Minh Hạo nhàm chán ngồi ghế xoay qua xoay lại, nhìn đám người bị trói dưới đất không nói gì.
“Cẩu tặc kia, mau thả bổn cô nương ra, ngươi nghe cho rõ đây, ta tên là Băng Lung Linh, cha ta là tộc trưởng Băng tộc, nếu ngươi đám đụng đến một sợi tóc của bổn cô nương thì ”
Lúc này, một mỹ nữ tóc dài bị trói dưới đất hai mắt phẫn hận trừng Minh Hạo, la thét liên tục.
“Không được sư muội, đừng nói như vậy, hắn ta là tên điên, giết ngươi đấy!”
Một tên nam tử ở bên cạnh nghe Băng Lung Linh chửi, sắc mặt biến trắng, nhanh chóng quay sang nàng, nhỏ giọng nói.
Băng Lung Linh nghe nam tử nói, nàng quay qua gật đầu, chợt nhu hòa nói: “Ta biết rồi sư huynh.”
Nếu lúc trước nàng là một con chó dại muốn cắn người thì bây giờ nàng là một con chó con ngoan hiền vô hại.
Hình tượng này của nàng toàn khác với lúc nãy, như một trời một vực.
Minh Hạo nhìn hai người tình tứ, hai mắt sáng lên như nhìn thấy món đồ chơi mới, khóe miệng vểnh lên, mỉm cười tà ác, đứng dậy, đi tới chỗ hai người, nhìn hai người cười nói: “Ta có một trò chơi, đặc biệt mời hai ngươi, không biết hai ngươi tham gia không?”
“Trò chơi?” Hai người cùng lúc nói, mấy người bị trói ở sau cũng là tò mò, nhìn lên Minh Hạo.
Minh Hạo gật đầu, cười tà ác, nói: “Đúng, trò chơi…”
Nói xong, tay phải của hắn tích tụ năng lực chấn động, đánh vào ngực người thanh niên.
Tiếp theo, chỉ nghe âm thanh “Cờ-Crắc” như gương bể vang lên, người thanh niên thân thể trong chớp mắt chia làm khối thịt khác nhau rơi rớt xuống dưới sàn nhà.
Khi này, một đạo màu trắng từ thi thể người thanh niên bay lên, Minh Hạo nhanh tay nắm lấy, vệt trắng bị Minh Hạo dễ dàng nắm lấy, nó cố gắng vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng vô ích, bởi vì khi này Minh Hạo há miệng ra, hút một hơi lớn, toàn bộ vệt trắng bay vào trong miệng hắn.
Minh Hạo nhắm mắt lại, vài phút sau mở mắt ra, đánh cái ợ một cái, sau đó nhìn về Băng Lung Linh cười nói: “Xin lỗi, ta lỡ tay giết đi vị hôn phu ngươi rồi, làm sao đây?”
Băng Lung Linh ngẩn người, nhìn về thi thể người thanh niên bị đánh thành mười khối, hai mắt nàng xuất hiện một tầng mông lung, hai dòng lệ từ mắt chảy ra.
Đau điếng đến nói không nên lời.
Mặc dù nàng cùng người thanh niên chưa kết duyên vợ chồng, nhưng người thanh niên từng nhiều lần bảo vệ nàng trước nguy hiểm, cho nên có thể nói nàng rất yêu thích người thanh niên này.
Băng Lung Linh ngước đầu lên nhìn Minh Hạo, hai mắt xuất hiện từng tia máu đỏ, bên trong tràn ngập hận thù, cặm thù, tựa như Minh Hạo là người giết cha mẹ nàng đồng dạng.
Đám người kia cũng là đôi mắt đỏ bừng, trong lòng cực kỳ tức giận, nếu đôi mắt bọn hắn có thể giết chết người, chắc hẳn Minh Hạo đã chết hơn trăm ngàn lần rồi, nhưng đáng tiếc, bọn hắn thực lực có hạn, chỉ có thể hai mắt hận thù nhìn Minh Hạo mà không dám nói gì.
“Sao không nói lời nào? Hận ta? Thù ta? Vậy thế nao? Ngươi cuối cùng chỉ là con giun dế dưới chân ta thôi.” Minh Hạo thấy nàng đôi mắt hận thù nhìn mình mà không nói gì, hắn tỏ vẻ vô cùng khinh thường, sau đó một chân vô tình đạp lên lên mặt nàng, biểu môi cười nói: “A, ta xin lỗi, ta bước nhầm chân rồi a, tiếc thật, cái mặt xinh xắn của ngươi từ nay về sau liền xấu xí rồi, không còn xinh đẹp như trước.”
Minh Hạo trên mặt hiện lên tiếc hận, nói xin lỗi, nhưng bộ dáng hắn nào hối lỗi? ngược lại càng tươi cười vui vẻ hơn.
Băng Lung Linh cảm nhận được khuôn mặt mình bị bàn chân dơ bẩn nào đó đạp lên, lại ngửi được mùi hôi hối từ chân bóc ra, nhịn không được cảm thấy dạ dày một hồi sôi lên sau đó cúi đầu ói ra ngoài.
Minh Hạo nhanh chóng lấy chân ra, cho nên không bị dính, hắn lạnh nhạt nhìn Băng Lung Linh ngồi đó ói, không cảm thấy thương tiếc nàng một chút nào.
Băng Lung Linh oi xong một hồi, nước mắt không nhịn được chảy xuống đến khóe môi, từ nhỏ đến lớn nàng luôn được cha cưng chiều, người người cung kính, nào dám như tên Minh Hạo này, lấy nguyên bàn chân đạp lên mặt? Còn có ngửi mùi hối như cức heo kia nửa…
“Ngươi, tên súc sinh này, mau lấy bàn chân chó của ngươi ra khỏi mặt sư tỷ(muội)!, không cho dù chúng ta chết biến thành ma cũng không tha cho ngươi.”
“Đúng, lấy cái chân súc vật của ngươi ra, nếu không….”
“Ngươi chờ gia chủ, lão tổ chúng ta đến đây liền rửa sạch cái cổ đi!”
Đám người thanh niên khác thấy nữ thần trong lòng mình bị sỉ nhục, nhịn không được rống họng lên ồn ào chửi rủa.
“Im lặng!” Minh Hạo quay lại, sắc mặt âm lãnh vô cùng, không chút lưu tình nấm tay nắm lại một cái, sau đó vận chuyển chấn động năng lực đánh vào từng cái đầu lâu của bọn hắn.
“Cờ -Crắc” Từng cái đầu lâu xuất hiện từng vết rách chằng chịt như màn nhện, sau đó “phốc” một tiếng, tất cả đầu lâu bọn hắn nổ nát bấy, biến thành thi thể ngã xuống đất, chỉ còn lại duy nhất Băng Lung Linh là còn sống sót.
…
Giải quyết xong đám ồn ào, Minh Hạo quay lại nhìn Băng Lung Linh như không có chuyện gì, cười nói: “Ngươi thấy sao? Vui vẻ không khi tộc nhân của ngươi vì ngươi mà chết?”
Băng Lung Linh hai mắt trống rỗng, sắc mặt trắng bệch, trên mặt cùng đầu tóc, thân thể nhuộm đám máu tươi, cả người run rẩy liên tục, nhìn xem từng người bị Minh Hạo giết, nàng hầm răng cắn chặt lại, đến nổi máu từ miệng nàng chảy ra mà không thề hay biết.
Hai bàn tay ngọc phấn nhỏ nhắn run rẩy liên tục, móng tay cắm sâu vào thịt, khiến máu từ tay chảy ra ngoài.
Nhưng nàng không quan tâm đau đớn nhỏ nhắn đó, vì bên trong tâm nàng đau đớn hơn gấp trăm lần.
Bất lực nhìn người yêu ngã xuống, nhìn tộc nhân từng người nổ nát đầu chết…
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng cảm thấy trái tim đau đớn như thế này, ngẩng đầu nhìn lên người thanh niên mặt nạ da thú, mặc dù không biết được khuôn mặt thật của kẻ này, nhưng nàng hoàn toàn ghi nhớ âm thanh, bộ dáng của kẻ này.
“Tướng công, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Một âm thanh như chim hoàng oanh trong trẻo vang lên, Băng Lung Ling nghe có tiếng người nói, lập tức theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một người con gái da trắng trẻo từ trên lầu bước xuống, một đầu đen dài để tới lưng, thân hình đầy đã quyến rủ.
Cả người nàng tỏa ra khí tức trầm tĩnh lại nóng bỏng, tựa như núi lửa ngủ say chờ đến thời khắc bạo phát.
Minh Hạo quay đầu lại, nhìn thấy Lý Tôn Dạ đi xuống, hắn nở nụ cười, nhìn nàng Minh Hạo có chút ngây dại, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, hắn lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là giải quyết lũ chó sủa ình ỏi thôi.”
Lý Tôn Dạ vừa tắm xong, đầu tóc còn ướt át chưa lau khô, thêm nửa nàng mặc quần áo ngủ rộng thùng thình, cho nên Minh Hạo có thể thấy được đôi song phong trắng như tuyết, như ẩn, như hiện ở bên ngoài lớp áo lồ lộ ra ngoài.
Băng Lung Linh bị trói dưới đất nghe vậy, không còn nhịn được nửa, nhất là nghe thấy Minh Hạo chửi đám tộc nhân là chó , nàng hai mắt giận dữ nhìn Minh Hạo, lạnh lùng nói: “Ngươi chờ cha cùng ông ta tới đây, ta sẽ bắt ngươi trả giá gấp lần, nhất là đứa con gái bên cạnh ngươi, ta sẽ cho người luân phiên !!!”
Minh Hạo cùng Lý Tôn Dạ sắc mặt đen lại, hai mắt sát ý nhìn nàng, Lý Tôn Dạ một người tiên đế cao cao tại thượng, làm sao chịu nổi những lời bẩn thiểu này? Nàng quay qua hỏi Minh Hạo ý kiến: “Tướng công, thiếp muốn giết con tiện nhân này!”
Minh Hạo vuốt vuốt cằm nhìn Băng Lung Linh một lát, sau đó quay sang Lý Tôn Dạ cười nói: “Không vội, ngươi coi như nàng sủa đi, lát nửa sẽ có người đưa tiền chuộc đến, lúc đó giết nàng không muộn.”
“Tiền chuộc?” Lý Tôn Dạ ngẩn người, lần đầu tiên nghe hai chữ ‘tiền chuộc’ này.
Minh Hạo đi đến bên cạnh nàng, kề tai, nhỏ giọng giải thích, sau đó nói đầu đuôi câu chuyện cho nàng, rồi nói ra kế hoạch của mình….
“Ra vậy, tướng công thật giỏi…” Lý Tôn Dạ nghe xong gật gù, hai mắt ngày càng sáng, sau đó quay sang Băng Lung Linh, hai mắt nàng sáng lên, nhìn Băng Lung Linh tựa như tên thương nhân nhìn khối tài bảo đồng dạng.
Băng Lung Linh thấy hai người nhỏ giọng bàn tán về mình, sau đó cùng nhau nhìn sang, đôi mắt bọn hắn sáng rực như nhìn con mồi, trong lòng nàng đột nhiên xuất hiện dự cảm vô cùng xấu, thân thể không khỏi cảm thấy lạnh run lên.