Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương : Bà cô nhỏ biến thái Triệu Đan Đan.
- Anh?
Vừa nghe Vu Thiên không ngờ nói chuyện với mình như vậy, Triệu Đan Đan không khỏi tức giận. Nhưng nghĩ đến mục đích của mình khi đến đây, cô liền im lặng. Dù cô đã từng xem qua báo cáo điều tra về Vu Thiên, nhưng những người từng tiếp xúc Vu Thiên quá ít, nên báo cáo miêu tả về tính cách hắn cũng rất ít. Trên đó có nói khi Vu Thiên gặp Trịnh Khả Tâm, đã từng hiển lộ ra bộ dáng sắc lang, đây cũng là lí do tại sao Lương Mộc Lan lại chọn cô gái xinh đẹp như Triệu Đan Đan tới chấp hành nhiệm vụ.
Nhưng tại sao Vu Thiên lại đối xử với mình vô tình như vậy? Chả lẽ mình không xinh đẹp bằng Trịnh Khả Tâm sao? Triệu Đan Đan nghĩ mãi không ra. Thế nhưng cô rất rõ ràng một chân lý, đó chính là nam truy nữ cách một dãy núi, nữ truy nam lại chỉ cách một tấm lụa mỏng mà thôi, Triệu Đan Đan tin rằng chỉ cần mình thi triển một số thủ đoạn, Vu Thiên nhất định sẽ trở thành tùy tùng của cô, thậm chí sau này, cô nói gì hắn sẽ làm nấy.
Chính trong lúc Vu Thiên và Triệu Đan Đan chìm vào trong im lặng, thì Bạch Ngọc Đường bưng một cái khay đi về, theo sau hắn còn có một nhân viên phục vụ của nhà hàng:
- Đặt ở đây đi!
Bạch Ngọc Đường quay về phía nữ phục vụ kia cười, khiến cho cô nàng kia thiếu chút nữa thì ngất luôn trên mặt đất.
Vốn là, người đến nhà ăn ăn cơm đều phải tự thân vận động, không có phục vụ gì, thế nhưng hắn không bê được hết, nên đành hy sinh chút nhan sắc, áp dụng mỹ nam kế, ánh mắt thâm tình nhìn nữ nhân viên phục vụ trung niên, thi triển “Thần nhãn”, mới khiến nữ phục vụ này quay ra giúp Bạch Ngọc Đường một chút.
Nữ nhân viên phục vụ nhẹ nhàng đem đồ ăn của Bạch Ngọc Đường đặt lên bàn, sau đó dùng thanh âm không lớn nói với Bạch Ngọc Đường:
- Đây là số điện thoại của tôi, nhớ là người ta hết giờ lúc một rưỡi nha.
Nói xong, nữ nhân kia len lén đưa cho Bạch Ngọc Đường một cái thẻ, trên thẻ có số điện thoại và các thông tin khác. Xong xuôi tất cả rồi, nữ nhân viên phục vụ mới quay người rời đi.
Nhìn thấy một màn này từ đầu đến cuối, Triệu Đan Đan nhịn cười không được, nói:
- Thật sự nhìn không ra, Bạch thiếu gia còn có bản lĩnh này? Chỉ là gu thẩm mỹ của anh, tôi thật sự không dám khen tặng.
Bạch Ngọc Đường đương nhiên hiểu ý Triệu Đan Đan muốn nói gì, nhịn không được trợn trừng hai mắt lên nhìn cô một cái. Cái này trách ai giờ, Vu Thiên và Triệu Đan Đan đều không tới giúp hắn, lẽ nào bắt một mình hắn chạy đi chạy lại vài chuyến sao? Đúng là chuyện cười, Bạch Ngọc Đường dù sao cũng là người nối nghiệp của Bạch gia – một trong tứ đại phú hào kinh thành, giá trị con người đâu chỉ tỷ, một người như vậy, các ngươi bắt hắn chạy đi chạy lại, không thấy thật mất thân phận sao.
- Được rồi, dù sao đồ ăn cũng tới rồi, còn không bịt được miệng cô sao? Nhanh ăn đi, một chút nữa đồ ăn mà nguội thì mùi vị không ngon nữa đâu.
Bạch Ngọc Đường biết đối với người như Triệu Đan Đan, muốn phân rõ phái trái với cô, chẳng khác gì tự sát, nên hắn đành đánh lạc hướng, quay trở về đề tài ăn cơm.
- Ăn cơm đi!
Vu Thiên cũng nhìn ra Triệu Đan Đan còn muốn tiếp tục nói móc Bạch Ngọc Đường, nên hắn trực tiếp mở miệng nói ăn cơm, đồng thời cũng cầm lấy đôi đũa, ăn mấy món mà Bạch Ngọc Đường vừa mang về này.
Bạch Ngọc Đường không hổ là chuyên gia trên phương diên ăn uống, hắn mang về tuy không nhiều món, nhưng quả thực đều là các món ngon nổi danh. Hẹ nhưỡng đậu hũ Mai Châu, Hạ môn thủy chử hoạt ngư, thịt khô xào Nam Xương , thậm chí còn có vịt nướng nổi danh nhất kinh thành.
Thực ra cũng vì nhà hàng này không lớn, nếu không Bạch Ngọc Đường còn có thể kiếm thêm không ít món ngon.
Nhìn bữa cơm trưa phong phú này, Vu Thiên chép miệng tắc lưỡi. Hiện giờ Vu Thiên cũng coi như một người có tiền, chỉ dựa vào tấm thẻ mà Tần Vĩnh Phú cấp cho hắn, cũng đủ cho Vu Thiên không phải lo vấn đề ăn uống. Thế nhưng thật đáng buồn là, Vu Thiên thật sự không biết nên ăn thế nào, món này tên gì, ứng với món này nên ăn cái gì, cho nên dù đã từng ăn ở đây vài bữa cơm, ngoại trừ vịt nướng kinh thành, các món khác hắn gần như chưa từng ăn qua. Hiện tại nhờ có Bạch Ngọc Đường giúp chọn món, Vu Thiên sao có thể không ăn thật nhiều chứ.
Mặc kệ hai người còn lại, Vu Thiên nhìn thấy mấy món này đã muốn ăn ngay lập tức rồi, cầm lấy đũa, Vu Thiên bắt đầu nhanh tay gắp lấy thức ăn vào bát của mình mà thưởng thức.
Nhìn Vu Thiên vội vã như thế, Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Đan Đan không khỏi cười cười, lúc này bọn họ mới phát hiện ra chỗ đáng yêu của Vu Thiên, cũng chỉ có lúc này, bọn họ mới cảm thấy thì ra Vu Thiên cũng không có lạnh lùng như vậy, mà chỉ là một cậu bé bình thường.
- Ơ, hai người cũng ăn đi chứ.
Không biết vì sao, ăn được mấy món ngon này, Vu Thiên nói cũng nhiều hơn, thậm chí thái độ với Bạch Ngọc Đường và Triệu Đan Đan cũng trở nên tốt hơn.
- Tốt, chúng ta cũng ăn thôi.
Phối hợp với Vu Thiên, Bạch Ngọc Đường gắp một miếng thịt khô bắt đầu ăn. Mà Triệu Đan Đan cũng lấy muôi múc một khối đậu hũ thả vào bát của mình, chậm rãi ăn.
Phụ nữ khi ăn cơm thường được so sánh với mèo, quả thực không sai chút nào. Triệu Đan Đan là một ví dụ rất tốt cho trường hợp này. Chỉ ăn một chút, cô liền buông bát đũa, ngừng ăn. Xem bộ dáng có vẻ cô đã ăn no rồi. Dù sao các cô gái đều luôn quan tâm tới bảo dưỡng vóc dáng của mình, còn đám đàn ông thì có cái quái mà phải quan tâm, thích ăn gì thì ăn, ăn ít thì vóc dáng chuẩn, còn ăn nhiều thành béo thì xưng là phúc hậu, thế nào cũng nói được.
Triệu Đan Đan ăn xong, nhìn Vu Thiên vẫn còn đang ngấu nghiến ăn, không khỏi lắc đầu. Trong tư liệu có nói qua rằng Vu Thiên xuất hiện lần đầu tiên ở chân núi, ban đầu cô còn không tin, thế nhưng hiện tại quả nhiên là như vậy, bởi vì tướng ăn của Vu Thiên quả thật rất bất lịch sự, so với Bạch Ngọc Đường bên cạnh hắn kém xa. Cái này cũng giống như sự khác nhau giữa người bình thường ăn cơm và người làm công tác văn hóa ăn cơm vậy.
Hơn mười phút trôi qua, Bạch Ngọc Đường cũng đã bắt đầu dừng tay, thế nhưng Vu Thiên vẫn còn đang ăn đùi vịt nướng, không khỏi khiến Triệu Đan Đan nhíu mày, Vu Thiên người này, sao có thể ăn nhiều như vậy chứ. Khi Triệu Đan Đan còn đang nhìn Vu Thiên ăn, đột nhiên cô thấy có mấy nam sinh cách cô không xa đang nhìn cô mà thầm thì với nhau.
Triệu Đan Đan rất đẹp, điểm này không cần hoài nghi. Mà phụ nữ xinh đẹp, thường cũng hay gặp chuyện phiền toái, mà xem ra, hiện giờ bắt đầu tới rồi. Cách bàn Triệu Đan Đan không xa, có bốn nam sinh, ánh mắt nhìn Triệu Đan Đan rất không đúng, nhưng thực ra lại rất bình thường, bởi vì bọn họ đều lóe lên ánh sáng của sắc lang.
Khi Triệu Đan Đan nhìn thấy bốn người này, bốn người này cũng đang nhìn về phía cô. Vốn bọn họ còn đang suy nghĩ xem làm thế nào để mượn cớ ra bắt chuyện, thế nhưng thấy Triệu Đan Đan nhìn bọn họ, bọn họ ngay lập tức có kế sách.
Được ba người còn lại cổ vũ, một gã liền đứng lên.
- Haiiii, mỹ nữ đồng học, cưng có khỏe không…
Ngay sau khi gã này đứng lên, hắn liền bước về phía Triệu Đan Đan.
Khi tên này kêu lên, liền khiến Bạch Ngọc Đường cũng chú ý tới. Lúc trước hắn cũng đã chú ý tới ánh mắt của mấy tên nam sinh xung quanh rồi, trong đầu hắn còn nghĩ chẳng phải xưa nay vẫn có câu danh ngôn sao? Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Nhân loại dù ở đâu, thời gian nào thì cũng giống nhau mà thôi, mỹ nữ xinh đẹp giống như Triệu Đan Đan, dù đi tới nơi nào, cũng thu hút sự chú ý của đám đàn ông, đấy là việc hết sức bình thường.
Nhưng Bạch Ngọc Đường không hề nghĩ đến lại có người chạy ra bắt chuyện với Triệu Đan Đan, trách không được người ta hay nói đàn ông là động vật chỉ biết dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, không ngờ lại trực tiếp coi mình và Vu Thiên là không khí? Hai hộ hoa sứ giả ở ngay bên cạnh, chả lẽ bọn họ không nhìn thấy, chạy tới đây gây sự, quả thật không biết chữ chết viết thế nào.
Trong lúc Bạch Ngọc Đường còn đang suy nghĩ, gã kia đã tới trước mặt Triệu Đan Đan:
- Haiii, mỹ nữ đồng học, cưng nhất định là sinh viên năm nhất phải không, thế nào, chúng ta kết giao bằng hữu nhé, nói cho cưng biết, anh đây là sinh viên năm ba đấy, ở đây chỉ cần có anh bảo kê cưng, sẽ không có ai dám bắt nạt cưng đâu, có chịu không?
Nhìn Triệu Đan Đan lạ mặt, lại xinh đẹp như vậy, bốn gã đàn ông từ xa ngay lập tức đã xác định cô là sinh viên năm nhất mới vào trường, bởi nếu cô là sinh viên năm hai hay năm ba, đã sớm nổi tiếng trong danh sách hoa hậu giảng đường rồi, làm sao có thể không có ai nhận ra cô chứ. Mà trong trường, địa vị của sinh viên năm nhất khá thấp, ai bảo ngươi là ma mới chứ. Mà nếu đã là ma mới, thì đương nhiên phải nhận mệnh đi thôi.
Cho nên, vị nam bạn học này dám cả gan như vậy, rõ ràng thấy bên cạnh Triệu Đan Đan đã có hai hộ hoa sứ giả, vẫn còn dám qua đây. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là Bạch Ngọc Đường và Vu Thiên ở đây không có tiếng tăm gì, nói cách khác Vu Thiên và Bạch Ngọc Đường vẫn còn là sinh viên năm nhất.
Nhưng vị nam bạn học này lại không biết, hắn hiện tại đang trêu chọc một người có danh xưng Bà cô nhỏ biến thái Triệu Đan Đan. Đối với nam sinh muốn tiếp cận mình, khi Triệu Đan Đan còn ở Anh, không biết đã bao nhiêu lần gặp phải loại người như vậy, nên cô đối với loại chuyện này đã rất có kinh nghiệm.
- Oa, thì ra anh lợi hại như vậy sao?
Vừa nói chuyện, trong hai mắt Triệu Đan Đan tràn ngập ôn nhu, nhìn về phía nam sinh không biết sống chết trước mắt.