Mười ngày sau, dưới sự hộ tống của người Võ Hồn Điện, Đường Minh thuận lợi đi đến Võ Hồn Thành, nơi này cũng chính là Võ Hồn Điện tổng bộ.
Võ Hồn Thành là một thành nằm giữa Thiên Đấu Đế Quốc và Tinh La Đế Quốc.
Võ Hồn Thành là một thánh địa mà bất cứ người nào trên đấu la đại lục cũng khát khao đặt chân đến.
Thế thành dựa núi, điện đường được xây dựng rất tráng lệ.
Xung quanh thành được bao bọc bốn bề là tường cao.
Bước vào thành Đường Minh có chút ngỡ ngác vì lối kiến trúc tại nơi này.
Nơi này kiến trúc vừa phương đông cổ xưa, lại có chút phương tây xa hoa tráng lệ, khiến người lau mắt mà nhìn.
Dù Đường Minh bị rest sức mạnh, nhưng tinh thần lực vẫn còn đó, có thể cảm nhận được người đi đường xung quanh hồn lực dạo động trên cấp Đại Hồn Sư.
"Ngươi thấy nơi núi đằng xa kia không?" Đi bên cạnh lão già ăn mặc hoàng bào chỉ tay vào phía núi xa xa kia nói.
Lão già này chính là một trong những khanh khách của Võ Hồn Điện, sau khi nhận được tin báo từ Tố Vân Đào tên kia, phía trên Giáo Hoàng tự mình ra chỉ lệnh, phái một tên Hồn Đấu La đi theo để hộ tống Đường Minh.
Còn về Tố Vân Đào đã sớm trở về chi nhánh hồn điện nhận nhiệm vụ khác, nên hiện tại chỉ còn Đường Minh cùng lão gìa làm bạn đồng hành trên đường.
"Thấy." Đường Minh lạnh nhạt nói.
Phía xa kia là một ngọn núi cao chót vót, ngọn núi như sáu cánh chim giơ ra ngoài.
Phía trên núi hiện ra mờ ảo cung điện cao lớn uy nga, màu vàng từ bọn chúng chiếu sáng ra ngoài, lại mang cảm giác thần linh không thẻ xúc phạm. Cho dù đứng từ xa nhìn Đường Minh vẫn có thể cảm nhận được loại khí tức này.
Lão già kế bên mở miệng nói: "Núi đó tên là lục dực... Nằm trên lưng chừng núi lục dực chính là ba điện trung tâm của Giáo Hoàng Điện, Trưởng Lão Điện, Đấu La Điện."
Đường Minh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu không nói gì.
"Chúng ta sắp tới rồi, đi thôi." Lão giả thấy Đường Minh giống như không có hứng thú với chuyện này, hắn cũng không nói gì nhiều.
...
Hai người đã đi đến bên ngoài Giáo Hoàng Điện, phía trước cánh cửa cao lớn màu vàng chính là đầy kỵ sĩ áo bạc đứng canh gác, thấy hai người đến bọn hắn giơ thương chặn lại, một người dẫn đầu đi đến nói: "Nơi đây là cấm địa, các ngươi không được phép bước vào!"
Vị lão già kia như đã đoán được, thần sắc bình tĩnh, từ trong ngực lấy ra lệnh bài màu vàng.
"Trưởng lão giá lâm!"
Đám kỵ sĩ vừa thấy lệnh bài của lão giả lập tức cả người rung lên, cùng nhau quỳ xuồng cung kính nói.
"Ta có lệnh của giáo hoàng, dẫn hắn vào, các ngươi có ý kiến?" Lão giả chỉ vào Đường Minh bên cạnh, chậm rãi hỏi.
"Chúng ta không có ý kiến trưởng lão." Đám kỵ sĩ run lên, nào dám phản kháng, lập tức một hồi cung kính đứng lên, nhường đường cho hai người.
Lão già có chút nho nhỏ đắc ý, sau đó dẫn Đường Minh đi vào trong.
"Khi gặp giáo hoàng, ngươi phải cung kính quỳ xuống, sau đó..." Lão già vừa đi, vừa nhỏ giọng bên tai Đường Minh dặn dò, cần tránh cái gì, cần làm cái gì.
Đường Minh chỉ là lạnh nhạt gật đầu tỏ ra hiểu.
"Kẹt...t"
Cửa mở, hai người bước vào.
Đường Minh đi vào, hắn tò mò nhìn xung quanh.
Khi này đại sảnh vô cùng rộng rãi, chu vi có hơn m khoảng chừng.
Hai bên lúc này đã đứng đầy người, thần sắc bọn hắn nghiêm trang cung kính hướng vị ngồi trên cao.
Người ngồi trên cao chính là một vị lão già tóc bạc phơ, thần sắc mệt mỏi, trên thân mặc một bộ trường bào màu đen nạm hoa văn bằng vàng và đá quý, đầu đội vương miện bằng vàng, tay cầm một cây quyền trượng gần thước, khảm trên thân quyền trượng là vô số bảo thạch. Dù hắn hiện tại có vẻ đã già nhưng hai mắt lấp lánh có thần, làn da hồng hào, hơi thở đều đặn nhịp nhàng.
Kế bên hắn đứng hai người, bên phải là một mỹ phụ tóc vàng, mắt tròn đỏ, sóng mũi cao, khuôn mặt lạnh lùng không hiện ra một chút nào cảm xúc, làn da trắng như tuyệt, cả người tỏa ra khí tức cao quý thần thánh không thể xúc phạm, đây chính là một cái tuyệt thế mỹ phụ xinh đẹp nhất thế gian.
Bên trái chính là một thiếu nữ ước chừng nàng từ đến tuổi. Nàng có bảy phần giống với vị mỹ phụ kia, đầu tóc vàng, mũi cao, da trắng, môi hồng nhuận.
Trên mặt thần sắc của nàng luôn lạnh lùng như vạn năm hàn băng, tựa như nàng chính là mãi mãi bộ dáng như vậy.
Tất cả người tại đây đều mặc một bộ quần áo thống nhất.
Nghe tiếng cửa mở, đám người cùng lúc quay đầu lại nhìn.
Đường Minh tò mò nhìn xung quanh, nhìn thấy ngồi ghế trên cao lão già ăn mặc hoàng bào, ánh mắt sáng lạng có thần cùng hai người mỹ phụ cùng thiếu nữ. Hắn không khỏi ngẩn người.
"Cái này có chút không giống kịch bản a? Ngồi trên kia phải là Bỉ Bỉ Đông mới đúng, tại sao lại là một lão già?" Đường Minh âm thầm suy đoán.
"Khặc." Lão giả thấy Đường Minh đứng im không nhúc nhích không khỏi ho khan một cái, ra hiệu hắn.
Đường Minh lấy lại tinh thần, tự chủ khom người quỳ xuống.
Lão giả lúc này mới quỳ xuống, cung kính nói: "Thưa giáo hoàng, ta Hân Thiên Thế cấp bậc Hồn Đấu La nhận lệnh hộ tống vị nắm giữ võ hồn thiên sứ đến đây."
Vừa nghe "võ hồn thiên sứ" tất cả mọi người tại đại sảnh biến sắc, có người âm trầm, có người vui mừng, có người nghi hoặc.
Nhất là thiếu nữ cùng một đứng trên cao kia, trong lòng cảm xúc phức tạp trong nháy mắt hiện lên.
Còn có đứng trong đám người, một vị râu tóc bạc phơ để dài cũng không khỏi hiện lên vui mừng, lại có chút nghi hoặc khó hiểu.
Lão già ngồi trên cao ho khan khặc khặc một cái, nhìn Hân Thiên Thế trầm ổn nói:"Ngươi làm rất tốt, lui qua một bên đi."
"Vâng thưa giáo hoàng!" Hân Thiên Thế nhanh chóng lui qua một bên.
"Giáo Hoàng? Chuyện gì đang xảy ra..." Đường Minh vừa nghe Hân Thiên Thế kêu vị lão già đang ngồi trên kia là giáo hoàng. Hai mắt hắn co rút lại nhưng rất nhanh trở lại bình thường, trong lòng chợt sinh ra cổ cảm giác không lành, mà cảm giác này nguồn gốc không phải lão già ngồi trên kia, mà bất nguồn từ chính hắn.
Lúc này giáo hoàng nhìn qua Đường Minh, ánh mắt giống như muốn nhìn xuyên hắn.
Đáng tiếc Đường Minh thần sắc thủy chung luôn bình tĩnh lạnh nhạt, khiến cho hắn không thấy được bất kì cảm xúc nào hiện trên mặt hắn.
Theo tư liệu điều tra được, Đường Minh chỉ là một đứa trẻ nhà nghèo, từ nhỏ sống ở Thánh Hồn Thôn, cha làm thợ rèn tên Đường Hạo, có một người anh trai tên là Đường Tam. Hiện tại đứa trẻ này không những sở hữu thiên sứ võ hồn, mà khi đối mặt với nhiều người tại đây không lúng túng hay sợ hãi như đám trẻ con kia. Có thể nói phần này tâm tính vô cùng hiếm có.
Trong lòng hắn càng là đối với Đường Minh coi trọng hơn, có điều đều nhà họ Đường... Hơn nửa trong đó có một người tên là Đường Hạo, chẳng lẽ trùng hợp?
Cái này khiến hắn có chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh bỏ qua một bên, dù sao nhà họ Đường kia con cháu sẽ không bao giờ xuất hiện võ hồn loại thiên sứ như vậy, có lẽ là trùng hợp, chắc chắn là vậy!
Để chứng thực suy đoán của mình, hắn ho khan một cái, nhìn Đường Minh nói ra: "Tiểu hài tử, võ hồn của ngươi chỉ có một cái thiên sứ?" Giọng nói ôn hòa hiền lành, không có uy nghiêm như lúc trước, tựa như ông lão hiền lành nhà kế bên.
"Đúng, ta võ hồn chỉ có một." Đường Minh không nịnh nọt không sợ hãi, bình tĩnh trả lời.
"Tên nhóc này quá không cung kính, dám nói chuyện với giáo hoàng đại nhân như vậy à!?" Một người trong đó thần sắc âm trầm bước ra nói.
"Khặc khặc." Giáo hoàng ngồi trên cao ho khan một cái, sắc mặt không vì Đường Minh mà thay đổi, hắn chậm chạp nói ra: "Không sao, chỉ là đứa trẻ không hiểu chuyện. Người đâu, đem dụng cụ trắc thí võ hồn cùng hồn lực ra đây, ta muốn tận mắt nhìn thấy võ hồn của đứa trẻ này."
Vừa nghe muốn trắc thí võ hồn, đám người tại đây tâm thần chấn động, vội vàng phái người đem dụng cụ tới, đây là sự kiện trọng đại, không thể xem thường a, nếu như đứa trẻ Đường Minh kia thật sự là võ hồn thiên sứ thì....
"Vâng giáo hoàng đại nhân!" Một người trong đó rời đi, đem dụng cụ trắc thí võ hồn cùng hồn lực tới đây.
phút sau, người kia đem dụng cụ bày giữa đại sảnh.
Đường Minh ánh mắt tò mò nhìn về dụng cụ trắc thí võ hồn để giữa đại sảnh. Vẫn là hắc thạch cùng quả cầu pha lê như cũ, chỉ có điều lần này không phải là cục hắc thạch, mà là cục hắc thạch!
"Thiên Nhận Tuyết, ngươi đến kiểm tra hắn." Giáo hoàng ngồi trên cao ra lệnh.
"Vâng giáo hoàng!" Âm thanh trong trẻo có chút lạnh lùng đáp lại. Đường Minh ngẩn đầu nhìn lên. Âm thanh này không ai khác chính là vị thiếu nữ đứng kế bên giáo hoàng thần sắc luôn lạnh lùng kia.
"Đây không phải là số khổ thê thảm Thiên Nhận Tuyết ư? Cuối cùng dù hóa thành thiên sứ thần, nhưng chung quy vẫn là nhân vật phản diện, bị Đường Tam vầng sáng nhân vật chính đánh bại, võ hồn nát, trở thành phế vật..."
"Tới lúc đó Đường Tam tại một kích kia, bị mẹ nàng, cũng chính là Bỉ Bỉ Đông đỡ lấy, khi đó Bỉ Bỉ Đông cuối cùng sắp chết, nàng kể ra bí mật nàng là mẹ ruột của Thiên Nhận Tuyết sau đó liền tắt thở chết. "
"Haiz, đúng là một số khổ hài tử, ta đến đây rồi, để ta thiện lương, trong sáng, thuần khiết Minh Hạo này đến cứu rỗi số phận thê thảm của ngươi đi..."
Đường Minh nhìn thiếu nữ âm thầm suy nghĩ.
Thiếu nữ như tiên nữ giáng trần, nàng bước xuống từng bậc thềm, đôi chân trắng bóc mềm mại từng bước một đi tới chỗ Đường Minh.
Nàng đi tới bên cạnh Đường Minh, đặt tay Đường Minh vào hắc thạch, truyền hồn lực vào trong.
Đường Minh cảm nhận được tay Thiên Nhân Tuyết đặt lên tay mình, đó là một loại vô hạn mềm mại, ấm áp, lại có chút hơi lạnh lẽo, đứng bên cạnh nàng, Đường Minh có thể ngửi thấy mùi hương thơm xứ nử lại có chút ngây ngô từ cơ thể nàng bay ra.
Tại lúc này, cả người Đường Minh phát ra ánh sáng nhu hòa, sau lưng hắn hiện ra vị thiên sứ thần thánh, trong chốc lát ánh sáng càng chói mắt, bao phủ toàn bộ gian phòng. Nhưng khác với lần trước, nếu để ý kỹ thì thiên sứ sau lưng hắn khi này không phải là hai cánh như lần trước, mà chính là đến cánh!
"Ta là nhìn nhầm...? Tại sao ta đếm đi đếm lại thiên sứ này có đến cánh! Không, phải là cánh mới đúng!"
"Trời ạ, thật sự là mười hai cánh, đây chính là người đại diện cho thần phát ngôn, không, hắn chính là thần!"
"Có chuyện lớn rồi, lần này Võ Hồn Điện chúng ta xuất hiện một vị thánh tử khác! Đứa trẻ này có khả năng lớn kế nhiệm vị trí giáo hoàng đời kế tiếp..."
Đám người trong đại sảnh vừa nhìn hồn hoàn của Đường Minh lập tức biến sắc, cho dù là luôn lạnh lùng mỹ phụ, ngồi trên cao giáo hoàng, hay thiếu nữ đứng kế bên sắc mặt cũng đều thay đổi, nhỏ giọng thì thầm.
"Tốt." Giáo hoàng sắc mặt đột nhiên ngày càng hồng hào, hắn nói một chữ tốt thật to khiến mọi người trong đại sảnh giật mình, sau đó nói tiếp: "Tiếp theo kiểm tra hồn lực, cậu bé, ngươi qua thủy tinh cầu kia chạm tay vào đi."
Đường Minh gật đầu, tiếp đó đi tới quả cầu pha lê đặt tay lên. Tay hắn vừa chạm vào, quả cầu phát ra ánh sáng mãnh liệt, chứng tỏ đây là bẩm sinh hồn lực viên mãn.
"Tốt rồi." Giáo Hoàng nói một tiếng, hắn đứng lên, từng bước chậm chạp nhưng vững vàng đi đến trước người Đường Minh, hai mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, hơi trầm ngâm một tí, chậm rãi hỏi hắn: "Ngươi có đồng ý trở thành đệ tử của Bỉ Bỉ Đông không? Bỉ Bỉ Đông chính là tuyệt thế thiên tài tại Võ Hồn Điện, hiện tại nàng chỉ mới tuổi đã có hồn lực cấp Hồn Đấu La, chỉ cần một bước nửa tiến liền vào Phong Hào Đấu La. Thân phận của nàng chính là thánh nữ trưởng lão điện, có khả năng trở thành một đời kế tiếp giáo hoàng!"
Kinh ngạc! Đường Minh kinh ngạc đến không thể tin vào tai mình, đám người xung quanh cũng là một trận kinh ngạc đến há hốc mồm. Trong lòng bọn hắn rung động mãnh liệt, vẻ mặt bọn hắn cũng như Đường Minh, một bộ không thể tin tưởng...
Mỹ phụ đứng trên bục cao cả thân thể run rẩy, trong mắt lóe qua nhàn nhạt sát ý nhưng nàng rất chóng ẩn giấu tốt đi.
Trong chốc lát toàn bộ âm thanh thì thầm đều im lặng, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung nhìn vào Đường Minh, chờ đợi hắn quyết định.
"Ta chấp nhận." Đường Minh không chút do dự gật đầu, trong mắt lóe qua quang mang rồi biến mất.
"Bỉ Bỉ Đông, đến đây." Giáo hoàng gật đầu, sau đó chợt hắn quay người lại, hướng mỹ phụ kia kêu lên.
"Vâng giáo hoàng." Bỉ Bỉ Đông trên mặt hiện lên cung kính, nàng chậm rãi đi đến, đứng kế bên giáo hoàng.
"Đây là sư phụ ngươi, từ nay về sau việc dạy dỗ đều do nàng phụ trách, nếu có thắc mắc gì cứ tìm đến nàng." Giáo hoàng bộ mặt hòa ái như ngừời ông đối với ngừời cháu nhìn Đường Minh nói.
Đường Minh gật đầu, nói một tiếng cám ơn rồi quay qua nhìn Bỉ Bỉ Đông.
Bỉ Bỉ Đông nhìn gần càng xinh đẹp hơn trước, một thân áo choàng đến lưng, khuôn mặt tuyệt mỹ không tì vết, đôi ngực lớn đồ sộ của nàng bày ra phía trước khiến Đường Minh không khỏi liếc xéo vài lần, trong lòng có chút ngứa ngáy, có loại muốn chinh phục đôi ngực lớn này cho bằng được.
Đôi mắt màu đỏ ruby đẹp đẽ lạnh lùng, mùi thơm quyến rũ thành thục từ người nàng truyền ra.
Khác với vẻ lạnh lùng của Thiên Nhận Tuyết, đứng kế bên Bỉ Bỉ Đông Đường Minh cảm nhận được một loại âm u, sát khí, lạnh lẽo, bi thương chưa từng có từ trên người nàng.
"Đing! Chủ nhân xin hãy chịch Bỉ Bỉ Đông và hiếp dâm nàng trước mắt mọi người để nàng tăng lên vui vẻ lên (nhiệm vụ không bắt buộc) – thuộc loại chính nghĩa trận doanh ngẫu nhiên phát động.
Chú thích: hãy hiểu theo nghĩa trắng, đừng nghĩ theo nghĩa đen.
Phần Thưởng: Võ Hồn Thứ Ba (Ngẫu Nhiên?), có % tỷ lệ có được siêu cấp hồn hoàn.
"
Đường Minh đang ngắm nhìn thưởng thức cơ thể Bỉ Bỉ Đông, thì vào lúc này âm thanh hệ thống trong đầu không dấu hiệu báo trước vang lên...
"Cái gì, chịch, còn có hiếp dâm, lại theo nghĩa trắng, là cái quỷ gì!? Ta mới tuổi, jj chưa mọc dài ra a, sao chịch đây" Đường Minh trong lòng gào thét, hỏi thăm ba đời tổ tiên cái hệ thống, nhưng nhìn lại phần thưởng thật sự là hấp dẫn người, võ hồn thứ ba... Đây chính là trên đấu la đại lục chưa từng ai có, cho dù là con của số mệnh Đường Tam cũng chỉ có hai cái võ hồn mà thôi.
Mà một cái võ hồn có thể thu được cái hồn hoàn khác nhau, ba cái võ hồn chính là cái hồn hoàn!
...