Siêu Cấp YY Hệ Thống

chương 207: hai năm sau

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời gian vô tình trôi qua, không có bất kỳ thứ gì có thể cản nó ngoài trừ đấng tối cao thần linh vũ trụ.

Thấm thoát đã trôi qua hai nắm

Võ Hồn Điện bên trong, căn phòng rộng rãi quý phái.

Minh Hạo trần chuồng nằm trên giường, cả người nghiêng qua một bên, tay trái để lên ngực no đủ, tay phải để lên mông, chân gác xéo lên đôi chân mềm mại trắng tuyết của Bỉ Bỉ Đông.

Còn ở giữa? Tất nhiên là cắm vào nơi thần bí nào đó...

Trên giường trừ hắn, còn có người con gái khác: Bỉ Bỉ Đông, Thiên Nhận Tuyết, Hồ Liệt Na, Băng Đế, Tuyết Đế, Mê Cốt Thỏ.

Hồ Liệt Na bởi vì thiên phú tốt, sau này được Bỉ Bỉ Đông thu nhận làm đệ tử, Minh Hạo thuận tiện một tay thu vào luôn hậu cung.

Còn về hai nữ khác Băng Đế và Tuyết Đế sau khi bị Minh Hạo lừa dối một vố, hai nàng mới vào còn có chút phản kháng, nhưng do có khế ước trói buộc, mỗi lần phản kháng là sẽ bị "kim châm, đau đến chết lặng, cho nên dần dần các nàng cũng không phản kháng nửa, buông xuống ngạo khí hồn thú, bắt đầu như con cún con biết nghe lời, biết thổi sáo, biết ngửa mông, biết mê hoặc, biết chịch các loại...

Các nàng tại năm này cũng học được nhiều điều bổ ích, tựa như viết chữ, biết tính toán, suy nghĩ (mưu kế) khi đánh nhau các loại.

Về Minh Hạo, ngoài trừ cao hơn một chút, soái một chút, jj lớn lên một chút thì không còn gì, ở năm trước sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ giết Đường Hạo được hồn hoàn mới, cũng từ cảnh giới Hồn Tông đột phá đến Hồn Vương.

Trải qua năm ăn chơi chịch gái, Minh Hạo đã đạt đến bình cảnh là cấp , muốn lên cấp , cũng là cảnh giới Hồn Đế, vậy thì phải cần thêm một hồn hoàn nửa mới đột phá tiếp được.

Sự kiện đặc biệt nhất ở hai năm này chính là....sáu nữ đều mang thai của hắn.

Chỉ là không biết tại sao nữ mang thai từ năm đến nay, dù là bụng phình to ra, nhưng còn chưa đẻ được.

Vụ này Minh Hạo cũng là nghi hoặc, ở một năm trước hắn có hỏi hệ thống.

"Đing! Do chủ nhân tng trùng (bản thân) quá mạnh mẽ, cho nên việc thụ thai lâu hơn."

"Nhưng, hồi trước ta dù cảnh giới cũng đạt mạnh mẽ, sinh đẻ vẫn là tháng ngày a. Sao đến thế giới này lại khác?" Minh Hạo nghi hoặc hỏi.

"Đing! Bởi vì chủ nhân sở hữu nhiều hồn hoàn, đối với việc truyền thừa tất nhiên càng khủng bố hơn so với người thế giới này...Còn về thế giới kia, đứa con của chủ nhân chỉ nhận được một trong nhiều cái năng lực mà thôi, không giống thế giới này truyền thừa võ hồn từ bố mẹ sang con cái..."

Minh Hạo nhàm chán nằm trên giường, hiện tại đám hậu cung đều mang thai, cho nên hắn không chịch được, nhưng có thể đem jj vào "lò sưởi ấm" được a. Hắn vào hệ thống, click xem thông tin bản thân.

"Tên: Minh Hạo

Hồn điểm: triệu điểm

Cấp Bậc:

Võ Hồn: (Thiên sứ cánh, Hạo Thiên Chùy (băng), Tử Vong Chu Hoàng, Doraemon, Siêu Thần Boom)

Hồn Lực: Hồn Vương

Hồn Cốt:

-Sáo trang Tổng lãnh thiên thần Micael (toàn bộ thân thể)

Hồn Hoàn: (thất sắc, vàng, đen, đỏ, trắng, thất sắc)

Hồn Kỹ:

- Cánh Cửa Thần Kỳ (doraemon - hồn hoàn thứ nhất – trăm vạn năm)

Thiên Sứ Chi Thuẫn (thiên sứ - hồn hoàn thứ nhất – năm)

-Thiên Sứ Chi Kiếm (+ hồn kĩ phụ)

-Siêu Thần Boom.

Tổng chiến lực: Phong Hào Đấu La."

"Hai năm rồi, nếu nhớ không làm thì Cuộc Thi Đấu Học Viện Hồn Sư Cao Cấp Toàn Đại Lục sắp diễn ra...cuối cùng sắp gặp Đường Tam vị anh trai này."

Minh Hạo nở nụ cười vui vẻ, trong mắt bắn ra tia ánh sáng chói lọi.

...

Đường Tam cùng nhóm thất quái đang săn hồn thú cho mình, mọi người đều đạt đến bình cảnh, trừ Tiểu Vũ ra, tất cả mọi người đã đạt cấp .

"Ầm..." Địa Huyệt Ma Chu nặng nề ngã xuống đất tắt thở.

Đường Tam vui vẻ nói cám ơn mọi người, sau đó chạy tới hấp thu hồn hoàn ngàn năm hồn hoàn

...

Hai năm này, Đường Tam như trong nguyên tác, các loại gặp gỡ, kỳ ngộ, khó khăn hắn đều trải qua, có điều khác biệt với nguyên tác là càng thêm khắc khổ mà thôi.

...

Hấp thu xong Địa Huyệt Ma Chu, Đường Tam từ cảnh giới Hồn Tôn đột phá đến Hồn Tông, như nguyên tác, thu được hắc hóa năng lực.

Sau đó nhóm thất quái tụ tập lại, nghe Đại sư Tiểu Cường nói chuyện.

" Đều ngồi xuống cả đi." Đại sư tùy tiện phất tay, ý bảo mọi người tại chỗ ngồi xuống, có lẽ bởi nút thắt trong lòng đã được tháo bỏ, sắc mặt Đại sư nhìn qua so với trước có vài phần hồng hào hơn.

Sử Lai Khắp thất quái cùng bốn người mới ngồi thành một vòng tròn quanh Đại sư, lẳng lặng nghe Đại sư tiến hành giảng giải.

" Vài tháng nửa toàn bộ đại lục cao cấp hồn sư học viện đại chiến sẽ bắt đầu, hôm nay ta trước tiên sẽ giảng giải cho các người về một số quy tắc."

Đường Tam vừa nghe Đại sư nói, lập tức nhớ đến lời ngày trước Đường Minh nói...

Trong lòng một mảnh khao khát trả thù dâng lên, trong mắt hiện lên vài tia phẫn hận, hai tay không tự chủ nắm chặt lại.

Tiểu Vũ chung sống với hắn lâu năm, hơn nửa nàng là một con hồn thú, giác quan nhạy cảm nhất, nên cảm giác được Đường Tam tâm tình thay đổi.

Nàng cùng đám đồng bạn vẫn nhớ như in ngày ở hai năm trước, Đường Minh lời nói bá đạo như mới ngày hôm qua...

"Ta có thể hồi sinh cho Đường Hạo, nếu ngươi lựa chọn phá băng thì hắn sẽ chết ngay lập tức, nhưng sẽ có hồn cốt. Ngược lại, nếu ngươi để khối băng tại đó không phá, cho đến khi Cuộc Thi Đấu Học Viện Hồn Sư Cao Cấp Toàn Đại Lục diễn ra, ta lúc đó sẽ xuất hiện, cứu Đường Hạo sống lại."

Tiểu Vũ thần sắc lo lắng, nàng nắm chặt tay Đường Tam, nhỏ giọng nói: "Anh, có sao không?"

Cảm giác được bàn tay mềm mại nắm lấy, Đường Tam dần bình tĩnh hơn, hắn hít sâu một hơi, quay qua cho nàng cái lắc đầu mỉm cười, ý bảo hắn ổn không cần quan tâm.

"Đường Minh, ngươi đợi đấy, ta lần này ở thi đấu sẽ giết ngươi! Ta sẽ bắt ngươi phải trả giá hết toàn bộ những gì đã làm!!!" Đường Tam nhớ đến tình cảnh sỉ nhục hai năm trước, trong lòng hận thù bay lên, gào thét điên cuồng.

Đại sư như không nhìn thấy cảnh này, hắn nói tiếp:

" Toàn đại lục cao cấp hồn sư học viện đại chiến do hoàng thất của hai đại đế quốc: Thiên Đấu và Tinh La đứng ra tổ chức, do Võ Hồn Điện muốn từ trong những trận đại chiến của cả giới hồn sư này tìm ra những người tham dự có đủ thực lực, để chọn làm tinh anh của Võ Hồn Điện."

" Trong số các quy tắc, có một số những quy tắc bắt buộc phải tuân thủ ngay từ đầu, học viện phái đệ tử ra thi đấu, tuổi phải dưới hai mươi lăm, có thể bảo trì tham gia mỗi trận đấu có đủ bảy người."

"Tiếp theo, trong quá trình thi đấu, mục đích chỉ để luận bàn hữu nghị, nếu có thể thì tránh gây tổn thương nặng cho đối phương, càng không cho phép xuất hiện tình huống tử vong. Một khi có hành vi đánh chết đối thủ, học viện ngoại trừ phải chịu tổn thất đền bù ra, còn phải bị loại khỏi hồn sư đại chiến."

Nghe đại sư nói, đám thất quái chăm chú lắng nghe.

Tiếp đó, Đại sư giảng giải các quy tắc, phần thưởng của cuộc thi...

...

Vài tháng sau.

Minh Hạo ăn mặc bộ quần áo trắng, trên ngực đeo huy hiệu thanh kiếm tượng trưng Võ Hồn Điện, phối hợp với thân cao m, tóc vàng dài đến chân, ngũ quan hoàn mỹ như dao khắc, trông hắn giống như bạch mã vương tử trong cổ tích đi ra..

Đáng chú ý nhất chính là khí chất hắn, một loại lạnh lùng như hàn băng, một loại ôn hòa như được tắm gió xuân, hai loại này xen lẫn, tạo nên khí chất đặc biệt vừa lạnh lùng vừa ôn hòa của hắn.

"Chuẩn bị rồi chứ?" Minh Hạo chỉnh sửa xong bước ra ngoài, nhìn sáu người đang chờ đợi hắn, hỏi.

Sáu người, theo thứ tự: Hồ Liệt Na, Tà Nguyệt, Diễm, ba người khác tùy chọn tinh anh trong Võ Hồn Điện để đủ số người.

Sáu người gật đầu, cùng lúc làm lễ, cung kính nhìn Minh Hạo nói: "Đã chuẩn bị thưa đội trưởng!"

"Tốt, chúng ta đi thôi." Minh Hạo nở nụ cười.

Đội bảy người Võ Hồn Điện toàn bộ đạt đến trên cấp, cảnh giới là Hồn Vương.

Theo trong nguyên tác, Học Viện Sử Lai Khắc trở thành con hắc mã, giết vào top đội vòng trong.

Hôm nay Học Viện Sử Lai Khắc gặp học viện Tinh La Hoàng Gia, cũng chính là đội dự thi bên Tinh La Đế Quốc phái đến.

Võ đài hình chữ nhật rộng hơn m vuông, tổng cộng người đứng trên sân.

Đái Duy Tư cầm đầu Tinh La Học Viện, ánh mắt nhìn về phía đối diện Đái Mộc Bạch, lạnh nhạt nói: "Mộc Bạch, không nghĩ tới ngươi có khả năng bước vào vòng chung kết, có thể trực tiếp khiêu chiến với ta như vậy. Đối với ngươi như vậy đã rất thành công rồi. Nhưng ngươi hẳn hiểu được, ngươi và ta như trời và đất, nếu ngươi khăng khăng muốn đánh, như vậy sẽ làm ta đối với ngươi xuất toàn lực. "

"Đái Duy Tư, không cần nói nhiều điều hay như vậy, đã bao giờ ngươi không muốn đối phó với ta chứ. Hôm nay, tại đây, ngươi và ta là kẻ địch. Có bản lãnh, ngươi trước tiên chiến thắng ta đi rồi hãy nói. Nếu không, người nào kế thừa gia tộc còn chưa xác định được đâu." Đái Mộc Bạch lạnh lùng nói.

Đái Duy Tư nghe vậy có chút kinh ngạc nhìn Đái Mộc Bạch, “Ồ, nhà chúng ta hoa hoa công tử thật sự đã thay đổi rồi. Tốt lắm, ta cũng muốn xem vài năm ngươi rời nhà đã học được bản lãnh gì rồi, dám cùng đại ca của mình nói những lời như vậy. Khó trách, nha đầu Trúc Thanh kia cũng ở cùng một chỗ với ngươi, xem ra, các ngươi cũng đã chuẩn bị đầy đủ để đối kháng với chúng ta tới cùng?"

Đái Mộc Bạch hừ lạnh một tiếng không trả lời, đôi mắt tinh mâu hào quang bắn ra, khí thế dâng lên đỉnh điểm

“Trúc Thanh, nếu ta nhớ không nhầm, ngươi hẳn còn chưa tới mười lăm tuổi đi?. Trẻ như vậy đã có thể tham gia đại hội lần này, hơn nữa còn lọt vào được mười đội mạnh nhất. Không biết do các ngươi vận khí tốt hay thực lực mạnh nhỉ. Nhưng mà, các ngươi cũng chỉ có thể dừng lại ở đây thôi. Kỳ thật, ba ba mụ mụ rất nhớ ngươi, chỉ vì không thể làm ngược lại quy củ của tổ tông, sau trận đấu này, ngươi hãy cùng ta quay về đi.”

Âm thanh của Chu Trúc Vân vang lên, âm thanh nàng không có sự băng lạnh của Chu Trúc Thanh, đó là âm thanh mang tính chất mị hoặc, khiến kẻ khác rất dễ chìm đắm trong vẻ nhu mị đó.

“Chu Trúc Vân, ngươi không cần ở chỗ này nói nhảm nửa. Nếu ta không rời nhà ra đi, có lẽ đã chết trong tay ngươi rồi. Hừ! Nhớ ta? Trong gia tộc chúng ta cón có loại nhân tình này tồn tại sao?” Âm thanh của Chu Trúc Thanh càng trở nên âm lạnh, tựa như hàn băng vạn năm đồng dạng.

Đối với nàng cùng Đái Mộ Bạch mà nói, đôi tình nhân trước mặt này lớn hơn bọn họ khá nhiều. Bọn họ mặc dù có cùng huyết thống, nhưng, dưới áp lực của gia tộc, hai bên chỉ có thể có một bên còn tồn tại.

Bất luận vì cái gì, bọn họ đều phải xuất toàn lực, ít nhất, không ai hi vọng tính mạng của mình dễ dàng kết thúc như vậy.

"Trận đấu bắt đầu.” Trọng tài hạ lệnh, cuộc chiến khiến cho mọi người quan tâm nhất đại hội rốt cục cũng bắt đầu.

Sau khi phóng thích vũ hồn, song phương đã triển khai trận hình. Đường Tam rất nhanh lui về sau Đái Mộc Bạch. Tiểu Vũ tiến lên trước, đứng bên cạnh Đái Mộc Bạch. Mã Hồng Tuấn vẫn như trước, đứng phía sau bảo vệ hai gã phụ trợ hồn sư. Người lên tiếng chính là Đường Tam. Trữ Vinh Vinh sau lưng bọn họ phóng thích vũ hồn. Đối thủ trước mặt lúc này không chứng kiến được Cửu Bảo Lưu Ly Tháp quang mang tỏa sáng.

Hai bên như trong nguyên tác, nhào vào nhau, anh em: Đái Duy Tư vs Đái Mộc Bạch. Chị em: Chu Trúc Vân vs Chu Trúc Thanh.

"Ầm Ầm Ầm" hai bên đội bắt đầu va chạm kịch liệt, từng cái võ hồn, hồn hoàn, hồn kĩ đều thi triển ra.

Đường Tam đứng ở sau cùng, bình tĩnh chỉ huy đám thất quái.

"Oanh.!!!"

"Rắc rắc rắc!!!"

Không có gì trở ngại, dưới cường lực của U Minh Bạch Hổ đánh tới, sáu người đã bị thương không nhẹ đồng thời bay ra khỏi sân đấu. Thân thể thật lớn của U Minh Bạch Hổ tại không trung biểu diễn ra một động tác xoay người thật đẹp. Cuối cùng một trảo đánh bay Đái Duy Tư. Âm thanh xương vai của Đái Duy Tư bị nghiền nát truyền khắp toàn trường, lăn lộn một vòng, Đái Duy Tư cả thân thể ngã xuống đất.

Đây là Đái Mộc Bạch hạ thủ lưu tình, nếu không, một trảo này đánh tại lồng ngực của Đái Duy Tư, thì hoàn toàn có thể cướp đi tính mạng của hắn. Dù nói thế nào đi chăng nửa, đối phương cũng là đại ca của hắn, đối phương có thể không nhận thân tình, nhưng trong lòng Đái Mộc Bạch vẫn không thể không thừa nhận hắn là cùng huyết mạch với mình.

Chu Trúc Vân vừa phá lưới nhện do Đường Tam tạo ra, nàng vừa nhìn thấy Đái Duy Tư thê thảm tình trạng, không lo đối thủ, vội vàng chạy đến ôm Đái Duy Tư vào lòng, không còn kiêu căng như trước, đôi tay mềm mại ôn nhu vuốt mặt Đái Duy Tư, lo lắng hỏi: "Ngươi sao rồi Đái Duy Tư."

"Ta không sao...khặc khặc..." Đái Duy Tư nói đến một nửa, từ trong miệng liên tục ho khan ra máu, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.

Đái Duy Tư nhìn nàng thở dài, yếu ớt nói ra: "Chúng ta chịu thua đi."

Chu Trúc Vân sửng sờ, nàng biết tình thế hiện tại đoàn đội thế nào, bên kia Học Viện Sử Lai Khắc còn ba người, nhưng nhìn là biết chưa trọng thương.

Còn bên đây chỉ còn hai người, nàng hồn lực gần như cạn kiệt, Đái Duy Tư bản thân trọng thương, phần thắng là dưới %.

"Ta tôn trọng quyết định của ngươi." Chu Trúc Vân gật đầu, ôn nhu nói ra.

Đám thất quái ngẩn ra, không nghĩ một người tâm cao khí ngạo như Đái Duy Tư lại làm ra quyết định như vậy.

Đái Duy Tư mỉm cười nói quay qua nhìn Đái Mộc Bạch đứa em trai này, hiền hòa nói ra: "Ngươi làm rất tốt, không hổ là em trai ta...khặc khặc"

Đái Mộc Bạch tưởng mình nghe lầm, Đái Duy Tư vậy mà khen hắn? Đây là lần đầu tiên hắn được Đái Duy Tư khen nha.

Từ nhỏ đến lớn, Đái Duy Tư mỗi lần thấy hắn, đáy mắt đều hiện ra vẻ khinh miệt. Nhưng lúc này, lại khen hắn, làm hắn có chút cảm giác kỳ lạ.

"Khặc khặc...có chuyện này ta cần phải nói cho ngươi biết." Đái Duy Tư ho khan vài cái, thần sắc trịnh trọng nói tiếp.

Chu Trúc Vân biết hắn muốn nói gì, nàng im lặng một bên đỡ hắn dậy, không tiếng động nước mắt rơi xuống.

Đám thất quái bị lời hắn hấp dẫn, trong lòng tò mò, nhất là Đái Mộc Bạch, hắn hai tai chăm chú lắng nghe, muốn biết Đái Duy Tư muốn nói gì lại hiện ra thần sắc như vậy.

"Ở hai năm trước, một người thanh niên tên là Minh Hạo tóc vàng, là người Võ Hồn Điện. Ta không biết khi đó hắn cảnh giới ra sao, nhưng theo lời ông nội nói ra...hắn có thể đạt hồn sư cảnh giới Hồn Vương hoặc cao hơn...khặc khặc" Càng nói, Đái Duy Tư sắc mặt càng trắng, hắn liên tục ho khan ra máu.

"Để ta nói tiếp, ngươi nghỉ ngơi đi." Chu Trúc Vân nhìn hắn ho khan liên tục, không khỏi lo lắng nói.

"Không! Để ta nói, chuyện này phải để ta nói!." Đái Duy Tư bướng bỉnh lắc đầu.

Chu Trúc Vân không nói gì nửa, chỉ nhẹ gật đầu, nàng là thanh mai trúc mã từ nhỏ, nên hiểu tính cách bướng bỉnh của hắn.

"Hắn một mình xông vào Tinh La Hoàng Cung, chém giết toàn bộ người lính canh gác, mười đại chiến tướng, cũng là vị Phong Hào Đấu La ra sức ngăn cản nhưng đều thất bại, bị hắn đóng băng..."

"Phụ hoàng khi đó cũng là trở tay không kịp, bị hắn lấy cái diệt vong Tinh La Đế Quốc uy hiếp..."

"Sau đó hắn bắt ta cùng Vân muội đây phải quy phục làm theo lời hắn, đó chính là tham gia lần này hồn sư thi đấu cao cấp, đánh giết các ngươi..." Đái Duy Tư nói một hơi dài có chút mệt mỏi, hắn nhìn qua Chu Trúc Vân, ôn nhu nói: "Còn lại phiền ngươi."

Chu Trúc Vân gật đầu, nàng nhìn đám thất quái, nói ra: "Hắn nói, nếu chúng ta thua thì Tinh La Đế Quốc sẽ nổ tung, chúng ta không biết hắn là nói thật hay giả, nhưng khi đó hắn đem phụ hoàng ra uy hiếp, chúng ta không thể không làm theo lời hắn."

Đám thất quái ngẩn ra, tóc vàng? Đóng băng? Nghe sao giống Đường Minh ở hai năm trước vậy?

"Khuôn mặt hắn có giống ta không?" Đường Tam lúc này mở miệng vội hỏi.

Nghe hắn hỏi, lúc này hai người Đái Duy Tư cùng Chu Trúc Vân mới chú ý đến Đường Tam.

Bởi vì trong trận đấu Đường Tam luôn đứng phía sau, cho nên hai người chưa thấy mặt hắn được.

Vừa nhìn, hai người ánh mắt đồng thời co rút lại, thất thanh hỏi: "Ngươi là Minh Hạo!? Không, ngươi không phải, ngươi là ai."

Đường Tam cùng đám đồng bạn nghe vậy trong lòng trầm xuống, bọn hắn đã xác định , phần người gọi Minh Hạo không ai khác chính là Đường Minh.

"Người đó có đặc điểm gì?" Đường Tam hỏi.

"Hắn có khuôn mặt giống ngươi, trừ màu tóc khác là màu vàng, thân cao...." Chu Trúc Vân nói, nàng cố nhớ lại hình dáng ở hai năm trước của Minh Hạo, nói các đặc điểm nhận dạng ra.

"Hắn chính là, em trai ta, tên thật là Đường Minh." Đường Tạm đã xác định % trong miệng hai người đang nói là Đường Minh, không chút do dự nói ra.

"Cái gì, em trai ngươi!" Đái Duy Tư, Chu Trúc Vân kinh hô lên, trong mắt tràn ngập không tin tưởng....

"Vậy hai năm trước, hắn chỉ mới tuổi, một người một ngựa đánh vào Tinh La Hoàng Cung, đánh bại vị Phong Hào Đấu La, một vị Tuyệt Thế Đấu La." Đái Duy Tư môi run run nói ra, hắn càng nói, đám người thần sắc càng biến đổi, tất cả đều run theo lời hắn nói.

Áo Tư Tạp run rẩy hỏi: "Đái lão đại, nếu ta nhớ không lầm, sau trận Học Viện Sí Hỏa sẽ gặp Võ Hồn Điện, đúng không."

"Sợ cái gì, chúng ta nhiều lần đánh bại cường địch mạnh, tại sao phải sợ hắn!? Phải biết, dù hắn thiên phú kinh khủng thế nào đi chăng nửa, thì tuổi của hắn cũng chỉ bằng chúng ta, về phần kinh nghiệm thực chiến có thể so với chúng ta ư? Chúng ta trải qua nhiều trận chiến lớn nhỏ, đối thủ mạnh yếu khác nhau, một thân kinh thanh bách chiến, chúng ta là quái vật Học Viện Sử Lai Khắc Quái, không sợ gì cả, nghe chưa!!! " Đái Mộc Bạch lúc này tâm tình rối loạn, khi nghe Áo Tư Tạp, hắn nhịn không được bộc phát la lên.

Lời nói của Đái Mộc Bạch như viên thuốc an thần, mọi người dần bình tĩnh lại, sợ hãi trong lòng đám người tan biến đi.

"Hắn dù mạnh thì như thế nào, chúng ta thất quái sẽ đánh bại hắn!" Đường Tam nở nụ cười, nói ra, dù hắn nói như vậy, nhưng trong lòng một trận lo lắng không yên.

"Chúng ta sẽ đánh bại hắn!" Đám thất quái cùng lúc hô, trên mặt mọi người hiện lên chiến ý.

"Hiện tại qua năm, không biết hắn mạnh ra sao..." Đường Tam lẩm bẩm, hai tay không tự chủ nắm chặt.

Trải qua nhiều biến cố, Đường Tam so với hai năm trước trưởng thành hơn nhiều, hắn còn biết nhiều bí mật, trong đó cha hắn Đường Hạo là một trong những Phong Hào Đấu La trẻ tuổi nhất đại lục, tuổi đạt đến đẳng cấp , Tuyệt Thế Đấu La.

Chuyện này, chỉ có hắn cùng đám tiền bối, Tiểu Vũ, đại sư là biết, còn lại nhóm đồng bạn thất quái thì chưa biết gì.

...

Đái Duy Tư hít sâu một hơi, thần sắc nghiêm túc nói ra: "Ta biết các ngươi mạnh, nhưng các ngươi thấy đó, Võ Hồn Điện bên kia lợi hại nhất là ba người dung hợp kỹ: Diễm, Tà Nguyệt, Hồ Liệt Na."

"Nhưng so với ba người trước, một người trong đó là đội trưởng của bọn hắn, Minh Hạo. Từ khi thi đấu tới giờ, hắn chưa bao giờ ra tay cả, cho nên đối với thực lực cùng hồn hoàn của hắn, chúng ta hoàn toàn không phán đoán được hắn mạnh như thế nào. "

"Tuy vậy, chiến tích của hắn ở hai năm trước chắc các ngươi cũng biết, ta không dài dòng, nếu được thì các ngươi cứ đầu hàng thua đi, mặc dù loại hồn cốt hấp dẫn, nhưng so với tính mạng các ngươi càng trọng yếu hơn...khặc khặc" Đái Duy Tư nói đến cuối cùng, hắn ho khan ra máu liên tục, sắc mặt đã trắng càng thêm trắng, hơi thở yếu ớt đến dường nào.

"Duy Tư, ngươi phải ráng lên, trọng tài, chúng ta chịu thua!" Chu Trúc Vân lo lắng nói, vội vàng kêu lên.

Đái Duy Tư ôn nhu sờ mặt nàng, nói ra: "Ta không..."

Tại một khắc này, mọi người còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên "Ầm!" một tiếng, từng đám máu me nội tạng bay lên không trung, văng vào đầu, thân thể mọi người.

Vụ nổ này đem bên trong võ đài sụt xuống thành hố to, toàn bộ mọi người bị chấn bay ra.

Cũng may võ đài có lòng phòng hộ, nếu không chắc đã lan đến đài khán giả bên ngoài.

Phong Hào Đấu La toàn bộ đứng lên, mau chóng chạy đến.

Còn Đường Tam, lúc nãy hắn thông qua Tử Cực Ma Đồng hắn thấy được tình trạng hai người Đái Duy Tư cùng Chu Trúc Vân có gì đó bất thường, một nguồn sức mạnh hủy diệt tiềm ẩn bên trong cơ thể hai người.

Trước giây nổ, hắn đã phát động toàn bộ hồn kĩ, Lam Ngân Tù Lung, trói buộc....

Đem đám thất quái bao kéo về rút ra xa hai người Đái Duy Tư cùng Chu Trúc Vân. Cho nên dù bọn hắn trọng thương nghiêm trọng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

"Không, Đái Duy Tư!!!" Toàn thân Đái Mộc Bạch là máu me, từng vết thương trên cơ thể chồng chất, thậm chí có thể thấy xương trắng bên trong lồi ra, nhưng hắn không quan tâm đau đớn, bởi vì hiện tại trong tim hắn càng đau gấp trăm lần vết thương bên ngoài.

Sau cuộc nói chuyện của Đái Duy Tư cùng Chu Trúc Vân, hắn đã hiểu ra toàn bộ sự việc, là bọn họ hai người bị Minh Hạo uy hiếp, dẫn đến bất đắc dĩ phải đối phó với đám thái quái bọn hắn...

Chu Trúc Thanh không nói gì,chỉ là khi này vẻ ngoài lạnh lùng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là từng giọt nước mắt yếu đuối rơi xuống gò má nhỏ của nàng.

Hai chân quỳ xuống đất, nàng im lặng khóc không thành tiếng...

Đường Tam cùng đám đồng bạn dù không biết tại sao Đái Duy Tư cùng Chu Trúc Vân phát nổ, nhưng tám, chín phần đã đoán được người chủ mưu sau lưng chuyện này là ai.

Bọn hắn hai năm này chung sống với nhau, gắn bó như keo sơn, ai là kẻ địch thì đối với mọi người kẻ đó đều là kẻ địch của bọn hắn.

"Đường Minh, ta thề nếu để ta gặp ngươi, ta sẽ không chút do dự đem ngươi xé ra muôn mảnh, vì Đái Duy Tư, Chu Trúc Vân báo thù!!!!"

Đường Tam, Đái Duy Tư, Chu Trúc Thanh, Tiểu Vũ, Trữ Vinh Vinh, Mã Hồng Tuấn, Tư Tạp Áo hận thù đối với Minh Hạo đề cao gấp lần, đạt đến đỉnh điểm sát ý, bọn hắn trải qua nhiều đối thủ, nhưng chưa có ai như Minh Hạo đây làm bọn hắn cực độ phẫn nộ như vậy!

Trận chiến của Học Viện Sử Lai Khắc và Tinh La Hoàng Gia kết thúc trong bi thảm, một bên chết, một bên trọng thương.

Vài ngày sau, như trong nguyên tác, đội Học Viện Học Viện Sử Lai Khắc gặp Học Viện Sí Hỏa, bọn hắn tại lúc trước nhận ơn huệ của Học Viện Sử Lai Khắc, cho nên chưa đánh đã hàng. Học Viện Sử Lai Khắc thoải mái bước vào chung kết giành giải quán quân với Võ Hồn Điện...

...

Trận chung kết giành giải quán quân diễn ra ở Võ Hồn Thành.

Sau khi kết thúc, như trong nguyên tác Ngọc Tiểu Cương đi đến Giáo Hoàng Điện gặp Bỉ Bỉ Đông để hỏi về song sinh võ hồn.

Đáng tiếc, hắn ngồi trong đại diện nửa ngày không thấy bóng dáng của Bỉ Bỉ Đông đã ra về, về phần Bỉ Bỉ Đông? Nàng đang mang bầu của Minh Hạo, bụng phình to, làm sao có mặt gặp người a.

Vài ngày sau, rốt cuộc trận chung kết giữa Võ Hồn Điện cùng Học Viện Sử Lai Khắc diễn ra.

Sáng sớm, tất cả các học viện dự thi đều được chuyên viên của vũ hồn điện dẫn tới sân thi đấu. Mỗi một khu sở học viện đều được xây tạo thành một khu nghỉ ngơi riêng. Khu nghỉ ngơi được xây dựng vây vòng quanh sân đấu, cùng một bên với giáo hoàng điện là vị trí khách quý bình thẩm.

Ánh mặt trời chiếu đến giáo hoàng điện, tạo ra màu vàng chói lọi, mỗi người ánh mắt đều trở nên ngưng trọng lên, mắt thấy Sử Lai Khắc Thất Quái từng bước đạp trên thềm đá, không khí bắt đầu trở nên ngưng trọng hơn.

Trữ Phong Trí và ba vị Phong Hào Đấu La đều đã ngồi xuống, phần thưởng dành cho quán quân là ba khối hồn cốt, ba khối hồn cốt lẳng lặng nằm ở một cái bàn màu đỏ tự nhiên phóng thích quang mang.

Võ Hồn điện học viện chiến đội yên lặng đứng ở nơi đó, một cỗ sát khí mãnh liệt mà lạnh như băng tựa như lưỡi dao sắc bén bức thẳng Sử Lai Khắc Thất Quái. Dưới áp lực khổng lồ này đè xuống, tiếng bước chân leo núi Sử Lai Khắc Thất Quái rõ ràng trở nên trì hoãn vài phần. Trận đấu mặc dù còn chưa bắt đầu, nhưng song phương giao phong cũng đã bắt đầu rồi.

Hai năm gặp lại, Sử Lai Khắc Thất Quái đã nhìn thấy được Minh Hạo.

Hắn ngồi trên ghế ở phía sau cùng bên kia, phía trước là đội viên Võ Hồn Điện bày trận chắn ngang, giống như đang bảo vệ hắn, nhưng đám Sử Lai Khắc Thất Quái không khó thấy được thân ảnh của hắn.

Đường Tam thấy Minh Hạo ngồi đó, hai tay không tự chủ nắm chặt, trong lòng không tự chủ dâng lên hận ý, chính tên em trai này, giết chết cha cùng anh trai của Đái Mộc Bạch và chị gái của Chu Trúc Thanh là Đái Duy Tư cùng Chu Trúc Vân.

Đám Sử Lai Khắc Thất Quái cùng giống Đường Tam, mọi người nắm chặt nấm đấm lại.

" Tiểu Tam, ngươi không sao chứ." Đái Mộc Bạch đù rất muốn xông đến giết Minh Hạo ngay lập tức, nhưng hắn biết làm như vậy chính là đem cả đội luyên lụy vào, hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, Đái Mộc Bạch nhìn về phía Đường Tam hỏi.

Đường Tam thần sắc kiên định hướng hắn gật đầu, nhìn đám người hỏi lại" Yên tâm đi, ta không thành vấn đề. Các ngươi có vấn đề gì không?"

"Không có vấn đề." Đám thất quái kiên định lắc đầu, đồng thanh nói.

Đại sư từ đầu đến cuối thủy chung chưa bỏ được cục đá nặng nề trong lòng, hắn thở dài một hơi, không khuyên bảo gì, chỉ là dẫn đầu giơ lên tay phải chính mình, Sử Lai Khắc Thất Quái mỗi người cũng đồng dạng giơ tay lên, tám cánh tay hướng lên cùng một chỗ, đồng thời phát ra một tiếng hét lớn rung trời." Tất thắng."

Đúng vậy. Tất thắng, đây là bọn họ tín niệm duy nhất trước khi trận chiến bắt đầu.

...

Bên kia Võ Hồn Điện đoàn đội.

Minh Hạo nhắm mắt lại, ngồi trên ghế, thần sắc bình tĩnh không thay đổi, tựa như đang nhắm mắt ngủ đồng dạng.

Tà Nguyệt, Diễm, Hồ Liệt Na, ba thành viên đội Võ Hồn Điện nở nụ cười lạnh.

Phó đội trưởng Tà Nguyệt nhìn bên kia Sử Lai Khắc Thất Quái khí thế hưng thịnh, hắn cười lạnh nói ra: "Hừ, đám giun dế không biết sống chết, đám đối đầu với đại nhân Minh Hạo, lũ ngu hết thuốc chữa."

Năm người còn lại không nói gì, nhưng trên thần sắc đều tỏ ra khinh miệt, hiển nhiên đối với lời Tà Nguyệt hoàn toàn đồng ý.

Tại một năm trước, bọn hắn ba người Tà Nguyệt, Diễm, Hồ Liệt Na gặp Minh Hạo, khi đó bọn hắn cho vô cùng tự tin thiên phú chính mình, là một thế hệ hoàng kim Võ Hồn Điện, ngạo khí vẫn là có, khi đó bọn hắn cho là mình vô địch thiên hạ, mà Minh Hạo đây? Hình dáng trẻ tuổi, thậm chí còn kém hơn bọn hắn, cho nên tỏ ra khinh thường.

Không ai ngờ tới cho dù cả ba người bọn hắn sử dụng dung hợp kỹ đều bị Minh Hạo dễ dàng đánh bại mà không hiển lộ ra thực lực chân chính nào.

Hơn nửa, sau khi biết thân phận Minh Hạo là thánh tử Võ Hồn Điện, còn có là chồng của giáo hoàng Bỉ Bỉ Đông.

Từ đó về sau, dù cho cao ngạo như bọn hắn khi đi đường gặp Minh Hạo đều phải cung kính cúi đầu.

So thực lực với Minh Hạo? Nực cười, cả ba người sử dụng dung hợp kỹ đều thất bại. So với thân phận? Hắn chính là thánh tử, chồng của giáo hoàng, chỉ cần một câu nói liền toàn bộ Võ Hồn Điện rung chuyển, trong Võ Hồn Điện, trừ Bỉ Bỉ Đông ra, không ai có thể ngăn cản được hắn.

" Trận đấu bắt đầu." Ngay khi tuyên bố trận chung kết toàn đại lục cao cấp hồn sư học viện tinh anh đại tái bắt đầu, Hồng Y giáo chủ nhanh chóng lui về phía sau, rời khỏi sàn đấu.

Hai đội từng cái võ hồn hiện, theo đó hồn hoàn từ dưới chân bay lên, đối mặt với nhau, từng người bày trận, trừ Minh Hạo vẫn ngồi đó như đang nhắm mắt ngủ.

...

P/s: Ta lồng ghép vào một số đoạn như nguyên tác, nhưng không hoàn toàn nhé. Hơn nửa ta quyết định có thể -c nửa kết thúc đấu la. Ta nhận thấy ko có khiếu viết Đồng nhân [email protected]@!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio