Lý Ái Vân sững sờ.
Cô nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.
Nhưng lý trí nói với cô ấy là không.
Phan Lâm... dám từ chối cô?
Trong ba năm qua, anh gần như theo nghe lời cô, cũng chưa từng từ chối bất cứ thứ gì có yêu cầu, cho dù phần lớn anh đều không làm được... nhưng tại sao lần này lại từ chối dứt khoát như vậy?
“Ý anh là sao?” Lý Ái Vân trầm giọng hỏi, trong lòng kinh ngạc.
“Nghĩa đen.”
“Anh muốn bà nội chết?”
“Bà ấy chết hay không không liên quan gì đến tôi.”
“Nhưng dù sao bà ấy cũng là bà nội! Hơn nữa, nếu bà ấy có mệnh hệ gì, với thái độ của bác hai bác ba, nhà họ Lý có chỗ cho chúng ta dung thân sao không?" Lý Ái Vân có chút kích động.
Cô vì cái nhà này mà hao tâm tổn sức, nhưng người đàn ông này vẫn không thèm đếm xỉa.
Phan Lâm im lặng một chút, sau đó rất nghiêm túc hỏi: “Cô muốn tôi cứu bà ấy?
“Tất nhiên muốn”
“Được rồi, tôi sẽ cứu. Nhưng cô phải đi với tôi, vì bác hai bác ba sẽ không để cho tôi vào phòng cấp cứu, cô đến thuyết phục họ!”
“Anh đang ở đâu?”
“Lối vào phòng cấp cứu.” Phan Lâm nói.
Lý Ái Vân hơi sững sờ và vội vã đến phòng cấp cứu.
Phan Lâm đang đứng đó, tựa hồ như đã dự liệu trước từ lâu.
Nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của Phan Lâm, Lý Ái Vân trong lòng bốc hỏa.
“Này!” sắc mặt cô lạnh lùng, “Anh thật sự có thể cứu bà nội?
Phan Lâm lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian: "Còn ba phút nữa."
“Ba phút gì?”
“Trong vòng ba phút, cô không thể để cho tôi vào trong cứu bà nội, thể qua mấy ngày nữa toàn bộ thân nhân, bằng hữu sẽ phải đến nhà họ Lý dùng bữa đấy."
Lý Ái Vân khẽ giật mình, cô chợt hiểu ra lời mà Phan Lâm nói có nghĩa là gì.
Thành thật mà nói, cô không thực sự tin tưởng vào Phan Lâm.
Kết hôn ba năm, mặc dù hai người không làm vợ chồng thực sự nhưng cô biết rõ Phan Lâm là người đàn ông như thế nào.
Ngay cả bác hại Lý Minhcũng không có cách nào cứu bà nội, tên vô dụng đó có thể sao?
“Quên đi, cũng không còn cách nào khác, tôi tin anh một lần!” Lý Ái Vân nghiến răng nắm lấy tay Phan Lâm, đi về phía phòng cấp cứu.
Vào lúc này, một số chuyên gia trong bệnh viện đã đến.
Thuốc Đông y phát huy tác dụng chậm, loại triệu chứng có tính đột phát này chỉ có thể dựa vào Tây y.
Nhưng sau khi cấp cứu một hồi cũng không thể khá hơn được tình trạng đã vượt quá tầm kiểm soát.
Sắc mặt Lý Minh tái mét và hai chân mềm nhũn bước ra khỏi phòng cấp cứu.
“Anh hai, mẹ sao rồi?”
Tất cả những người trong gia đình họ Lý đều vây lại xung quanh.
“Cút hết đi!” Lý Minh cáu kỉnh hét lên.
Mọi người được một phen sửng sốt.
Lý Minh lấy điện thoại di động ra rồi bấm một dãy số.
“CậuMinh, tôi đã biết tình hình rồi, Tôi đang gấp rút trên đường tới đây, bất luận thế nào các người cũng phải nghĩ cách ổn định tình trạng cho bà Lý!" Có một giọng nói hổn hẳn vang lên trong điện thoại.
Đó là giọng của ông Tề bệnh viện Trung y.
Ông Tề chính là thái sơn bắc đẩu trong giới y học cổ truyền của Giang Thành, không chỉ có lý lịch tốt mà xuất thân cũng tốt, từng là giáo sư của trường Đại học Y học cổ truyền ở Yến Kinh, sau đó, con trai của ông được bổ nhiệm làm việc ở Giang Thành nên ông đã đi cùng đến đây.
“Ông Tề, bệnh của mẹ tôi quá đột ngột,chủ nhiệm một số khoa cũng không thể phát hiện ra bệnh tình, những người ở khoa cấp cứu đã cố gắng hết sức để ổn định tình trạng của bà, nhưng hiệu quả rất thấp, chỉ sợ mẹ tôi... không chống cự được, ông mau đến đi...” Lý Minh muốn khóc nhưng không ra nước mắt.