Trong phòng, mỹ phụ đẹp đẽ mặt không còn chút máu nằm trên giường.
"Oe Oe"
"Oe Oe"
Hai tiếng bé trai một trước một sau vang lên, tại thời khắc này "Ket---Ket" một tiếng, cửa phòng mở ra.
Bà mụ đỡ đẻ nói lời cáo biệt, âm thầm rời đi.
Một vị tuổi trẻ tuấn tú, tư thế oai hùng, trên mặt hiện lên kích động vui mừng chạy vào, "A Ngân, ngươi khổ cực."
Mỹ phụ tuyệt sắc nằm trên giường sắc mặt trắng bệch,nàng nhẹ nhàng lắc dầu, dịu dàng nói ra: "Không, sinh cho chàng hai đứa con là thiếp vui mừng rồi, còn gì bằng?"
Vị tuổi trẻ kia nghe vậy, hắn càng yêu thương mỹ phụ, hắn đi đến giường nhìn hai đứa trẻ lại nhìn sang mỹ phụ hỏi: "Ai làm anh, ai làm em? Hơn nửa nên đặt tên gì?"
Lam Ngân liếc mắt nhìn hai đứa trẻ bên cạnh, nàng trong mắt hiện lên nồng đậm tình mẹ, dịu dàng nói ra: "Ừm, nếu thiếp không lầm thì đứa ra đời thứ nhất nằm bên trái, đứa ra đời thứ hai sau đứa thứ nhất thì nằm bên phải. Như vậy đứa bên trái làm anh, đặt tên là Đường Tam, đứa bên phải là em, đặt tên Đường Minh."
"Tốt, tùy theo nàng." Đường Hạo không chút do dự gật đầu quyết định, dù sao sinh ra vẫn là nàng.
Minh Hạo chính là chuyển sinh thành đứa bé bên phải, vừa nghe hai vợ chồng nói trong lòng vô cùng kinh ngạc, hắn kháng nghị nói ra: "Trời ạ, không nghĩ vậy mà ta trở thành em trai Đường Tam, ta không đồng ý a... dù hai người là cha mẹ ruột của ta tại thế giới này."
Nhưng đáng tiếc, hiện tại Minh Hạo trạng thái em bé vừa sinh, nên lời nói ra chuyển thành Oe Oe, mà bên kia Đường Tam nghe hắn ồn ào vô cùng khó chịu, hắn cũng theo đó khóc lên.
Hai vợ chồng trẻ thấy hai đứa cùng khóc không khỏi bối rối không biết làm gì.
Khi này Đường Hạo như nghĩ ra gì, hắn nhìn Lam Ngân nhanh trí nói ra: "Chắc là hai đứa trẻ này đang đói bụng, nàng mau đút nó sữa."
Lam Ngân vẻ mặt có chút hơi xấu hổ, mặt hồng lên, nhưng tay vẫn động, nàng giở áo ngực lên, lộ ra hai đầu cự sữa tuyết trắng.
Đường Minh không biết đã trôi qua mấy ngàn năm không được bú sữ rồú sữa, nàng đưa màu hồng phấn nộn đầu v vào miệng hai đứa, một trái Đường Tam, một phải Đường Minh. Khi thấy đầu hồng phấn cự sữa đút vào miệng, Đường Minh không chút do dự há miệng ra, đem cái miệng bé tí ngậm lấy hồng phấn cự nhũ.
Từng giọt sữa ngọt ngào chảy vào cổ họng, hắn tham lam bú lấy từng giọt sữa...
Sữa ngọt ngào, tinh khiết không pha một chút tạp chất, tựa như sữa thiên nhiên khiến Đường Minh cảm giác kỳ lạ, đây là thứ sữa đầu tiên hắn uống.
Khác với sữa của Phương Tuyết béo ngọt, sữa Lam Ngân mặc dù có chút vị ngọt, nhưng bên trong lại có chút vị mặn, cùng một chút vị thiên nhiên thuần khiết của cây cỏ...
...
Nửa tháng trôi qua trong bình yên, ngày ngày Đường Minh cùng Đường Tam vui vẻ, thoải mái bú sữa mẹ, cho đến một ngày...
...
Võ Hồn Điện
"Giáo hoàng có chỉ lệnh?"
Đám người mặc áo bào vàng cung kính quỳ xuống, một lão già ăn mặc áo vàng, tay phải cầm trượng, thần sắc không giận mà uy, khí chất cao quý bất phàm ngồi trên bảo tọa, hắn lúc này nói ra: "Người chúng ta phát hiện Hồn Thú mười vạn năm Lam Ngân Hậu vừa sinh con, hiện tại nàng rơi vào thời kỳ yếu ớt, Cúc Đấu La, Quỷ Đấu La, cùng ta sẽ tự đi đến giải quyết nàng, còn lại người ở đây trấn thủ, đề phòng có kẻ địch tấn công Võ Hồn Điện!"
"Vâng giáo hoàng!" Đám người cung kính quỳ xuống nói.
...
Trong phòng, một nam tuấn tú, một nữ mỹ lệ.
Đường Hạo trong lòng cảm giác bỗng nhiên có chút khủng hoảng, tựa như hôm nay sắp có việc lớn xảy ra. Hắn quay lại nhìn Lam Ngân, nói ra: "Ta cảm giác hôm nay có việc lớn không yên tâm lắm, có thể bọn Võ Hồn Điện đã tìm ra nơi này, chúng ta mau đi chỗ khác."
Lam Ngân gật đầu, nhìn hai đứa trẻ bò dưới đất vui chơi, nàng khom xuống, tay nhẹ nhàng ôm lên hai đứa trẻ, sau đó nhìn Đường Hạo, dịu dàng nói ra: "Thiếp cũng cảm giác vậy, chúng ta mau rời đi nơi này."
Hai người thu dọn đơn sơ hành lý, vội vàng ôm hai đứa con rời đi.
Khi này Đường Minh nằm trên giường, âm thầm suy nghĩ: "Cốt truyện sắp diễn ra, hiện tại khởi đầu, bởi vì Lam Ngân là Lam Ngân Hoàng hồn thú mười vạn năm bị Võ Hồn Điện phát hiện chỗ ở, cho nên sắp tới hai vợ chồng bị Võ Hồn Điện truy sát."
"Một hồi đánh nhau Đường Hạo bị trọng thương, Lam Ngân đi đến đưa đứa bé cho Đường Hạo rồi nàng chọn tự sát..."
"Kể từ đó Đường Hạo tâm linh bị đả kích nặng nề, mất đi người yêu thương, hắn trở nên bất cần đời. Bây giờ ta nên làm gì đây? Cứu hay không cứu? Dù sao nàng cũng coi như cái mẫu thân ta...nhưng khi cứu nàng thì cốt truyện đấu la hoàn toàn loạn, khống chế vượt khỏi tầm tay ta."
"Ầm!" tại thời khắc Đường Minh suy nghĩ phức tạp, từng luồng khí tức kinh thiên động địa lan ra, đem phía ngoài tường đổ nát, lan đến căn phòng, cũng may là có Đường Hạo tại đây kịp thời ngăn trở lại.
"Lam Ngân Hậu mau ra đây, chúng ta biết ngươi đang ở đây, mau đi ra!" giọng nói cuồng bạo từ phía ngoài vang lên.
Đường Hạo quay qua nhìn Lam Ngân, trịnh trọng nói: "A Ngân ở tại đây bảo vệ hai đứa con, ta đi ra ngoài đối phó bọn hắn."
Lam Ngân gật đầu, thần sắc lo lắng nhìn hắn, nói ra: "Ngươi đi cẩn thận."
Đường Hạo gật đầu, rời khỏi phòng...
Đường Minh nằm trên giường cuồng loạn suy nghĩ...
...
Bên ngoài.
Đường Hạo thần sắc âm trầm từ trong phòng đi ra, nhìn người đứng đầu cầm trượng, như là cười, nói ra: "Giáo hoàng, không biết cơn gió nào đưa ngài tới đây?"
Giao Hoàng nhìn Đường Hạo, nói ra: "Ta biết hai ngươi yêu tha thiết, nếu ngươi chịu đem Lam Ngân Hậu giao ra đây, cái kia thù oán giữa chúng ta xóa bỏ."
Khi Lam Ngân còn lúc mang thai, một tên Phong Hào Đấu La của Võ Hồn Điện tìm đến, mặc dù khi đó Đường Hạo chỉ mới cấp Hồn Đấu La, nhưng vào nhờ Hạo Thiên Chùy, không những đem hắn đuổi đi, mà còn đem tên đó đập gãy một chân, việc này khiến Võ Hồn Điện phi thường tức giận, ra lệnh truy sát hắn.
"Ha ha ha ha" Đường Hạo như nghe chuyện nực cười nhất thế gian, không khỏi bá khí cười lên, lạnh lùng nhìn giáo hoàng, nói: "Giáo hoàng, ngươi là óc heo?"
Mặc dù Đường Hạo đối mặt với cường địch đông, nhưng trên mặt hắn không hiện ra chút sợ hãi nào, vô cùng bá khí, tự nhiên cười nói
Giáo Hoàng sắc mặt âm trầm, phất tay một cái: "Giết!"
Nhận được lệnh, phía sau giáo hoàng hai tên Phong Hào Đấu La xông lên, cùng lúc cái hồn hoàn hiện, hai bọn hắn chia ra một trái một phải bao vây Đường Hạo.
"Hạo Thiên Chùy, Loạn Phi Phong! Chùy Thứ Nhất!" Đường Hạo nhanh chóng gọi ra Hạo Thiên Chùy của mình. Một cây búa màu đen khổng lồ hiện lên tay hắn, bước lên một bước, chân trái đưa lên trước, dậm mạnh một cái, đem mặt đất nơi đây sụp xuống một cái, hùng bá thiên hạ khí tức trên người hiện ra.
Hạo Thiên Chùy chính là võ hồn có sức công kích mạnh nhất Đấu La Đại Lục.
" Chùy thứ hai...chùy thứ ba..." Đường Hạo xoay người, cả người hắn chầm chậm chuyển động thành vòng xoáy, mỗi xoay tròn, là một búa, lại một búa cường lực tăng thêm, đem không khí xung quanh vặn vẹo thành một đoàn.
Hai tên Phong Hào Đấu La hồn hoàn hiện lên, liên tục ra tay công kích hắn.
Giáo hoàng hừ lạnh khinh thường, cái hồn hoàn sau lưng hiện lên, vàng vàng, tím tím tím, đen đen, đỏ.
....
Vài phút sau.
"Phốc." Đường Hạo nằm dưới đất, trên thân hiện ra từng lỗ máu tươi, sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt, rõ ràng là hắn đã trọng thương.
"Hừ, chỉ là trứng mà muốn chọi đá" Giáo hoàng nhìn dưới đất cười lạnh nói.
Đường Hạo thần sắc phẫn hận nhìn giáo hoàng nhưng không nói gì được, bởi vì tại lúc này toàn bộ hồn lực cạn kiệt, đừng bảo hắn là mở miệng nói, cho dù nhúc nhích một ngón tay cũng là khó khăn.
Hắn mặc dù tuổi trẻ tài cao, đột phá đến Hồn Đấu La, nhưng so với ba vị Phong Hào Đấu La cùng nhiều cao thủ khác còn kém rất xa.
"Kẹt."
Cửa mở ra, Lam Ngân ôm hai đứa bé trai đi tới.
Nhìn Lam Ngân đi ra, đám người dừng tay cùng lúc quay đầu lại.
"A Ngân..." Đường Hạo nhìn nàng đi ra muốn nói gì, chung quy vẫn là không nói gì được, tại một khắc này đi ra, đối với hắn như một quãng thời gian vô cùng dài lâu...
Lam Ngân đi tới, thần sắc lạnh lùng nhìn giáo hoàng phía trước, thản nhiên hỏi: "Các ngươi có biết mười vạn năm Lam Ngân Hoàng có năng lực thế nào không? Biết lam ngân lĩnh vực tối cao là gì không?"
Đám người nhìn nhau không nói gì, kể cả giáo hoàng không mở miệng, bọn hắn cũng rất tò mò muốn biết cái này, cùng nhau nhìn về Lam Ngân, đợi nàng mở miệng.
Lam Ngân thản nhiên nói: "Lĩnh vực của ta chính là bất tử, nếu ta không muốn, thì cũng không người nào có thể lấy được hồn cốt của ta!"
"Cái gì? Bất tử." Vừa nghe nàng nói bất tử, đám người Võ Hồn Điện mắt sáng lên, nhất là giáo hoàng, thần sắc hắn vô cùng tham lam, hai mắt một mảnh rực lửa chăm chú nhìn Lam Ngân không rời một giây nào.
Lam Ngân đi đến chỗ Đường Hạo nằm dưới đất, nàng dịu dàng đưa hai đứa bé vào lòng hắn, nói ra: "Ngươi chăm sóc bọn trẻ, mau rời đi..."
Đường Hạo biến sắc, biết nàng muốn làm gì, hắn muốn ngăn cảng nàng hành động, nhưng chỉ có thể vô lực trơ mắt nhìn, giọt lệ màu xanh chảy xuống.
Đàn ông rất khó rơi lệ, chỉ rơi lệ khi gặp chuyện vô cùng thương tâm...
"Muốn ta hồn cốt cùng hồn hoàn? Vậy thì cùng chết chung với ta!" Lam Ngân một bước đi tới, nhanh chóng đi đến đám Võ Hồn Điện, khống chế hồn cốt tự bạo!
Đám Võ Hồn Điện muốn phản ứng chạy trốn nhưng đã muộn, trong chốc lát nổ tung bao phủ toàn trường, dưới tác dụng từ trường đem Đường Hạo đánh bay ra xa xa, cho nên hắn không ảnh hưởng gì nhiều.
"Ầm ầm ầm ầm!"
"Không A Ngân!!!"
Đường Hạo trong lòng đau đớn thống khổ kêu lên, từng giọt nước mắt lăn trên má ngày càng nhiều, tận mắt thấy người yêu thương mình rời đi, đối với hắn là một đả kích nặng nề vô cùng!
Tại thời khắc này, trong vụ nổ một cái màu đỏ như quả cầu lửa bay ra, đây chính là mười vạn năm hồn hoàn!
Nó dùng tốc độ vô cùng nhanh, trong phút chốc dung nhập vào người Đường Hạo.
"Không!!! A Ngân!" Đường Hạo khí thế ngày càng tăng, rốt cục "Ầm" một tiếng, cái hồn hoàn hiện ra.
Đường Hạo đột phá Hồn Đấu La, bước vào Phong Hào Đấu La trẻ tuổi nhất đại lục hiện tại.
Vết thương trên người hắn nhanh chóng lành lại, Đường Hạo đứng lên, hai mắt đỏ lên, phẫn hận nhìn bao phủ trong lửa đỏ, hắn rất muốn xông đến đánh giết, nhưng nghĩ đến lời dặn của A Ngân trước khi chết liền nhanh chóng chạy đi.
Hắn tại lúc này không chú ý, ôm trong tay Đường Minh mắt sáng lên, một tia màu trắng như có như không bay vào người hắn.
...
P/s: lần đầu viết đấu la, có thể nhiều sai sót, mong thứ lỗi.~ Mặc dù cho main làm em đường tam, nhưng không phải loại theo đít nhé, tks - G