Siêu Cấp YY Hệ Thống

chương 158: đến phật giới (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đám người ngừng thở, nhìn xem người nam tử kia từng bước đi lên.

m.

m

m

m.

Càng đi lên bước chân như cũ vững vàng, không chút nào run rẩy, thần sắc thong dong trấn định, tựa như hắn đang đi trên đất bằng mà không phải đi ngược lên.

Rốt cục, tiêu tốn một khoãng thời gian dài, hắn đi tới lưng Kiều Thiên Cẩu, chọn nơi gần Liễu Như Ân ngồi xuống.

Đám người nội tâm vô cùng rung động nhìn về Minh Hạo, bọn hắn hiện tại không biết nói lời gì cho phải, người thanh niên này thực sư là kinh tài tuyệt diễm.

Đi hơn m mặt vẫn không đổi sắc, chân vẫn không run, đây chính là vô tiền khoáng hậu mới có a, quá kinh khủng.

Hồi lâu sau bọn người mới lấy lại tinh thần, bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, chủ đề chắc chắn là về việc Minh Hạo khi nãy...

"Tốt rồi, khởi hành thôi." Ngọc Phang lắc đầu cười cười, sau đó điều khiển Kiều Thiên Cẩu bay đi.

"Gâuuuuuuu"

Kiều Thiên Cẩu sủa một tiếng, tựa như trước khi bay phải sủa để ra hiệu cho người khác: chó đến, tránh đường...

....

Liễu Như Ân nhìn Minh Hạo, nhỏ giọng nói: "Ngươi sao cứ thích làm nào động vậy? Hơn nửa làm như vậy rất nguy hiểm"

Trong âm thanh có chút hơi trách cứ cùng quan tâm hắn.

Minh Hạo nhắm mắt ngồi, chỉ là lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không phải, chỉ là ta nhắm mắt không cảm thấy cái kia bậc thang, cho nên chỉ có thể đành đi bộ lên..."

Liễu Như Ân cùng kế bên Mộ Chân Lông nghe hắn nói, sắc mặt hai người đen lại, trong đầu một trăm triệu con chó chạy qua...

Liễu Như Ân trong lòng có chút nghi vấn, không khỏi hỏi: "Vậy tại sao ngươi không mở mắt ra?"

"Bởi vì ta lười biếng." Minh Hạo một câu nói với lý do đơn giản, làm hai người muốn phun máu.

Lười biếng? Vì lười biếng mà lúc nào cũng nhắm mắt, thậm chí lười thở, lười đi vệ sinh...còn cái gì lười nửa không?

Hai người hoàn toàn bó tay với Minh Hạo loại này cực phẩm.

...

Kiều Thiên Cẩu tốc độ bay rất nhanh, trong chốc lát đã bay đến nơi cao nhất bầu trời đại thiên thế giới.

Cả thân hình nó như chiếc xe tải, đâm mạnh vào bầu trời.

"Rầm"

Bầu trời bị Kiều Thiên Cẩu đâm vào, vỡ nát ra từng mảnh, tạo thành cái lỗ thủng khổng lồ, lỗ thủng này vừa vặn chứa được cả thân hình nó.

Kiều Thiên Cẩu hai cánh đập mạnh, cả thân thể dễ dàng chui lọt vào trong.

Nghe tiếng vỡ vụn từ trên cao phát ra, đám người ở đại thiên thế giới cùng lúc ngẩng đầu lên.

"Hôm nay hình như chính là ngày Lễ Phật diễn ra... a"

"Ta không hiểu sao, cảm giác những ngày sắp tới đại thiên thế giới sẽ xảy ra một chuyện kinh khủng..."

...

Kiều Thiên Cẩu bay trong hư không, xung quanh thân thể nó bao bọc một lớp nhu hòa ánh sáng.

Loại ánh sáng này chính là một tầng bảo vệ bên ngoài, tránh cho các mảnh vụn hư không đâm vào bên trong.

"Ngao ngao....."

Hư không đen tối, thỉnh thoảng phát ra tiếng thú gào, cùng với âm thanh thiên địa tan vỡ.

Ngọc Phang giải thích rằng, tiếng thú kêu vừa nãy chính là hư không hung thú, còn âm thanh thiên địa tân vỡ chính là bọn nó đang chiến đấu với nhau.

Có Kiều Thần Cẩu ở đây, cho nên không cần lo lắng, bởi vì trên thân Kiều Thần Cẩu lan ra phật khí tức, bọn hung thú tại hư không này rất chán ghét, cho nên sẽ không đến gây sự mình, trừ phi bước vào lãnh địa của nó.

...

Minh Hạo vẫn như cũ hai mắt nhắm lại, nhưng trong lòng vô cùng kích động, bởi vì hệ thống lúc này đã thức tỉnh lại.

"Đing! Hệ thống thức tỉnh, đang kiểm tra đo lường."

"Đing! Hệ thống đang quét hình, xin chờ một lát..."

"Đing! Hệ thống không đủ năng lượng, phải chăng cung cấp ngay năng lượng?"

"Cung cấp thế nào hệ thống?" Minh Hạo hỏi thăm.

"Đing! Tất nhiên là........hiện tại bởi vì thiếu năng lượng cho nên hệ thống tạm thời chưa mở, khi chủ nhân hoàn thành........hệ thống mới thức tỉnh lại."

Nghe xong hệ thống nói, Minh Hạo sắc mặt âm tình bất định, hồi lâu sau nghĩ ngợi, bởi vì tương lai, hắn đành chấp nhận một lần...

...

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, tại hư không đen tối không một chút ánh sáng này, thời gian dường như vô nghĩa đối với mọi người.

"Gâu Gâu Gâu..."

Kiều Thiên Cẩu sủa to một tiếng, báo hiệu đã đến đích.

Theo tiếng sủa của nó, tại lúc này, bỗng nhiên phía trước xuất hiện một cái cánh cửa màu vàng khổng lồ.

"Cái này lạ..."

Có người lần đầu tiên thấy loại này hùng vĩ, không khỏi ngơ ngác.

Cánh cửa này rất lớn, lớn đến không thể đo đạc, phía trên cánh cửa có in nhiều hình phật cùng chữ phạn phật giáo.

Dù là ở từ xa, cũng có thể cảm nhận được cánh cửa phát ra khí tức thanh lành, mát mẻ, cùng một chút huyền diệu, cổ lão, khiến người cảm giác cả người khoan khoái, như bước vào chốn tiên cảnh nhân gian.

Ngọc Phang nhìn cánh cửa, trên mặt hiện lên tự hào, niệm một câu phật ngôn, nói: "A di đà phật! "

"Nói cho các ngươi biết, chỉ có Kiều Thiên Cẩu mới có thể dẫn đến Phật Giới, còn không thì cho dù là tiên đế cũng đừng hòng tìm tới đây. "

"Bởi vì cánh cửa này luôn được phật giới chúng ta che dấu kỹ càng, hơn nửa mỗi lần chỉ xuất hiện thời gian vô cùng ngắn ngủi rồi biến mất, xuất hiện một nơi ngẫu nhiên tại hư không khác."

"Chỉ có Kiều Thiên Cẩu có lỗ mũi đánh hơi đặc biệt này mới tìm tới được."

Nghe Ngọc Phang giảng giải, đám ngươi gật đầu, tỏ ra đã hiểu.

"Két—két—két--két---két---két."

Cánh cửa màu vàng khi này chầm chậm mở ra, một loại khí tức vui tươi từ bên trong tràn ra ngoài, đem tâm linh mọi người như được phật pháp gột rửa, mọi phiền muộn, mọi vết nhơ, thất tình lục dục đều được gột rửa.

Chỉ có an bình, vui tươi, không lo không nghĩ, không ưu không sầu.

Loại này cảm giác khiến mọi người tưởng như mình đang bước vào thiên đường.

Kiều Thiên Cẩu không chút do dự đập cánh thật mạnh, bay qua cánh cửa, cái lưỡi khổng lồ nó đưa ra ngoài, cái đuôi lớn liên tục lắc lư qua lại, có thể thấy nó đang vô cùng vui vẻ khi trở về "nha".

...

Phật giới

Sương vụ lượn lờ, âm phạn vang lên, từng tiếng gõ tụng kinh vang vọng thiên địa, từng con hạc lông trắng bay qua...

Hơn trăm vạn cái tượng phật khổng lồ khác nhau, dựng đứng nhô lên cao.

Mỗi cái tượng phật chính là một động tác khác nhau, có đứng giảng đạo, có ngồi trên hoa sen xếp bằng, có hai tay đưa ra...

Từng tòa núi khổng lồ treo leo thiên địa, từng ngọn núi cao cao, đâm thẳng vào chín tầng mây.

Cầu vòng bảy màu khổng lồ vắt ngang cả bầu trời, tạo thành một cái thế giới tuyệt mỹ, làm người hít thở không thông.

Đám người ngồi trên lưng Kiều Thiên Cẩu, khi thấy cảnh này, ai nấy đều kinh ngạc há hốc mồm, ngoài trừ Phang Ngọc chỉ bình thản cười, cùng Minh Hạo đang ngủ say, thì trên mặt ai cũng hiện lên rung động, đây là lần đầu tiên bọn hắn thấy cảnh tuyệt đẹp như thế.

"Đã tới phật giới! Kế tiếp chính là trạm dừng."

Ngọc Phang nhìn đám người cười nói.

Theo lời hắn nói, Kiều Thiên Cẩu bắt đầu hạ xuống một cái sân rộng lớn, cái sân này dư thừa chứa hơn ba vạn người.

Đứng trong sân có hơn người nam nữ, quần áo màu sắc khác nhau, trên mặt bọn hắn đều treo nụ cười từ bi hiền hòa.

Kiều Thiên Cẩu chậm rãi hạ xuống sân.

Hai người hòa thượng đi tới, đem một cái cục xương khổng lồ vứt vào miệng Kiều Thiên Cẩu.

"Gâu gâu gâu..."

Kiều Thiên Cẩu liên tục lắc cái đuôi, sủa vài tiếng, bộ dáng rất hài lòng

"Xuống thôi mọi người."

Ngọc Phang nhìn đám người cười nói, sau đó bay xuống trước.

Đám người nhìn nhau gật đầu, sau đó tất cả cùng bay xuống.

Duy nhất chỉ có Minh Hạo khi này hắn không bay xuống, mà chính là nhảy xuống.

"Cái gì, hắn không vận dụng linh lực để bay, vậy mà tự nhảy xuống, hắn tưởng rằng một mình đi ngược lên liền tài giỏi à?"

"Ha ha, ta nghĩ sau khi hắn nhảy xuống đó liền là ngã chết, phải biết từ đây đến mặt đất hơn m a."

Đám người thấy Minh Hạo cuồng vọng vậy mà nhảy xuống, không khỏi nhỏ giọng chế giễu hắn.

Liễu Như Ân cùng Mộ Chân Long thấy hắn nhảy xuống, trong mắt hiện lên một chút lo lắng.

Rốt cục, thân hình Minh Hạo trong chốc lát chạm đất.

"Ầm!"

Tiếng nổ thật lớn, tựa như là tiếng nổ boom nguyên tử vang dội toàn bộ phật giới, làm kinh động tất cả vị thần phật đang tiềm tu, trong đó kể cả Phật Chủ, không khỏi mở mắt ra, nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Đôi mắt bọn hắn sáng lên, tựa như ánh đèn soi sáng vạn cổ, trong chốc lát một hình ảnh rõ ràng hiện ra trong mắt bọn hắn.

Chỉ thấy một người thanh niên tóc đen dài, từ trên lưng Kiều Thiên Cẩu nhảy xuống, sau đó cả thân thể người thanh niên chạm đất.

Không biết bởi vì mặt đất "quá yếu" hoặc người thanh niên "quá nặng"mà khiến cả mặt đất sụp thành một cái hố to.

Thân thể người thanh niên nằm sâu trong lòng đất.

Vừa nhìn đến đây, tất cả thánh phật trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó hồi phục lại như cũ, cùng lúc nhắm mắt lại, bộ dáng như không quan tâm đến sự đời.

(G)

...

- Hôm nay bạo quá, ngồi từ sáng đến giờ, lưng có chút đau:- Sắp tới rất hấp dẫn, chờ đón xem ^_^

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio