“Ta quyết định chọn loại Titan .”Sau khi suy nghĩ xong xuôi, Minh Hạo ngẩng đầu lên nhìn người nói.
Nghe Minh Hạo nói, không ai vẻ mặt bất ngờ, dường như đã biết trước được Minh Hạo sẽ chọn loại này.
“Chìa khóa đây. Còn đây là mật mã khởi động tàu, nhớ kỹ: EZONBX.”
...
Mõi phi thuyền đều có chìa khóa cùng mật mã riêng biệt, chìa khóa để mở cửa tàu, còn mật mã là bí mật của chủ tàu, nếu như chỉ có chìa khóa mà không có mật mã thi cũng vô dụng, tại vì mật mã chính là chìa khóa để khởi động con tàu, cho nên phi thuyền coi như bảo mật vô cùng tốt, trừ phí có Cơ Giới Sư cao cấp, mới có thể giải mã được mật mã, nhưng cũng rất tốn thời gian cùng sức lực.
Sau khi nhận được chìa khóa cùng mật mã, Kim Lão cùng Minh Hạo lại nói vài câu cám ơn, rồi nhanh chóng chào tạm biệt Hàm Ngạo cùng Hàm Tuyết rời đi. Nhưng lúc này đứng một bên Hàm Tuyết, từ lâu im lặng không nói chuyện, đột nhiên lên tiếng nói:”Cha! Ta muốn lái chiếc phi thuyền kia!”.
Dự định rời đi Kim Lão cùng Minh Hạo nghe vậy ngẩn người, bọn ta muốn lái chiếc đó, ngươi lái đi vậy bọn ta lấy gì đến học viện?.
Hàm Ngạo cũng hơi ngẩn người, sau đấy là mỉm cười vui vẻ, lia lịa gật đầu:” Được! ngươi đi đi!”
Ạch… hai cha con thật cực phẩm? Không nhìn chúng ta còn đang ở đây à, đây là trực tiếp trước mặt cướp đoạt a. Kim Lão cùng Minh Hạo một hồi khinh bỉ phun nước bọt.
Sau đấy chỉ nghe Hàm Ngạo cười ha ha giải thích: ” Là vậy, con gái ta thích đi chơi đây đó, nhưng mấy năm nay không có lý do chính đáng nên không được phép ra ngoài. Nay các vị một đường, có hay không cho con gái ta thêm một chỗ? Coi như là thêm một cái bảo tiêu cùng cái miệng ăn đi, con gái ta nay đạt tới cấp bậc Võ Ngự đỉnh phong, còn kém một bước nửa đột phá cấp độ Địa Liệt.“
Nghe được cha nói mình tham chơi, Hàm Tuyết trên mặt hơi xuất hiện phiếm hồng, nhưng trong chốc lát biến mất, thay vào đó lại là vẻ lạnh như băng lúc trước. Nàng cũng không lên tiếng phản đối, coi như là ngầm đồng ý cha mình lời nói đi?.
Kim Lão cùng Minh Hạo nhìn nhau hội ý kiến, sau đấy Minh Hạo chỉ nhẹ nhàng gật đầu, coi như là đồng ý cho vị tiểu thư ‘mặt lạnh mông nóng’ này lên tàu. Coi như thêm miếng ăn cùng một cái bảo tiêu đi, với lại chỉ có người nam nhân trên tàu…Mùi vị hơi có chút cơ hữu. Nhìn chung đưa nàng lên là có lợi cũng không có hại gì.
Thấy được hai người đồng ý, Hàm Ngạo cũng là thở dài một hơi, hắn rất là cưng chiều con gái mình, chỉ cần không vượt qua giới hạn, thì nàng muốn gì hắn đều đáp ứng cho đó.
Mà nguyên nhân chủ yếu nhất làm Hàm Ngạo yên tâm là, nếu đi theo tiểu thiếu gia Kim gia thì nàng % an toàn, dù sao thì bên người có Kim Lão đấy, Kim Lão cấp bậc là Vương Giả hậu kỳ, coi như cũng là một đại cao thủ lâu năm, mà có thể bên Kim Gia càng an bài nhiều cao thủ hơn, chỉ là bọn hắn âm thầm theo phía sau Minh Hạo để bảo vệ thôi, cho nên nếu Kim Tuyết gặp nạn thì có thể được các vị tiền bối nhìn mặt tiểu thiếu gia cùng mình mà ra tay cứu giúp a.
Còn nguyên nhân quan trọng nửa là, trên tàu chỉ có người nam, mà người đã ‘già’ rồi, chắc không còn hứng thú… Người còn lại thì chỉ là ‘đứa bé’ tuổi, chỗ ‘ấy’ chắc thể phát triển, cho nên chưa thể làm được… Cho nên hắn mới cả gan yên tâm chấp nhận đưa Hàm Tuyết lên tàu một mình.
Nếu là trường hợp người trẻ tuổi thanh niên trên tàu, thì cho dù đánh chết Hàm Ngạo hắn cũng không cho Hàm Tuyết bước lên, ai biết được con trư kia sẽ dùng âm mưu hiểm độc gì dụ dỗ Hàm Tuyết bé yêu của chúng ta? Thậm chí Hàm Tuyết có thể gặp nguy hiểm, bị dính vết nhơ suốt cuộc đời…
….
Thấy được cha cùng Kim Lão, Minh Hạo đồng ý, Hàm Tuyết trong ánh mắt đẹp của nàng lóe lên tràn đầy vui mừng, nhìn về phía Kim Lão cùng Minh Hạo thân thiết hơn, ít nhất không còn loại cảm giác cự người xa ngàn dặm.
Hàm Ngạo quay sang Hàm Tuyết, ngữ khí cưng chiều nói:” Ngươi dẫn bọn họ đi đến khu vực X lấy tàu đi, nhớ chăm sóc kỹ bản thân mình.”
“Vâng! Thưa cha.” Hàm Tuyết nghe vậy gật đầu làm cái quân lệnh chào.
Giọng Hàm Tuyết nghe rất ngọt, ngọt giống như mía đường đồng dạng, làm người chết mê chết mệt, nếu như không phải có khí chất lạnh cùng cái mặt lúc nào cũng như cương thi lạnh như băng, thì đã hoàn mỹ rồi.
Âm thầm liếc nhìn vóc người nóng bỏng, cùng đôi ngực no đủ. Minh Hạo âm thầm nuốt nước miếng nghĩ. Một đường đi theo Hàm Tuyết dẫn đến khu X lấy phi thuyền.
……
Sau khi người rời đi, Hàm Ngạo khóe miệng nở nụ cười, đây là lần đầu hắn mỉm cười chân thật nhất, nụ cười này là phát từ nội tâm, những lần mỉm cười trước chỉ là nghệ thuật xã giao cho có mà thôi.
Sau đấy hắn nhấc lên điện thoại trên bàn, bấm một dãy số . “ Trầm giọng nói:”Sắp tới con gái ta sẽ lấy chiếc phi thuyền loại lớn Titan, số hiệu … Không ai được ngăn cản! Sau đó các ngươi nhanh chóng liên lạc đến ‘bảo vệ’ bộ môn mở ra màn bảo vệ, cho phi thuyền Titan số hiệu , tiểu khu D số hiệu … nếu có vấn đề gì xảy ra, cứ khiên ta ra, do ta đảm nhận hết trách nhiệm.” Sau khi nói xong hắn gác máy lại, thở dài một hơi, sau đó đứng lên đi tới khung cửa sổ, ánh mắt nhìn lên trên bầu trời xa xăm xanh thẳm, không người nào biết đang hắn tại sao lại thở dài …
…
Bởi vì có lệnh của Hàm Ngạo, cho nên một đường Hàm Tuyết rất thuận lợi đi vào khu X lấy thuyền, không ai ngăn cản.
Khu X là một khu quân đội chứa vũ khí, nó bên trong có rất nhiên gian phòng, mà mõi gian phòng đều chứa loại vật khác nhau.
Khi lần đầu tiên bước vào đây, Minh Hạo bị chớp nhoáng bởi vẻ rộng rãi cao lớn của nó, nhìn xem…đoán chừng nơi này có thể chứa vừa hoặc hơn cái sân bay a…
Khắp nơi lít nha, lít nhít phi thuyền, máy bay, xe tăng, chiến hạm … thứ gì cũng có, bên cạnh đó có nhiều người đeo khẩu trang, trên tay xách dụng cụ đo đạc, hình như đang kiểm tra máy móc.
Những người này như là các kỹ sư ở kiếp trước, họ có nhiệm vụ kiểm tra, bảo quản, sửa chữa những phần cứng, thiết bị…
Hiện tại từng người đang chăm chú làm nhiệm vụ của mình, người đứng, người ngồi, kiểm tra máy móc.
Nhưng khi thấy Hàm Tuyết bước vào, đều liếc mắt nhìn lên, từng cái kỹ sư dừng trên tay công việc, trong mắt từng người đều hiện ra mê ly cuồng nhiệt, nhưng sau đấy nghĩ đến thứ gì đều run người một cái, liền quay mặt đi, chăm chú làm tiếp công việc của mình, giả bộ như không thấy Hàm Tuyết.
Thấy cảnh này Minh Hạo thầm than, chắc cô nàng này cho các kỹ sư này ăn hành lâu rồi a, nên mới xuất hiện cảnh như vậy, vừa thấy nàng đến liền quay mặt đi không dám nhìn tiếp...
Sau một hồi nghỉ mệt vài phút, lại tiếp tục đi tới. Không nghĩ đi nãy giờ vẫn chưa tới căn phòng để phi thuyền Titan…
Trải qua nhiều căn phòng, Minh Hạo không biết đã đi bao lâu, nhưng chân mình đã có cảm giác mệt nhừ rồi, cho dù hắn cảnh giới Võ Sinh đỉnh phong, nhưng hiện giờ đã có thể cảm nhận được như lúc ở thế kỷ chạy bộ thể dục vòng sân trường.
Rất may lúc này rốt cục đến nơi. Nơi này được bảo vệ cực kỳ nghiêm mật hơn các nơi khác, hơn trăm vị quân nhân đứng canh gác, cứ đi m là gặp một đến hai người canh gác, có thể thấy được trình độ bảo vệ sâm nghiêm như thế nào, cho dù là con muỗi cũng khó mà lọt qua được.
Nhìn lên bảng hiệu căn phòng, mà nó cũng không phải là một căn phòng bình thường, mà là căn phòng siêu rộng lớn, ở bên ngoài có thể thấy được cánh cửa sắt chiều dài hàng trăm mét có hơn. Phía trên cánh cửa đề tên to đùng: TITAN .