Minh Hạo toàn thân áo trắng, đứng lơ lửng trong hư không. Dõi mắt nhìn xung quanh, không gian phía trước Minh Hạo lúc này là một mảnh lốc xoáy vòi rồng dữ tợn, lốc xoáy cao độ cao ước chừng hơn trăm ngàn mét, chỉ cần có bất cứ vật thể nào bay vào hay dính một tia gió trong đó, liền lốc xoáy tựa như hố đen xoắn nát toàn bộ.
"Thời không khôi phục." Minh Hạo mở miệng nói. Lời như vàng, chữ như ngọc, thiên địa rền vang, pháp làm, tắc theo.
Lời vừa hạ, trước mắt Minh Hạo lốc xoáy biến mất, không gian trắng xóa hiện ra màu sắc sặc sỡ, từng chiếc đồng hồ có các múi giờ khác nhau hiện lên.
Minh Hạo đạp bước trong hư không, động tác nhìn như nhàn nhã chậm rãi, tựa đang đi dạo trong vườn hoa nhà mình, nhưng dù nhìn như chậm, lại một bước vượt qua thời không, xuyên qua vô tận không gian, thời gian. Một bước này, nhảy thoát khỏi âm dương, luân hồi, sinh tử, thời không...
...
Tương lai, thế giới Doremon, thế kỷ .
"Kẹt!" Cửa mở ra, một người thấp bé, dáng vẻ vội vàng chạy vào.
"Bộ trưởng có tin vui từ cục tình báo cảnh sát truyền đến. Bên kia đầu đường hầm thời không dẫn đến thế kỷ đã khôi phục lại bình thường!!!"
"Thật vậy?" Trung niên đang buồn rầu vì vụ thời không đường hầm thế kỷ sụp đổ, nghe cấp dưới báo cáo lập tức tinh thần phấn chấn trở lại, vội hỏi.
"Thật, sau khi nhờ Doremi liên lạc, vị kia đã đồng ý sửa chữa lại, còn nói "hắn" sẽ đi đến thế kỷ để vui chơi." Người kia thấp bé nói.
"Cái gì, đến đây vui chơi? Nhanh, nhanh chóng chuẩn bị, phải chu đáo đón tiếp vị "đại nhân" kia, nếu không chắc hắn sẽ hủy diệt thế giới này!"
Trung niên sắc mặt biến, gấp rút nói. Mặc dù hắn không biết người kia mạnh thế nào, các bảo bối tương lai có thể hay không đem người kia bắt giam lại, nhưng hắn biết, có năng lực hủy diệt cả đường hầm thời không thì sức mạnh đó đã vượt qua tưởng tượng của bọn hắn...
"Đây là thế kỷ Doremon sao? Thật xinh đẹp, so với thế giới tương lai kia dù có chút hơi kém, nhưng..." Minh Hạo từ đường hầm thời không bước ra, nhìn cảnh vật xung quanh cảm thán.
Kiến trúc hiện đại, không làm người cảm giác uy nga hay hùng vĩ, mà là mang đến cảm giác thân thiện với môi trường nhưng không mất vẻ xinh đẹp, tiên tiến của nó.
Trên bầu trời đầy chiếc xe bay, còn dưới đất có các loại robot cảnh sát duy trì trật tự.
"Hú hú hú!"
"Hú hú hú!"
"Hú hú hú!"
Lúc này từng chiếc xe bay cảnh sát chạy tới, còi xe hú ình ỏi, nghe tiếng động người xung quanh dừng lại hành động, cùng lúc nhìn về đây. Minh Hạo không làm gì, chỉ lẳng lặng đứng chờ đợi...
Các xe cảnh sát chạy tới, nhưng không phải bao vây hay bắt tội phạm, mà là xếp làm thành hai hàng, chừa đường giữa cho Minh Hạo.
Xe cảnh sát đầu tiên mở cửa ra, một người trung niên mặc áo khoác xanh dương, dáng vẻ có chút mập mạp, đầu hói chạy tới.
"Chào ngài, tôi tên là Oniken Wabada, là bộ trưởng cục công an vũ trụ." Người trung niên nở nụ cười thân thiện nói, tay phải đưa ra ý định bắt tay.
"Được rồi, ngươi mau đưa Doremi đến đây ta đem nàng đi, còn nói nhảm ta không ngại đem toàn bộ thế giới nổ nát." Minh Hạo lười biếng nói.
Đám cảnh sát, "..."
Cái này cũng quá bá đạo a, dám nói lời như vậy với bộ trưởng cục công an vũ trụ. Bọn hắn không biết, nhưng người trung niên biết Minh Hạo đáng sợ thế nào, hắn vội nói: "Được, tôi lập tức đem Doremi đưa đến, ngài chờ một lát." Sau đó ra lệnh cho nhân viên đưa Doremi đến đây.
"Nhanh lên, ta không có nhiều thời gian." Minh Hạo gật đầu nói.
"Vâng, cho chúng tôi phút, Doremi ngay lập tức đến ngay!" Vị kia bộ trưởng nhanh chóng nói.
Đúng như lời của hắn, phút sau một chiếc xe cảnh sát khác chạy tới, cửa xe mở, một người con gái tóc vàng, đầu đeo nơ đỏ, ngũ quan xinh xắn từ trong xe bước ra.
"Doremi cũng là hóa hình người luôn rồi..." Minh Hạo đánh giá người con gái vừa bước ra âm thầm nói.
Mặc dù Doremi không quyến rũ như Doremin, nhưng nàng sở hữu một vẻ ngây thơ khiến người yêu thương bảo vệ nàng.
Minh Hạo đi đến trước mặt Doremi, nói: "Ta là Nobita, đến rước ngươi đi."
"Đi đâu anh Nobita?" Doremi ánh mắt tròn đen nhìn Minh Hạo, vẻ mặt ngây thơ hỏi.
"Đi rồi biết." Minh Hạo cười nói, chưa đợi Doremi phản ứng, tự nhiên ôm nàng vào lòng, sau đó một chân đạp nhẹ, cả thân hình của hắn theo đó biến mất.
...
Nhìn vị trí Minh Hạo và Doremi biến mất, toàn bộ người ngẩn ra, "Chúng ta gặp quỷ? Hình như cái kia không có sóng (chuyển động) báo hiệu a, rõ ràng là nhìn thấy người kia đạp một bước thôi mà, làm sao biến mất được..."
"Thật kinh khủng..."
"Hèn gì thấy bộ trưởng dáng vẻ cung kính như vậy, người này đã vượt quá sức tưởng tượng của chúng ta."
Đám cảnh sát nhỏ giọng bàn luận, trung niên thở trong lòng phào một cái, trong lòng thầm hô may mắn không làm vị kai nổi giận, cũng là đối với Minh Hạo sợ hãi bay lên một tầng cao mới.
...
Thế giới Đế Bá.
Minh Hạo đem toàn bộ mọi người từ thế giới Doremon đưa đến đây, sau đó một hồi sắp xếp cho bọn họ hòa nhập với cộng đồng hậu cung của hắn.
Mới đầu đám người còn xa lạ, nhưng vài ngày sau là quen dần, nở nụ cười, nói chuyện thân mật...
Nhưng tại lúc này có một đột biến xảy ra, sau khi Minh Hạo trở về, Nicole liền đến phòng của Minh Hạo, thần sắc lạnh lùng, nói: "Ta muốn quyết đấu với ngươi Minh Hạo!"
Nói xong, không chờ Minh Hạo phản ứng, nàng một tay rút ra kiếm bên hông.
"Xẹt!"
Một đường trắng trong không khí bị nứt ra, ,s bên trong, kiếm đã chém tới Minh Hạo. Tại lúc này, cho dù là thời gian cũng không theo kịp đường kiếm của nàng.
Không hoa lệ, không rườm rà, chỉ đơn giản là xuất kiếm.
giây trôi qua...
Trên ngực, bụng, đầu Minh Hạo tràn đầy vết kiếm, có thể nói % từ nơi bụng đến đầu không nơi nào là không có nhát kiếm để lại.
Nicole không tiếng động bỏ kiếm vào vỏ, thần sắc lạnh lùng như thường, nàng biết cảnh giới cỡ này như Minh Hạo sẽ không dễ dàng chết được.
Đúng như suy nghĩ của nàng, Minh Hạo lúc này trên mình có thể lấy mắt thường thấy vết thương bắt đầu dùng tốc độ nhanh chóng khép lại.
Minh Hạo một tay đưa ra bóp cổ Nicole, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng hỏi: "Ngươi muốn chết hay sống Nicole? Ngươi dám ra tay với ta chắc hẳn đã nghĩ đến hậu quả."
Nicole cười lạnh, khó khăn nói ra: "Ngươi dám giết ta? Phải nhớ, ngươi từng ta, ngươi phải có trách nhiệm cho chuyện này."
Minh Hạo lắc đầu, trong mắt hiện lên nhàn nhạt thất vọng, nói ra: "Ta không ngươi, và...ta cũng sẽ không giết ngươi, nhưng."
Nói đến đây, Minh Hạo dừng lại, ánh mắt lạnh lùng vò tình nhìn Nicole.
Nicole cảm giác trong lòng một mảnh ngột ngạt, nhất là từ lúc Minh Hạo làm đại lễ cưới tới nay, mấy chục năm rồi, nàng mặc dù ở ngoài là vui vẻ, nhưng trong lòng lại là một mảnh đau buồn. Nàng cảm giác sau khi đến thế giới này, Minh Hạo ít khi quan tâm đến, mà chỉ ngồi nói chuyện với đám hậu cung của hắn thôi, nàng cảm giác giống như mình bị Minh Hạo hắt hủi vậy.
Khiến hàng đêm nàng ngủ không được, phải dùng tay thẩm du, tưởng tượng Minh Hạo đang vào người nàng.
...
Minh Hạo tay thả cổ nàng, sau đó hai tay làm cái ấn kỳ dị, một giây sau "Bồng Bồng Bồng!" khói trắng hiện lên.
người hình dáng giống y chang Minh Hạo xuất hiện bên cạnh Nicole.
"Ngươi muốn ta "yêu thương" ngươi đúng không Nicole? Tốt, ta thỏa mãn nguyện vọng trong lòng ngươi."
Mười phân thân nở nụ cười tà dâm đi đến, cộng thêm Minh Hạo chân thân nửa là mười một người.
Mười một người đứng bao vây Nicole ở giữa, cùng lúc đó...
Vài giây sau, trong phòng vang lên âm thanh dâm d~ ục cùng tiếng rên rỉ, sung sướng, đau khổ âm thanh...
Tiếng roi giòn vang, tiếng thét đau đớn, tiếng nước chảy "bóc bóc bóc" vang lên.
...
Một tháng sau. Nicole từ trong phòng Minh Hạo đi ra, nàng đã trở lạnh bình tĩnh lạnh lùng như trước, có điều nếu chú ý kỹ, có thể thấy phía dưới nàng lâu lâu có vài giọt nước rơi xuống...
Còn có nơi ngực của nàng đã "to" hơn trước, mông càng vểnh ra sau hơn...Có vẻ như nơi ấy của Nicole đã được Minh Hạo "chăm" rồi chăng?
Trở lại với vấn đề chính, từ sau khi Minh Hạo dùng thuật phân thân từ Hokage, hắn đã đem Nicole sướng đến tận chim muốn bay lên thiên đường, cúc hoa được đục khoét và "chăm chút" cẩn thận...
Tại một tháng "dằn vặt" xong Nicole, nàng cũng từ hình dáng tiểu loli biến thành mỹ phụ, ngực to mông vểnh, hơn nửa trạng thái vô cùng tốt đẹp, ít nhất so với ngày trước hắc ám đỡ hơn.
...
Nửa năm nửa trôi qua, cuộc sống của Minh Hạo như thường ngày, nói chuyện – vui chơi với đám hậu cung, thân nhân và đám con...tất nhiên không thiếu những cảnh "sủng hạnh" hoặc ....
Nói đến đám con, cũng phải nói hơn đứa trai gái của hắn, không biết có phải vì huyết mạch của Minh Hạo, mà những đứa con này tốc độ tu luyện như thần thánh, - tuổi cảnh giới đã đạt đến cấp độ tạo ra đạo cho mình, cảm ngộ thiên địa như ăn cơm uống nước.
tuổi: tạo ra lĩnh vực cho mình.
tuổi: đạt đến cấp độ của Lý Thất Dạ, Đại Tiên Đế
tuổi:...
...
Mà mỗi người, có năng lực khác nhau, có người sharingan, có người rinnegan, có người chấn động, có người hắc ám...
Còn có đứa thì siêu cấp thiên tài, sở hữu hai hoặc ba nhiều năng lực khác.
Trải qua mấy năm, toàn bộ đứa con của Minh Hạo đạt đến cấp độ gần như maxlevel, nhưng so với Minh Hạo loại này "bản nguyên" thì còn kém khá xa.
Phải nhớ, bản nguyên của Minh Hạo là Dâm đo. Bản nguyên chính là nguồn gốc của trời đất, từ thưở trời đất hình thành thì bản nguyên đã xuất hiện.
Bản nguyên cùng trời đất vĩnh cửu, mãi mãi bất diệt, mạnh nhất bên trong chúng sinh linh, có thể đặt ngang hàng với đại đạo.
Tại lúc Minh Hạo đi qua thế giới Doremon chơi, những đứa con Minh Hạo đã đi sang các thế giới khác để sinh sống và phiêu lưu trải nghiệm, dù sao ở mãi thế giới khá nhàm chán. Sau một thời gian, bọn hắn vừa ý người mình yêu rồi lập gia đình dưới sự chứng kiến giữa hai bên.
Đối với cái này Minh Hạo không có ý kiến, dù sao bọn nó lớn rồi, đều phải tự lập, hắn cũng không phải loại bảo mẫu chăm lo từng người...
Nhưng hắn lấy thời gian định, năm tất cả con cháu phải về thế giới Đế Bá để xum họp lại. Giống như ngày tết ở thế kỷ , có điều thời gian lâu hơn, dù sao trong mắt người tu luyện thời gian năm đó không là đi.
Sau đó để duy trì trật tự giữa các thế giới, tránh cho đám con cháu thế hệ sau này đánh nhau gây ra chiến tranh không đáng có, Minh Hạo thành lập đội chấp pháp gồm người, mỗi người được Minh Hạo buff cho sức mạnh vừa đủ để trấn áp "nội loạn", mỗi người có nhiệm vụ là cai quản một thế giới để duy trì trật tự.
Minh Hạo nằm trên giường nhắm mắt lại, suy nghĩ: "Đến lúc trở về trái đất rồi...dù sao nơi đó cũng là nhà của mình."
Nghĩ xong Minh Hạo đi thông báo cho đám vợ một tiếng rồi rời đi, trở về thế kỷ trái đất kia...
Hiện tại Minh Hạo và Hệ Thống đã dung hợp thành một, cho nên hắn chính là hệ thống, hệ thống chính là hắn, muốn liền sử dụng ngay, không cần phải "Đing Đing" các kiểu.
Còn về cửa hàng mua sắm hay các chức năng khác cũng tương tự, trong đầu sẽ hiện ra hình ảnh, chỉ cần hắn nghĩ liền có ngay.
...