằng không nhà máy rượu Đại Tần của chúng ta gặp chuyện rồi.
Tần Vĩnh Phú nhìn mọi người rời khỏi, lúc này mới nhớ tới đối với Vu Thiên cùng Đại Cá Tử ra tay chữa cháy vẫn còn chưa có cảm tạ.
- Không có gì !
Vu Thiên vẫn trả lời Tần Vĩnh Phú một câu đơn giản, liền xoay người ra khỏi phòng.
Vu Thiên chính là như vậy, đối với Tần Vĩnh Phú hắn luôn lấy câu nói đơn giản nhất để trả lời. Có thể nói Vu Thiên lúc này giống hệt như lúc hắn mới đi ra khỏi rừng rậm. Kỳ thực điều này cũng rất bình thường, đối với Tần Vĩnh Phú mà nói, ông ta và Vu Thiên tuổi tác kém nhiều lắm, không có tiếng nói chung cũng là điều dễ hiểu.