Siêu Cấp YY Hệ Thống

chương 199: sử lai khắc, năm năm gặp lại (2c gộp 1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tại chỗ cổng thôn để một cái bàn, phía sau bàn có một lão giả hơn tuổi đang ngồi.

"Haìz...... sao toàn là trẻ trâu là thế nào, thiên tài đâu..." Lão già nhìn từng người xếp hàng, cảm giác ngao ngán thở dài.

Đứng bên cạnh là một người thanh niên cao lớn, tóc vàng, mặc bộ áo trắng bên ngoài sạch sẽ, đôi mắt hắn kỳ lạ, một đỏ một xanh, ãnh mang phát sáng, khí tức cường đại từ người thanh niên thả ra, khiến người run sợ.

Chỉ là trong mắt người thanh niên hiện ra bất đắc dĩ.

"Đến ta?"

Âm thanh lạnh lùng như băng, không mang chút tình cảm nào vang lên, lão già nhíu mày nhìn lại.

Đó là một người thanh niên thân hình cao ráo, tóc vàng để dài, ăn mặc một bộ màu trắng trang phục. Ngoài trên ngón tay út đeo một chiếc nhẫn, còn lại không còn gì, trông rất giản dị.

Nhưng dù vậy, đã làm hắn nổi bật hơn so với người cùng lứa. Ngũ quan tuyệt mỹ như dao khắc, làn da mềm mại trắng trẻo giống như da em bé, mỗi cái mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng đều như hạt bắp, hai bên má núm đồng tiền hiện lên, đôi mắt sáng lạng, lại có chút lạnh lẽo, sắc bén, tựa như là một thanh thần kiếm ẩn giấu, chưa ra khỏi vỏ.

Khí chất cao quý, thần thánh trên người phát ra, làm người có cảm giác muốn quỳ lại người thanh niên này.

Người này không ai khác, chính là Đường Minh.

Bốn năm trôi qua, Đường Minh ngoài trừ chiều cao, khí chất có chút thay đổi, còn lại vẫn như cũ, tất nhiên là thực lực tăng lên không ít, cảnh giới đỉnh phong Hồn Tông, dừng ở đẳng cấp , chỉ cần thêm một hồn hoàn nửa là hắn tấn thăng lên cảnh giới Hồn Vương.

Lão già thần sắc không thay đổi, nhìn Đường Minh, bình thản nói: "Ngươi đã quá tuổi, theo quy củ của học viện Sử Lai Khắc, chúng ta chỉ nhận người dưới tuổi trở xuống!"

"Ta dưới , hiện tại chỉ mới tuổi, không tin ngươi có thể xem." Đường Minh như biết trước, hắn mỉm cười, đem kim tệ phóng lên bàn rồi đưa tay ra.

"Cái gì? Hắn tuổi, vậy mà đã cao tới tầng này rồi."

"Không biết hắn ăn gì vậy mà cao thật..."

"Nhìn tóc vàng, chắc hắn uống nước đái để mà cao lớn."

"Chắc là vậy, nước đái có rất nhiều dinh dưỡng bổ ích cho chiều cao."

Đám người xếp hàng phía sau xôn xao bàn tán, ánh mắt không tin nhìn Đường Minh.

Đường Minh nghe đám người ở sau nói, khóe miệng giật gật, tay nắm chặc lại, hắn lúc này rất muốn đem giết đám sâu bọ ngu dốt này đi, nhưng biết làm vậy là phá hư cốt truyện, cho nên kìm chế, coi như chó ngu sủa qua tai đi.

Khi nghe Đường Minh nói chỉ mới tuổi, cho dù thần sắc không thay đổi lão già cũng khong khỏi biến sắc, bên cạnh hắn Đái Mộc Bạch ánh mắt co rút nhìn Đường Minh.

Lão già thần sắc tư nghi bất định, hắn đưa tay ra, bắt cổ tay Đường Minh, mắt nhắm lại, lẩm nhẩm nói: " tuổi, số tuổi hợp cách...hoàn mỹ."

Lão giả trong mắt hiện lên tía ánh sáng kì dị, hắn gật đầu, nói ra: "Phóng thích võ hồn của ngươi ra đi."

Đường Minh không nói gì, huy động hồn lực trong cơ thể.

Bảy màu, vàng, đen, đỏ, trắng hồn hoàn sau lưng hiện lên.

Trên tay hắn xuất hiện ba cái hiện tượng, một con mèo màu xanh nước biển, một con nhện màu xanh lá, một cái búa.

Lão giả đứng lên, thần sắc trên mặt hiện lên khiếp sợ, bảy màu? Là hồn hoàn năm nào? Ngàn năm hồn hoàn? Mười vạn năm hồn hoàn? Cái kia màu trắng hồn hoàn là năm? Còn có võ hồn...ba cái?

Đái Mộc Bạch đứng bên cạnh nhìn mà trợn mắt há hóc mồm, sắc mặt hiện lên hoảng sợ, ánh mắt khó tin nhìn Đường Minh như nhìn con quái vật...

Lão giả thần sắc y chang Đái Mộc Bạch, một bộ chấn động, khiếp sợ không nói ra lời.

phút... phút... phút...

"Nhanh lên!" Đường Minh có chút không kiên nhẫn, lạnh lùng nói, âm thanh của hắn giống như là người trên ra lệnh cho lão già.

Lão già không màng tới hắn vô lễ, hít thật sâu một hơi, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm, hâm mộ nhìn Đường Minh, nói ra: "Vị này bằng hữu thông qua, hiện tại có thể đi vào trong, Đái Mộc Bạch! Dẫn đường cho vị bằng hữu này, quan thứ hai, thứ ba không cần khảo, trực tiếp đến quan thứ bốn."

"Tốt." Đái Mộc Bạch nghe lão già kêu lấy lại tinh thần, hắn vội vàng đáp lại, nhìn Đường Minh với ánh mắt kì lạ, trở lại bộ dáng lạnh lùng như trước, nói ra: "Theo ta."

Đường Minh gật đầu đi theo hắn.

Lão già ngồi trên ghế nhìn bóng lưng Đường Minh, lẩm bẩm nói: "Sử Lai Khắc học viện có siêu cấp quái vật xuất hiện, vài năm sau, đấu la đại lục muốn phong vân..."

"Khoang đã, Hạo Thiên Chùy, không phải võ hồn của người đó sao..." Nói tới đây, lão giả như nghĩ ra gì, ánh mắt co rút lại, vội vàng viết một lá thư kẹp vào chim đem nó phóng đi.

...

Một lát sau đám người tới báo danh ngày càng đông.

"Tam ca, cái này thật sự là học viện?" Tiểu Vũ nhìn cái kia có chút rách nát học viện, không khỏi nghi ngờ nói ra.

Đường Tam nhìn học viện, hắn lắc đầu cười khổ, nói ra: "Chắc vậy, theo bản đồ do Võ Hồn Điện phát, chắc chắn không thể sai lầm."

Hai người nhỏ giọng nói chuyện một lát, đi vào xếp hàng với đám người.

Như trong nguyên tác, đám thất quái tập hợp, trong đó có: Đường Tam, Tiểu Vũ, Chu Trúc Thanh, Trữ Vinh Vinh. Ngoài trừ một vị Đường Minh đặc biệt này ra.

....

Tổng cộng năm người tập hộp tại một sân trống, rộng chừng thước ô vuông.

Đường Tam, Tiểu Vũ, Chu Trúc Thanh, Trữ Vinh Vinh theo Đái Mộc Bạch dẫn đến đây.

Khi bốn người đi đến, thần sắc kinh ngạc nhìn về sân.

Trong sân có hai người, một vị hùng tráng nam tử ngồi ghế, nhắm mắt, người còn lại là một người thanh niên, cũng đang nhắm mắt lại.

Tóc vàng dài, thân hình cao hơn m, toàn thân khí chất cao quý tỏa ra, ngũ quan tuấn tú hoàn mỹ.

Lúc này người thanh niên tựa như đang nhắm mắt ngủ.

Đường Tam nhìn chằm chằm người này, hắn cảm giác người này rất quen thuộc, hơn nửa trong huyết mạch có mối liên hệ thân thiết, kỳ lạ nào đó giữa hắn cùng người thanh niên này, nhưng thủy chung không nhớ ra gặp ở đâu.

Tiểu Vũ che miệng lại, nhìn Đường Tam, lại nhìn người thanh niên, so sánh vài lần, nàng nói: "Tam ca, cái kia người thanh niên khuôn mặt có chút , phần tương tự giống ngươi nha."

"Giống nhau." Nghe Tiểu Vũ nói, Đường Tam đột nhiên nhớ đến đứa em trai năm rồi chưa gặp Đường Minh.

Nhìn trước mắt người thanh niên này, ngoài trừ màu tóc có chút khác biệt, lại cao lớn hơn hồi xưa...chẳng lẽ nói, hắn chính là em trai mình?

"Tiểu Vũ đợi ta." Đường Tam thần sắc kích động, hắn quay qua nói một tiếng, rồi chạy đến trước mặt người thanh niên.

"Ngươi là Đường Minh đúng không?" Đường Tam bộ dáng thấp thỏm, nhìn người thanh niên hỏi.

Đường Minh mở mắt ra, tại một khắc này, đôi mắt vừa mở đem toàn bộ nữ phái ở đây, bao gồm Tiểu Vũ, Trữ Vinh Vinh, Chu Trúc Thanh bị này này ánh mắt hút đi.

Ba người con gái nhìn chằm chằm không chớp mắt, tim không tự chủ đập thình thịch, má đỏ lên.

Đôi mắt này quá đẹp, các nàng không tài nào diễn tả được vẻ đẹp của nó.

Đó là đôi mắt đen sáng ngời như sao, lạnh lẽo như băng, phối hợp với tóc vàng dài đến lưng, khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết của hắn, khí chất cao quý lạnh lùng quanh thân thả ra. Người thanh niên này, không phải chính là bạch mã vương tử trong mộng của các nàng sao.

Đường Minh mỉm cười, nói ra: "Đúng vậy, ta là em trai ngươi, Đường Minh."

Đường Tam nghe Đường Minh xác nhận, không chút do dự hai tay giang ra, ý định ôm lấy hắn.

Đường Minh như đã biết trước Đường Tam hành động, hắn lùi lại vài bước phía sau, làm Đường Tam ôm hụt.

"Tính cách của ngươi vẫn như cũ a." Đường Tam ôm hụt không chút nào xấu hổ, hắn tự nhiên cười nói.

Đường Minh không nói gì, lẳng lặng nhìn Đường Tam, hồi lâu sau lắc đầu, nói ra: "Ngươi quá yếu."

Đường Tam ngẩn ra không hiểu gì, ngươi quá yếu là sao? Đang định hỏi, thì lúc này Tiểu Vũ nhí nhảnh chạy tới, nàng đôi mắt linh động nhìn chằm chằm Đường Minh, cảm giác mình đã từng gặp qua người này, nhưng lại không nhớ ra gặp ở đâu, nàng chỉ là kinh ngạc nói ra: "Ngươi thật sự là em trai hắn? Tại sao lại cao lớn hơn hắn?"

Đường Minh lạnh lùng liếc nàng không nói gì, Đường Tam sắc mặt đen, như sợ Đường Minh hiểu lầm, hắn vội vàng nói: "Tiểu Vũ từ nhỏ tính cách như vậy rồi, ngươi đừng trách nàng."

Đường Minh chỉ gật đầu một cái.

Lúc này Đái Mộc Bạch đi tới, phía sau hắn là hai nữ Chu Trúc Thanh, Trữ Vinh Vinh đi theo.

"Tốt rồi, mọi người giới thiệu võ hồn của mình đi, quan thứ tư này chính là đánh bại Triệu Vô Cực...." Đái Mộc Bạch sắc mặt nghiêm túc, nói ra quan thứ tư này.

Đường Tam mở miệng nói trước: "Ta gọi là Đường Tam, khí võ hồn Lam ngân thảo, cấp chiến hồn sư hệ khống chế"

Theo sau Đường Tam chính là Tiểu Vũ, nói ra: "Tiểu Vũ, thú võ hồn thỏ, cấp chiến hồn sư hệ cường công."

Thiếu nữ tóc ngắn do dự một chút mới nói: "Trữ Vinh Vinh, khí võ hồn Thất bảo lưu ly tháp, cấp khí hồn sư hệ phụ trợ."

Đường Tam trong mắt hiện ra kinh ngạc, theo lời đại sư, thất bảo lưu ly tông chính là sở hữu thiên hạ đệ nhất bổ trợ hệ võ hồn, loại này phụ trợ rất kinh khủng, nếu như nàng hồn lực đạt cấp liền tăng phúc % thuộc tính.

Tăng %, đây là một con số không tệ. Nhưng Đường Tam biết, thất bảo lưu ly tháp được sở dĩ được Đại Sư nhận là đệ nhất cường đại phụ trợ võ hồn chính là vì mỗi khi tăng thêm hồn hoàn, chẳng những có thể gia tăng một loại thuộc tính, đồng thời còn có thể làm cho tất cả hồn hoàn trước đó có khả năng tăng lên % hiệu quả.

Nói cách khác, nếu hồn lực Trữ Vinh Vinh đạt tới cấp, chẳng những có thể tăng phúc thêm một loại thuộc tính, hơn nữa còn tăng tất cả các thuộc tính đều đạt %. Chỉ riêng việc này thôi, nếu đạt tới cấp thì có thể trong nháy mắt gia tăng % cho thứ thuộc tính. Có thể thấy loại này phụ trợ hiệu quả thật sự kinh khủng.

Có một thất bảo lưu ly tháp hồn sư như vậy phụ trợ, cơ hồ có thể trong nháy mắt đem tự thân lực lượng tăng lên gấp đôi. Đối với hồn sư càng mạnh, hiệu quả tăng phúc của thất bảo lưu ly tháp lại càng cao.

Tại bất kỳ địa phương nào thuộc hai đế quốc, chỉ cần có Thất bảo lưu ly tông hồn sư xuất hiện, hắn lập tức trở thành đối tượng tranh thủ của tất cả tổ chức hồn sư.

Tiếp đó là thiếu nữ băng lãnh như trước lạnh lùng, nhàn nhạt nói ra: "Chu Trúc Thanh, thú võ hồn U Minh Linh Miêu, chiến hồn sư cấp , hệ mẫn công

Cuối cùng là Đường Minh, hắn chỉ lạnh lùng nói: "Ta có ba võ hồn, xem nào, hai cái khí võ hồn, một cái thú võ hồn, chiến hồn sự cấp , hệ toàn diện."

Lời vừa dứt, đám người há hốc mồm, ngồi trong sân Triệu Vô Cực không khỏi mở mắt ra, ánh mắt hiện lên bất khả tư nghi nhìn Đường Minh, trong mắt tràn đầy khiếp sợ như nhìn con quái vật.

Đái Mộc Bạch dù từ sớm biết Đường Minh quái vật cũng không khỏi chấn động, tuổi, cấp hồn tông! Cái này, nên gọi là gì? Siêu cấp thiên tài? Siêu Cấp Quái vật?

Đường Tam lúc này mới hiểu được câu nói của Đường Minh.

"Ngươi quá yếu"

Ba chữ này như con dao đâm vào lòng tự trọng của hắn, đứa em trai còn mạnh hơn người anh trai, làm một người anh cùng thân phận là người xuyên việt, so với người em trai cùng tuổi này, hắn cảm giác mình bao lâu nay sống trên cẩu chó a.

Ba nữ còn lại môi đỏ hé ra, đủ để nhét quả trứng vịt vào, thần sắc khiếp sợ, ánh mắt không tin tưởng nhìn Đường Minh.

"Nếu đem người này Thất Bảo Lưu Ly Tông thì sẽ trợ giúp cha lắm đây." Trữ Vinh Vinh ánh mắt khác thường nhìn Đường Minh, trong mắt hiện ra tinh tinh ngôi sao, môi liếm một cái, quỷ quyệt nghĩ.

Chu Trúc Thanh hồi phục lại như bình thường lạnh lùng thiếu nữ, chỉ là ánh mắt của nàng khi nhìn về Đường Minh có chút cẩn trọng, lại có chút khác thường.

Tiểu Vũ chỉ là khiếp sợ, sau đó nàng trở lại lạc quan như trước, nàng nhìn Đường Minh, nở nụ cười vui vẻ nói: "Ngươi ăn gì mà tu nhanh thế?"

"Khặc, tốt rồi, mọi người có phút để bàn chiến thuật." Đái Mộc Bạch thấy Chu Trúc Thanh ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Minh, hắn có chút khó chịu, ho khan một cái, cắt đứt lời Tiểu Vũ nói.

Tiểu Vũ khó chịu lườm hắn, nhỏ giọng nói: "Không biết lịch sự.".

Sau đó theo nguyên tác, đám người bàn bạc chiến thuật, trừ Đường Minh ra không nói gì, mười phút sau, toàn bộ mọi người đều bàn xong.

...

"Sư phụ, có thể bắt đầu." Đái Mộc Bạch hướng về Triệu Vô Cực gật gật đầu, đồng thời bước nhanh sang một bên xem cuộc chiến.

người đứng trong sân, như đã bàn bạc trước đó, bày ra thế trận.

Triệu Vô Cực lúc này đứng dậy, hắn cười ha hả, nói ra: "Bọn nhóc, quy tắc chắc đã nói."

Tiếp đó hắn lấy ra cây hương, còn không đợi hắn đốt, Trữ Vinh Vinh đã bắt đầu hành động.

"Thất bảo chuyển xuất hữu lưu ly" thân thể phiêu nhiên xoay tròn vòng, thất thải quang mang huyễn lệ nhất thời từ trong cơ thể nàng phóng thích ra, chỉ thấy Thất thải quang mang ngưng tụ, lòng bàn tay Trữ Vinh Vinh đã có tòa Thất thải bảo tháp cao hơn thước.

Bảo quang lóe ra quý khi bức nhân, Trữ Vinh Vinh mặt mỉm cười, cả người nhìn qua phiêu nhiên như tiên. Từ dưới chân nàng mọc lên hai hồn hoàn màu vàng, xoay tròn xung quanh người nàng.

"Thất bảo hữu danh, nhất viết: Lực" Hồn hoàn thứ nhất bay lên, bao phủ tại thất thải bảo tháp, tay trái Trữ Vinh Vinh chỉ xuống dưới, bốn đạo thải quang đồng thời phóng thích ra, phân biệt bao phủ bốn người Đường Minh.

Tức thời, một cổ năng lượng ấm áp từ tứ chi bách hài dũng mãnh tràn vào, bốn người cảm giác được toàn thân tràn ngập lực lượng, trong cơ thể hồn lực cũng theo đó sôi trào.

Triệu Vô Cực có chút giật mình nhìn Trữ Vinh Vinh: "Được lắm nha đầu, năm nay vậy mà có thí sinh từ thất bảo lưu ly gia tộc, lại xuất hiện một cái siêu cấp quái vật khác. Quá tốt rồi, lần này, Phất Lan Đức lão đầu quỷ kia nhất định là hưng phấn đến chết, ha ha ha ha." Vừa cười nói, hắn vừa đốt nhang, tiện tay cắm lên trên mặt đất.

Đường Minh không động đậy, hai tay để trước ngực, bộ dáng xem trò vui không tham chiến.

Bốn người: Đường Tam, Tiểu Vũ, Trữ Vinh Vinh, Chu Trúc Thanh như trong nguyên tác, từng người thi triển ra hồn kĩ của mình, đáng tiếc, cả bốn người đều thua, một nén hương đã đốt hết.

"Không hổ là hồn thánh, bốn người phối hợp đều thua" Đường Tam mồ hôi trên trán rơi liên tục, nhìn Triệu Vô Cực ánh mắt thay đổi, đối với hồn thánh nhận thức có chút rõ ràng hơn.

"Ta muốn khiêu chiến một mình." Đường Tam thần sắc kiên định nói.

"Ngươi cảm thấy tuyệt vọng? Hiện tại chỉ một nửa nén hương là hết." Triệu Vô Cực vẻ mặt cười đùa hí hửng nhìn Đường Tam nói.

"Không! xin thầy đổi lại một canh giờ, nếu như ta thắng rồi, thì năm người chúng ta vào vòng trong!" Như trong nguyên tác, Đường Tam ánh mắt kiên định nhìn Triệu Vô Cực, nói ra.

Triệu Vô Cực kiêu ngạo khoanh tay, nhìn hắn cười đùa, nói: "Tốt, đây chính là ngươi nói!"

Tiếp đó hai người đánh nhau....

...

tiếng sau.

Đường Tam sử dụng tất cả bí kỹ của Đường Môn kiếp trước ra mới có thể thắng Triệu Vô Cực. Đường Tam sắc mặt trắng bệch, thân thể lung lay như muốn ngã, Tiểu Vũ nhanh chóng chạy tới ôm hắn.

Đường Tam nhìn Triệu Vô Cực sắc mặt giận dữ, nở nụ cười, nói: "Sư phụ, có phải hay không tính chúng ta năm người chiến thắng?"

Triệu Vô Cực trầm ngâm một hồi, hắn nhìn Đường Tam, nói ra: "Tốt, ta thua ta chịu, nhưng ngoài trừ thằng nhóc tóc vàng đang đứng xem kia, bốn người các ngươi thông qua!"

"Cái gì, không phải ta nói năm người mà, sư phụ, đây là ngươi bội ước!" Đường Tam không lo mệt mỏi, hắn la lên, trên mặt biểu hiện sự bất công.

Triệu Vô Cực lắc đầu, nhìn qua Đường Minh, nói: "Hắn từ nãy đến giờ ngoài trừ nhìn thì không làm gì, rớt! Bốn người các ngươi có thể vào trong, còn hắn thì không."

Đường Tam cắn răng, muốn nói nửa thì Đái Mộc Bạch đã không biết từ lúc nào đi đến bên cạnh hắn, lắc đầu nói ra: "Ta biết ngươi khó chịu không cam tâm, muốn đứa em trai của ngươi vào trong, nhưng hắn từ nãy đến giờ không làm gì ngoài trừ việc đứng xem. Nếu ta là sư phụ Triệu Vô Cực, ta cũng sẽ làm vậy."

"Triệu Vô Cực đúng chứ? Ngươi quá yếu, làm một hồn thánh vậy mà thua một đại hồn sư, có chút quá mất thân phận a, ta nói thẳng, ngươi chỉ là con trâu ngu không có não, chỉ biết dùng sức mạnh để mà đánh nhau, không biết tại sao đám người kia lại đem ngươi trở thành cường giả. Ta thấy đem ngươi một khối thịt trâu được người khen thì hợp lý hơn."

Đường Minh im lặng nãy giờ mới mở miệng nói, lời vừa nói ra của hắn đem mọi người tại đây lặng người, hồi lâu sau một tràng bật cười trong trẻo từ các thiếu nữ vang lên.

"Con trâu ngu không có não? Hi hi hi." Tiểu Vũ nhịn không được cả thân thể run lên, bật cười nói, nàng cảm giác người anh trai của Đường Tam này đúng là có khiếu hài hước nha.

Dù là luôn lạnh lùng Chu Trúc Thanh cũng nhịn không được khóe miệng co giật vài cái, cố nín cười, thân thể run run, bộ ngực hùng vĩ của nàng liên tục run rẩy.

"Hi hi hi hi hi, con trâu không não, khối thịt trâu, mấy cái này từ ngữ thật mới lạ" Còn Trữ Vinh Vinh không kiêng dè gì cười lên, đây là lần đầu tiên nàng nghe câu chửi hài hước đến như vậy, trong lòng đối với Đường Minh xuất hiện một tia hứng thú.

Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch hai người cũng là nhịn cười, đúng là câu chửi hài hước a.

"Thằng nhóc, ngươi đang muốn chết." Nhưng ngược lại, Triệu Vô Cực thần sắc âm trầm, đây là lần đầu tiên có người dám chửi hắn như vậy, còn chửi trước mặt mọi người, nghe từng tiếng cười nói, hai mắt hắn đỏ lên, la lớn.

Đây chính là vũ nhục lớn nhất cuộc đời hắn, cho dù khi đó kẻ địch là Võ Hồn Điện cũng không nói lời như vậy.

Hắn vận võ hồn Kim Cang Hùng của mình, bảy hồn hoàn từ chân bay lên, toàn thân hồn lực kinh khủng ba động.

Nếu lúc trước Triệu Vô Cực chỉ là lấy / thực lực để đánh với Đường Tam, thì khi này hắn chính là sử dụng toàn lực.

Đường Tam cảm nhận hồn lực từ Triệu Vô Cực phát ra không khỏi biến sắc, muốn ngăn lại đã muộn.

Những người khác, bao gồm Đái Mộc Bạch cũng không khỏi biến sắc, la lên: "Đại sư, cái này không được."

Lúc này Triệu Vô Cực nào nghe, hắn như con gấu nổi điên chạy tới trước mặt Đường Minh, một đấm kim cang lực tràn đầy tính hung bạo đánh vào.

Đường Minh sau khi chửi xong đã chuẩn bị, thấy Triệu Vô Cực chạy tới hắn nở nụ cười lạnh, võ hồn Hạo Thiên Chùy động, một cái hồn hoàn màu trắng từ dưới chân bay lên.

Trên tay hắn xuất hiện cây búa to lớn, cây búa toàn thân màu trắng như tuyết.

Cây búa vừa ra, lập tức làm xung quanh toàn sân bị đóng băng, từng luồng lạnh lẽo khí tức lan tràn.

Đám người Đường Tam đứng ngoài sân hai mắt kinh ngạc nhìn cây búa trên tay Đường Minh, nhất là Đường Tam, hắn nhớ

Đường Minh hai tay cầm búa, làm động tác đơn giản, đó là nhẹ nhàng giơ lên, sau đó đập về phía nấm đấm của Triệu Vô Cực.

Đơn giản, nhưng lại tràn đầy thô bạo. Hồn Tông đối chiến Hồn Thánh, đây chính là vượt cấp khiêu chiến đến cấp bậc, việc này chưa từng diễn ra trong lịch sử đấu la đại lục.

Trong tíc tấc, nấm đấm Triệu Vô Cực cùng búa Đường Minh đụng nhau.

"Oanh!" Tiếng nổ vang dội, ngay tức khắc, toàn bộ mặt sân bị đóng băng.

Đám người đứng bên ngoại đột nhiên cảm giác nhiệt độ hạ thấp, cho dù cảnh giới hồn tôn đĐái Mộc Bạch cũng không khỏi cảm thấy lạnh run, hắn nhìn qua bên cạnh, thấy Đường Tam, Trữ Vinh Vinh, Chu Trúc Thanh thân thể run, sắc mặt trắng vì lạnh, không khỏi vận chuyển hồn lực bảo vệ bọn hắn.

"A" Triệu Vô Cực hét thảm một tiếng, cả người bay trong không trung, tại thời khắc này, đám người đứng bên ngoài có thể lấy mắt thường nhanh chóng đóng băng lại.

Từng lớp băng trắng lạnh lẽo từ chân hắn xuất hiện, lớp băng nhanh chóng lan đến thân rồi đầu hắn.

Chỉ trong ba giây, một vị Hồn Thánh hoàn toàn bị đóng băng.

"Ầm" Trở thành pho tượng băng, Triệu Vô Cực đang bay trong không trung nặng nề rơi xuống, khiến sân băng bị pho tượng băng đâm sâu xuống.

"Cái gì, Hồn Thánh bị đóng băng?" Đám người đứng xem bên ngoài thần sắc khó tin, chấn động nhìn Triệu Vô Cực bị đóng băng.

"Quá mạnh." Trữ Vinh Vinh hai tay ôm thân thể, lặng người hồi lâu, chỉ có thể run rẩy nói ra hai chữ này, nàng hiện tại không biết nói gì thêm để diễn tả Đường Minh, ánh mắt nhìn Đường Minh mang theo phần khiếp sợ, phần bái phục, phần còn lại chính là tình ý.

Tiểu Vũ, Đường Tam, Đái Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh không nói gì, nhưng từ trên vẻ mặt bọn hắn đều thấy được, bọn hắn đều một dạng chấn động, khiếp sợ...

...

Đường Minh nhìn bị đóng băng Triệu Vô Cực, hắn cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Đúng là óc trâu, không có gì đặc biệt ngoài trừ vũ lực."

Đây chính là võ hồn Hạo Thiên Chùy của hắn, võ hồn này chính là ở bốn năm trước hắn nhận, sau khi đánh giết xong giáo hoàng, hắn nhận được từ hệ thống..

...

Quay lại năm trước.

"Đing! Chủ nhân nhận được hồn hoàn thần thoại, bởi vì thời gian hoàn thành nhiệm vụ chỉ năm, cho nên hệ thống đánh giá nhiệm vụ: xuất sắc, thưởng thêm ngẫu nhiên võ hồn bị biến dị..."

"Đing! Hạo Thiên Chùy biến dị thành công, mang theo thuộc tính băng."

"Đing! Hồn hoàn thần thoại tự động trang bị cho võ hồn Hạo Thiên Chùy, chủ nhân bây giờ phải chăng kiểm tra võ hồn cùng hồn hoàn?"

"Kiểm tra." Đường Minh nghe vậy, vội vàng nói, trước mắt hiện lên bảng thông tin.

"Hạo Thiên Chùy ( Võ hồn -Băng)

Giới thiệu: Hạo Thiên Chùy biến dị, kèm theo thuộc tính băng cực mạnh.

Nội tại: chùy sát thần

-Mỗi búa ra, tăng sát thương (cộng dồn đòn sau).

- Búa thứ nhất: %.

- Búa thứ hai: %.

- Búa thứ ba: %.

- Búa thứ thứ tư: %.

- Búa thứ năm: %.

- Búa thứ sáu: %.

- Búa thứ bảy: .

- Búa thứ tám: %.

- Búa thứ chín: .

- Búa thứ mười: %.

- Búa thứ mười một: .

- Búa thứ mười hai: %.

-Mỗi búa kèm theo hiệu ứng đóng băng, xuyên giáp."

"Tên: Băng Thần Chùy Đế ( triệu năm – Hạo Thiên Chùy)

-Hồn kĩ :

+ Băng Thiên Địa Liệt: Đánh một búa về kẻ địch, đem kẻ địch cùng phạm vi m xung quanh có % tỷ lệ đóng băng vĩnh cửu, sát thương % vật lý. Nếu đối thủ phá băng hoặc băng tan rã, sát thương được cộng dồn vào búa thứ hai, khi đánh vào kẻ địch tăng lên % sát thương, toàn bộ thuộc tính kẻ địch giảm thấp xuống -%.

-Hồn kĩ :

+ Băng Chấn: đánh một búa về hư không (bất kỳ), sẽ gây ra chấn động năng lực phạm vi đánh xa (m), kèm theo khu vực m bên trong bị đóng băng vĩnh cửu, sát thương gây ra: %, kèm theo hiệu ứng phá giáp, đóng băng.

-Hồn kĩ :

+ Băng Thần Đế: đem Hạo Thiên Chùy dung hợp với bản thân, biến thành băng vương, một búa thiên địa đóng băng, sát thương .%, kèm theo hiệu ứng xuyên giáp, đóng băng vĩnh cửu, phạm vi xung quanh đóng băng .m (chân thân hồn khí – điều kiện cấp )"

(G)

...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio