Tinh La Đế Quốc thực lực rất hùng mạnh, Đế Quốc này không giống Thiên Đấu Đế Quốc, thế lực phân tán khắp nơi, mà tập trung lại một chỗ.
Nếu như không có Võ Hồn điện cản trở, có lẽ thiên hạ này đã sớm là của Tinh La Đế Quốc. Nếu nói về quốc lực, quân lực, Tinh La Đế Quốc đều hơn xa Thiên Đấu Đế Quốc.
Trong lãnh thổ Tinh La Đế Quốc cũng có mấy cái vương quốc tồn tại nhưng hoàng quyền cũng không phân tán như Thiên Đấu Đế Quốc. Mà có được điều đó chính là nhờ phương thức cạnh tranh đặc thù trong hoàng tộc Tinh La Đế Quốc.
Mặc dù phương thức cạnh tranh rất tàn khốc, nhưng không nghi ngờ vị hoàng đế lên ngôi sẽ là một người cực kì xuất sắc trong mọi lĩnh vực, không phải là điều mà Thiên Đấu Đế Quốc có thể so sánh. Ưu thế duy nhất của Thiên Đấu Đế Quốc chính là trong cảnh nội có thượng tam tông môn, Hạo Thiên Tông, Thất Bảo Lưu Ly Tông, Bá Vương Điện Lam Long Tông.
Trong hoàng cung Tinh La Đế Quốc.
Hai bên người đứng nghiêm trang, từng người cường đại hồn lực ba động truyền ra, yếu nhất cũng là Hồn Thánh, mạnh nhất là Tuyệt Thế Đấu La.
Mà người phát ra hồn lực kinh khủng nhất, cảnh giới Tuyệt Thế Đấu La, chính là lão già ngồi trên ngai vàng.
Lão già ngồi trên ngai vàng, râu tóc bạc phơ, hai mắt dù đục ngầu nhưng lại có thần, trong mắt bắn ra quang mang cơ trí mà người thường không có được.
Khí chất uy nghiêm của một vị vương giả từ trên người hắn phát ra, không nghi ngờ gì nửa, hắn chính là người đứng đầu Tinh La Đế Quốc, hoàng đế Tinh La Đế Đế Quốc, Đái Mộc Hành.
Đái Mộc Hành thở dài, nhìn phía dưới đám người, trong lòng có chút lo lắng tương lai sau này của Tinh La Đế Quốc.
Hắn lúc này đã già, mặc dù thực lực vẫn Tuyệt Thế Đấu La vẫn còn đó, nhưng chưa đột phá một bước kia, hắn vẫn như người thường, tới lúc kia liền không duy trì được bao lâu.
"Cót----két."
Tại lúc này, cánh cửa màu vàng mở ra, một người trung niên dáng vẻ hấp tấp chạy vào.
"Bệ hạ, không xong rồi! Có kẻ địch đột kích!" Người trung niên kia quỳ xuống, thần sắc sợ hãi nói.
"Đột kích? Kẻ nào to gan! Mấy người?" Đái Thiên Không sắc mặt âm trầm hỏi, hắn chính là một trong đại tướng của Tinh La Đế Quốc, là trụ cốt của Đế Quốc không thể thiếu, hồn sư cấp cảnh giới Phong Hào Đấu La.
"Là...là một."
"Một...?" Đám người tưởng mình nghe lầm, Đái Mộc Hành nhìn trung niên, hỏi: "Hắn hồn sư cấp mấy?"
"Ta...ta đoán chắc là Hồn Tông, cấp đỉnh phong, bởi vì khi hắn ra tay liền hồn hoàn hiện lên, trong đó có cái hồn hoàn màu, ta không biết cái đó bao nhiêu năm...nhưng tóm lại hắn rất mạnh. Chúng ta hơn trăm người Hồn Vương cùng Hồn Thánh không cản được hắn, hoặc nói không chạm vào được góc áo của hắn!" Trung niên run rẩy nói.
"Chào mọi người, ta tên Minh Hạo, các ngươi khỏe." Minh Hạo lúc này từ ngoài giết vào trong đi vào, mỉm cười nói.
"Cái gì, chỉ là một người thanh niên!?" Nhìn thấy Minh Hạo bộ dáng, đám người trên mặt hiện lên thần sắc kinh ngạc, trong đó kể cả Đái Mộc Hành cũng như vậy.
Bọn hắn không nghĩ đến kẻ địch đột kích Tinh La hoàng cung, chỉ là một người thanh niên, cái này có chút kỳ quái a.
"Ta cũng không muốn dài dòng, kêu tên Đái Duy Tư cùng Chu Trúc Vân ra đây, nếu không đừng trách ta độc ác, đem bọn ngươi lũ hổ lột da, giết sạch." Minh Hạo vẫn là mỉm cười, nói ra.
"Dám sỉ nhục chúng ta Tinh La Đế Quốc, muốn chết!"
"Càn rỡ!"
"Đáng chết!"
"Thằng nhóc hôi sữa!"
Đám người nghe Minh Hạo lời nói, toàn bộ sắc mặt đỏ lên, tay chỉ vào Minh Hạo la lên.
Võ hồn hiện, từng cái hồn hoàn bay lên, hồn lực khí tức truyền ra.
"Các ngươi đã muốn vậy thì dừng trách ta." Minh Hạo mỉm cười, hồn cốt sáo trang hiện.
Toàn thân thần thánh khí tức bay lên, màu thuần vàng bao phủ toàn bộ cơ thể, phía sau lưng bốn cánh thiên sứ mọc ra.
"Người Võ Hồn Điện?" Ngồi trên ngai vàng, Đái Mộc Hành kiến thức rộng rãi, vừa nhìn liền biết, hắn nhíu mày lại, hắn cảm nhận được người thanh niên này vô cùng nguy hiểm, so với hắn còn có thể mạnh gấp đôi.
Một thằng nhóc...mạnh hơn một lão già như hắn.
Sống đến từng tuổi này, hắn không nguyện tin chuyện như vậy, nhưng hắn tin vào giác quan linh này của hắn, mỗi khi gặp cường địch liền là cái giác quan này liền là báo động hắn, nhờ đó giúp hắn thoát được một mạng.
Đái Mộc Hành thần sắc ngưng trọng, nhìn đám đại tướng, nói ra: "Người này rất mạnh, giác quan thứ của ta báo rằng hắn còn mạnh hơn ta, các ngươi cẩn thận."
"Cái gì, còn mạnh hơn bệ hạ, hắn là quái vật?" Đám đại tướng thần sắc không còn khinh thường, chủ quan như trước, mà là ngưng trọng.
Bọn hắn đi theo lâu vị này bệ hạ già, từng chinh chiến tứ phương, tất nhiên biết cái giác quan lợi hại này của vị vua Đái Mộc Hành.
Hồn hoàn hiện lên, luồng sóng hồn lực kinh khủng tại Tinh La hoàng cung dâng lên, hơn mười vị Phong Hào Đấu La cùng thi triển ra hồn lực, thiên địa nổi gió, phong vân biến sắc.
"Bạch Hổ Phụ Thể!"
"Bạch Hổ Thân Chướng!"
"Bạch Hổ Kim Cang Biến Chung Cực"
Toàn bộ người da biến thành màu trắng, tóc vàng theo đó nửa vàng nửa trắng, hai mắt tà mâu bạch hổ xuất hiện.
Sau đó, tất cả mọi người, bao gồm vị hoàng đế miệng há ra, từng luồng sáng hủy diệt từ miệng bọn hắn bắn ra.
"Bạch Hổ Liệt Quang Ba!"
Minh Hạo nhìn từng luồng sáng bắn tới, thần sắc trấn định như thường, mỉm cười, chầm chậm nói ra: "Các ngươi chưa đủ thành đạo..."
"Doremon ra!"
"Có!" Một cái mập ú màu da xanh dương từ phía sau lưng Minh Hạo đi đến, trên cổ nó treo chuông vàng lúc la lúc lắc đing đong, trước bụng đeo cái túi màu trắng có chút kỳ lạ.
Đây chính là võ hồn Doremon nội tại đặc biệt, triệu hoán Doraemon!
Trước khi bước vào đây Minh Hạo đã chuẩn bị kỹ càng, kể cả triệu hoán vị Doremon này ra.
Doremon nhìn từng luồng sáng bay đến, hai tay cụt ngủn tròn của hắn nhanh chóng thò vào túi thần kỳ, móc ra bảo bối.
"Đồng Hồ Ngưng Đọng Thời Gian!" Doremon nhanh chóng từ trong túi thần ký móc ra một cái đồng hồ màu đen, nhỏ bằng cỡ nắm tay hắn, cái đồng hồ chỉ có một cái nút đỏ để bấm mà thôi.
Doremon nhanh chóng bấm nút đỏ một cái.
"Cạch.."
Mọi thứ đứng im, Minh Hạo đứng im, đám Phong Hào Đấu La thậm chí Tuyệt Thế Đấu La cũng đứng im!
Ánh sáng hủy diệt cùng lúc này đồng dạng đứng im.
Toàn bộ mọi thứ, trừ Doremon ra, đều đựng im.
Doremon đi tới, tay cụt tròn chạm vào Minh Hạo.
"Ạch, cám ơn Doremon nhiều nha." Minh Hạo mỉm cười nói.
"Ha ha, không có gì, ngươi chỉ cần cho ta mấy cái bánh rán là được." Doremon ngại ngùng gãi gãi đầu cười nói.
"Tốt." Minh Hạo gật đầu, từ cửa hàng mua hơn trăm cái bánh ráng đưa cho Doraemon.
"Cái này có chút nhìu...Cám ơn Minh Hạo." Doremon dù nói vậy, nhưng tay vẫn nhận lấy, hắn mau chóng đem toàn bộ bánh rán nhận lấy.
Minh Hạo lúc này có chút ngại ngùng mở miệng hỏi: "Cái kia, cho ta mượn vài món bảo bối được không?"
Doremon suy nghĩ một lát, nói ra: "Ngươi muốn cái nào?"
"Ta muốn vài món...." Minh Hạo cười nói.
Doremon gật đầu, sau đó đưa vài món bảo bối cho Minh Hạo.
Doremon giảng giải từng cái công dụng cùng cách sử dụng, Minh Hạo đứng im lắng nghe.
Doremon giảng giải xong, Minh Hạo nhận lấy bảo bối, nhanh chóng cất vào túi đồ hệ thống.
"Thôi đến giờ rồi, ta đi đây, hẹn gặp lại." Doremon cười vui vẻ tạm biệt.
"Bye..." Minh Hạo phất tay chào tạm biệt vui vẻ tạm biệt Doraemon.
Doremon gật đầu, toàn thân phát ra ánh sáng rồi biến mất.
"Cạc cạc cạc..." Minh Hạo cười nham hiểm, nhìn trên tay đồng hồ nhỏ màu đen cất vào túi đồ, sau đó đi đến đám người.
"Phách lối với ta? Ăn một búa!" Minh Hạo nở nụ cười nham hiểm, võ hồn Hạo Thiên Chùy hiện lên, hồn hoàn màu trắng theo đó từ dưới chân bay lên.
Tay cầm búa, đập vào từng người.
...
Chỉ trong vòng phút đồng hồ, toàn bộ người trừ Đái Mộc Hành ra, toàn bộ bị đóng băng.
Chỉ còn lại lão già ngồi trên ngai vàng, Minh Hạo lấy đồng hồ ra, nhấn nút một cái.
"Tíc tấc..." Thời gian trở lại.
"Ầm ầm ầm ầm." Từng tia sáng hủy diệt lúc này động.
Toàn bộ hoàng cung Tinh La Đế Quốc nổ mạnh, từng luồng khói bóc lên ngùn ngụt.
Đái Mộc Hành thở phào, đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng. Hắn nheo mắt nhìn lại, lúc này đám chiến tướng ở phía dưới toàn bộ bị đóng băng...Đứng bên cạnh hắn chính là một người thanh niên đang đứng nhìn hắn mỉm cười...
"Chuyện gì xảy ra." Đái Mộc Hành lấy lại tinh thần, đôi mắt già co rút, một luồng khí lạnh từ chân nhanh chóng bay lên đỉnh đầu hắn, đây chính là lần đầu tiên trong đời hắn cảm giác được chuyện quỷ dị như vậy.
"Chuyện gì? Ta đóng băng bọn hắn, hiện tại ngươi chỉ có hai lựa chọn. Một là chết, hai là sống!"
Minh Hạo nở nụ cười tà ác nói, thanh kiếm không biết từ khi nào đã gác lên cổ Đái Mộc Hành, chỉ cần Đái Mộc Hành động một chút, Minh Hạo không chút do dự giết chết hắn.
"Ta quên nói nửa, nếu ngươi muốn chọn cái chết thì ta cho toàn bộ cái Tinh La Đế Quốc này chôn cùng."
Đái Mộc Hành chuẩn bị nói lựa chọn cái chết, lúc này từ phía sau âm thanh như ác quỷ đòi mạng vang lên, khiến hắn đem toàn bộ lời nói nuốt lại vào bụng.
"Ta...chọn cái sống." Đái Mộc Hành nhìn đám chiến tướng bị đóng băng, trên cổ gác thanh kiếm tử thần, hắn gục đầu xuống, ủ rũ nói. Nơi khóe mắt từng giọt lệ già rơi xuống...
Đây chính là ô nhục nhất cuộc đời hắn, ô nhục Tinh La Đế Quốc thành lập hơn ngàn năm tới đây, nhưng không thể không làm vậy, nếu không Tinh La Đế Quốc sẽ bị hủy diệt, hắn không muốn làm tội nhân thiên cổ...
Minh Hạo mỉm cười, nói ra: "Tốt, ngươi không hổ là vị vua của Tinh La Đế Quốc, lựa chọn rất sáng suốt, có điều ngươi phải nghe theo toàn bộ lời ta nói, nếu không hậu quả chắc ngươi hiểu...."
"Ha ha ha ha ha...."
Nghĩ đến tương lai kế hoạch, Minh Hạo có loại trong người máu hưng phấn sôi sục, nhịn không được nở nụ cười điên cuồng.
...