Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương : Hoàng Thế Nhân ác độc ().
Nguồn dịch: Dịch giả - Liên tâm
Share by:
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: xiaoshuo
- Bạn học?
Vừa nghe Vu Thiên nói cùng bạn học đến, Bạch Lập Thanh càng kinh ngạc. Y vẫn cho rằng Vu Thiên là một võ học cao thủ phi thường lợi hại, thậm chí y đã nghe nói qua ở Đông Phương quốc có một tổ chức tên là Cổ Võ môn, y tưởng Vu Thiên là người của tổ chức đó, nhưng bây giờ nghe Vu Thiên nói hắn vẫn còn đi học, y liền hiểu Vu Thiên không phải là người của tổ chức này. Bởi vậy, Bạch Lập Thanh càng thêm quyết tâm kết bạn với Vu Thiên. Phải biết người Cổ Võ môn có quy định của riêng mình, đó là không thể tùy tiện kết bạn bên ngoài, nhưng nếu Vu Thiên không phải, vậy thì việc mình có thể kết bạn với hắn càng dễ rồi, vì thế lực Bạch gia góp thêm một viên gạch.
Cho nên, chỉ trong chớp mắt, sắc mặt Bạch Lập Thanh nhìn Vu Thiên lại càng thêm vui vẻ:
- Vu tiên sinh, cậu đừng nói như vậy, cho dù thế nào, cậu cũng đã ra tay giúp chúng tôi. Mà Bạch Lập Thanh tôi cũng rất muốn kết giao với người bạn như cậu, lúc này có cơ hội, không bằng cậu nể mặt tôi, để cho tôi làm tròn vai trò chủ nhà.
Lúc nói những lời này, Bạch Lập Thanh dường như đã dùng đến cả ngữ khí van nài.
Thấy ánh mắt chân thành của Bạch Lập Thanh, Vu Thiên khẽ nhíu mày. Nói thật, Vu Thiên cũng không muốn cùng những người có quyền có thế này có bất kì quan hệ gì. Nhưng nếu đối phương là một cao thủ võ học, thì Vu Thiên có thể không kiêng nể cùng đối phương đánh một trận giao hữu, có thể kết giao với đối phương trên phương diện võ học là quá đủ rồi. Nếu đối phương trên phương diện võ học chỉ hơi giỏi chút thôi, nói thực không đủ để Vu Thiên nổi lên tâm hứng muốn kết bạn. Nhưng Vu Thiên cũng biết, người như Bạch Lập Thanh, nếu như mình không đồng ý để cho y làm tròn vai trò chủ nhà, vậy thì y nhất định sẽ quấn quít lấy mình không tha, cuối cùng bản thân cũng đừng mong rằng có thể chơi vui được.
-Ài! Được rồi. Chẳng qua giờ tôi muốn đi ra ngoài mua một ít ô mai, bạn của tôi muốn ăn.
Vu Thiên không còn có cách nào khác, chỉ đành đồng ý với thỉnh cầu của Bạch Lập Thanh.
- Ô mai? Ha ha, cậu không cần đi ra ngoài, trên lầu tôi có.
Bạch Lập Thanh thực nghĩ không ra, cao thủ như Vu Thiên mà lại bị người khác sai đi mua ô mai, thực sự là dùng giao mổ trâu giết gà mà:
- Người đâu, lên lầu lấy một ít ô mai xuống đây.
Nói với thủ hạ ở sau xong, Bạch Lập Thanh lại quay sang Vu Thiên:
- Vu tiên sinh, thủ hạ của tôi sẽ đi lấy, rất nhanh sẽ mang tới, tôi nghĩ không bằng trong thời gian này, cậu dẫn tôi đi giới thiệu với bạn của cậu một chút đi.
Bạch Lập Thanh cũng đã nghĩ kỹ rồi, nếu Vu Thiên không dễ nói chuyện thì bắt đầu từ bạn của hắn vậy, chỉ cần có thể kết giao được với bạn của hắn thì trong tương lai cũng sẽ có cơ hội làm bạn với hắn mà thôi, khà khà.
Vu Thiên cũng đành mặc kệ Bạch Lập Thanh, chỉ trả lời một câu:
- Thế thì xin mời.
Sau đó, Vu Thiên liền mang theo bọn người Bạch Lập Thanh quay trở về căn phòng mà mọi người đang chờ.
oo
Trong lúc này, Hoàng Thế Nhân đã đè được Tần Thư Nhã xuống:
- Ha ha, thế nào, cô có thấy thoải mái hay không, yên tâm đi, bây giờ mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Tuy rằng hiện tại quần áo Tần Thư Nhã còn y nguyên, nhưng cô biết kết tiếp Hoàng Thế Nhân muốn làm cái gì. Hiện tại cô hận thấu xương Hoàng Thế Nhân, thế nhưng không biết vì sao trong đáy lòng cô lại không có sức phản kháng, thậm chí còn giống như rất mong chờ có người đụng chạm, vuốt ve cô.
Hoàng Thế Nhân nhìn Tần Thư Nhã tuy rằng rất tức giận, nhưng quả thực không thể nào cự tuyệt gã, gã biết thuốc đã bắt đầu phát tác rồi.
- Ha ha mỹ nhân của anh ơi, hãy theo anh đi, cả hai chúng ta đều được vui vẻ mà.
- Mày, mày mau buông ra. Nếu không chút nữa Vu Thiên quay lại thì anh ấy sẽ khiến cho mày biết thế nào sống không bằng chết.
Tần Thư Nhã dùng hết sức lực còn lại cự tuyệt Hoàng Thế Nhân
- Vu Thiên sao, ha ha, cưng đừng có nghĩ đến hắn nữa, hắn đã bị anh đây dùng mưu đuổi đi rồi, có lẽ chờ khi hắn về chúng ta đã là người một nhà, lúc đó hắn còn làm gì được anh nữa, ha ha ha.
Thấy Tần Thư Nhã đến lúc này còn nhớ đến Vu Thiên, Hoàng Thế Nhân nhịn không được phải bật cười, gương mặt gã thoáng chốc trở nên âm u đáng sợ:
- Tần Thư Nhã à, đừng có mà nhớ tới thằng Vu Thiên đó nữa, nếu không anh đảm bảo em sẽ rất đau khổ cho xem!!!
Nói xong, Hoàng Thế Nhân liền hướng tới đôi môi Tần Thư Nhã. Gã từ lâu đã mơ tưởng tới đôi môi quyến rũ đỏ mọng này rồi.
“Uỳnh”
Cửa liền mở ra, sau đó một bàn tay bắt lấy Hoàng Thế Nhân đang nằm trên người Tần Thư Nhã ném mạnh.
“Vút”
Hoàng Thế Nhân lập tức bay thẳng ra ngoài, đập mạnh vào vách tường ngoài hành lang, ngất xỉu.
- Vu Thiên.
Bị đè dưới người Hoàng Thế Nhân, Tần Thư Nhã dùng ánh mắt yếu ớt nhìn Vu Thiên bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình. Cô cố hết sức kêu lên một tiếng, sau đó muốn từ trên sopha đứng lên, mới biết mình không còn tí sức nào.
- Thư Nhã, cô bị làm sao vậy?
Vu Thiên định mang Bạch Lập Thanh đến giới thiệu với Tần Thư Nhã, nhưng không biết lúc mở cửa ra lại thấy một màn như vậy. Nhìn thấy Hoàng Thế Nhân đè lên người Tần Thư Nhã chuẩn bị gây rối, Vu Thiên giận dữ trực tiếp ném Hoàng Thế Nhân thẳng ra ngoài. Nhưng khi hắn nhìn thấy tình trạng của Tần Thư Nhã thì không khỏi hoang mang trong lòng.
Khi Bạch Lập Thanh thấy tình trạng mấy người như vậy, lập tức nhớ đến cái gì. Y bước nhanh đến cầm bình rượu đỏ đang đặt trên bàn lên, nhìn vào bên trong, mặc dù nói thuốc này không màu không vị, nhưng những thứ này Bạch Lập Thanh thường nhìn thấy trong hộp đêm, đã thành một tên lão luyện, gừng càng già càng cay, y không thể không phát hiện.
Thấy rượu có vấn đề, Bạch Lập Thanh bảo với mấy mấy tên đàn em phía sau:
- Mau lên, mấy người bọn họ trúng phải Tây Ban Nhã Thương Dăng Phấn, mau đi lấy canh Diệt Dăng lại đây cho bọn họ uống đi.
- Vâng!
Nghe Bạch Lập Thanh nói thế, các thủ hạ của y lập tức quay người đi tìm thuốc giải.
- Vu tiên sinh đừng lo, bạn của cậu chỉ bị hạ xuân dược mà thôi, loại thuốc bình thường này, trong hộp đêm của chúng tôi có thuốc giải. Ai, thật không hiểu sao lại có người to gan đến mức dám dùng thuốc tại hộp đêm Thiên Đường Nhân Gian. Hừ! chỉ cần tôi điều tra rõ ràng, sẽ cho hắn đẹp mặt!
Nghe nói thế thì Vu Thiên cũng không còn gì để nói hết. Hắn bây giờ đang lo chính là bao giờ mới có giải dược, từ giờ tới lúc đó Tần Thư Nhã không sao mới tốt.
Chẳng bao lâu, thuộc hạ Bạch Lập Thanh liền bưng một chén canh lớn xuất hiện ở phòng, sau đó Vu Thiên đút cho mấy người hết chén thuốc lớn. Tuy là thuốc dễ dùng, nhưng phải mất hai phút sau bọn họ mới tỉnh trở lại.
- Vu Thiên, chuyện gì vậy, mấy người này là ai?
Thấy có nhiều người xuất hiện trong phòng như vậy, Tần Thư Nhã thắc mắc, hiển nhiên cô đã quên chuyện Hoàng Thế Nhân định làm gì với mình.
- Tôi cũng không biết, chỉ là lúc tôi vừa vào phòng thì thấy mấy người các cô đều ngất đi trên mặt đất, hoặc trên salon, mà Hoàng Thế Nhân lại nằm trên người cô.
Vu Thiên không nghĩ gì nhiều, trực tiếp đem mọi chuyện khi hắn vào phòng nói ra hết.
- Cái gì, Hoàng Thế Nhân nằm trên người của Thư Nhã sao, chuyện đó không có khả năng.
Nghe Vu Thiên nói vậy, Lý Na lập tức phản ứng. Là một đứa ngốc cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Mà làm bạn gái của Hoàng Thế Nhân, Lý Na dù cho có bị đánh chết thì cô cũng không muốn tin chuyện này là thật.
- Không sai, Vu tiên sinh nói đều là thật. Không chỉ cậu ấy, mà tôi cùng với mọi người đứng sau tôi đều thấy.
Thấy cô bé này không tin, Bạch Lập Thanh giúp Vu Thiên làm rõ mọi chuyện.
Lý Na liếc mắt nhìn Bạch Lập Thanh, lại nhìn bọn người phía sau gật đầu liên hồi, như muốn nói cho cô rằng chuyện này là thật. Lý Na không khỏi bưng mặt khóc thành tiếng. Cô thật nhìn không ra, bình thường Hoàng Thế Nhân luôn đạo mạo không ngờ lại là một con người như thế.
Nhớ tới lúc đầu nhìn thấy gã, gã nho nhã như vậy, lại có học vấn, đã thế rất biết chăm sóc cho mình. Hơn nữa gia cảnh của gã tốt, tiêu tiền rất hào phóng, đặc biệt lại dùng tiền như nước để chinh phục cô. Cho nên rất nhanh chiếm được tình cảm của người có gia đình không giàu có như Lý Na. Thế nhưng không ngờ gã lại là người như vậy. Nghĩ đến đây, nước mắt Lý Na tuôn ào ạt, vậy mà cô còn muốn Hoàng Thế Nhân làm bạn trai mình. Thậm chí thiếu chút nữa sự trong trắng của mình để cho gã cướp mất.
Nhìn Lý Na khóc, Tần Thư Nhã, Vương Đình, Uông Mại vội vàng tiến lên an ủi. Bạch Lập Thanh dường như thấy những chuyện như thế này nhiều rồi, bởi vì cái chốn như hộp đêm thì cực kỳ hỗn tạp và phức tạp, con người tới đây có muôn hình muôn vẻ, bọn công tử con nhà giàu như Hoàng Thế Nhân, một ngày Bạch Lập Thanh không biết đã gặp bao nhiêu tên, cho nên y cũng chẳng ngạc nhiên gì khi thấy loại chuyện này.