“Ta không cần biết ngươi là ai, dám tính kế ta, ta sẽ cho ngươi hối hận!”
Minh Hạo nghĩ ngợi, thần sắc càng lúc càng âm trầm.
Thấy Minh Hạo sắc mặt, Kim Thiên Ân không dám hó hé một tiếng, bầu không khí rơi vào tĩnh lặng.
Vài giây sau, Minh Hạo mở miệng phá vỡ không khí, nói: “Ta cần ít nhất nửa năm đến một năm để khôi phục lại thực lực của mình.”
“Cha, chẳng lẽ thực lực của ngươi…?” Kim Thiên Ân nhỏ giọng hỏi.
“Đúng vậy, toàn bộ thực lực của ta gần như biến mất.” Minh Hạo nhìn hắn thở dài nói.
Kim Thiên Ân nghe vậy sắc mặt biến đổi, mặc dù mới gặp Minh Hạo lần đầu, còn chưa hiểu biết gì nhiều về người cha ruột này.
Nhưng Kim Thiên Ân từ nhỏ đến lớn luôn luôn nghe mẹ mình Mị Yểm kể về truyền kỳ của Minh Hạo.
Sau khi nghe xong hàng loạt truyền kỳ của Minh Hạo. Kim Thiên Ân quyết lấy Minh Hạo làm tự hào, mơ mộng này lớn lên giống Minh Hạo, một người vô địch nam nhân.
Giờ đây gặp lại, hắn không ngờ rằng cha mình thực lực biến mất.
Có một điều hắn không biết, trong miệng Minh Hạo toàn bộ thực lực chính là thực lực Vô Thượng Dâm đo chứ không phải thực lực như bây giờ. Nếu hắn biết Minh Hạo chỉ mất nửa năm thực lực khôi phục gần hắn, có lẽ sẽ sợ chết khiếp.
“Ha ha ha, cơ hội tốt, cơ hội tốt!”
Kim Thiên Ân bỗng nhiên há miệng cười phá lên, làm Minh Hạo có hơi khó hiểu, nhìn vẻ mặt đang cuồng cười kia, hỏi: “Cơ hội tốt gì?”
“Ha ha ha. Tất nhiên là giết ngươi!” Kim Thiên Ân đôi mắt biến đỏ, lạnh lùng nói.
Tại Minh Hạo còn chưa phản ứng, bàn tay khô héo lấy tốc độ thật nhanh đâm vào ngực Minh Hạo.
“Phốc!”
Bàn tay dễ dàng xuyên qua ngực Minh Hạo, Kim Thiên Ân nở nụ cười đắc ý, ánh mắt vô tình tràn ngập lạnh lùng nhìn Minh Hạo, bên trong chỉ có hả hê, lãnh khốc, không có chút nào tình cảm, tựa như giết người trước mắt này không phải cha hắn vậy.
Minh Hạo vẻ mặt trắng bệch, ánh mắt khó tin nhìn hắn, giọng khàn khàn hỏi: “Ngươi tại sao lại làm vậy.”
Kim Thiên Ân nở nụ cười quái dị, nói ra: “Kukuku. Cha à, trước khi chết ta nói cho ngươi biết một điều để ngươi ở suối vàng yên nghỉ. Ta không phải là Kim Thiên Ân, còn có, hiện tại tình hình Kim gia toàn bộ đã hoàn toàn nát, ha ha ha.”
“Tại sao?” Minh Hạo vẻ mặt trắng bệch nhìn Kim Thiên Ân hỏi.
“Tại sao? Bởi vì ngươi! Tại ngươi mà mẹ ta chết! Tất cả là do ngươi không bảo vệ mẹ ta!!!”
Kim Thiên Ân khuôn mặt vặn vẹo, hoàn toàn mất khống chế, điên cuồng la lên.
“Nàng ra sao?” Minh Hạo đầu bên kia bản thể nhắm mắt lại tưởng nhớ Mị Yểm, nối với tâm linh phân thân, nhìn Kim Thiên Ân hỏi.
“Ha ha ha. Tất nhiên là bị ta giết, còn tại sao rất đơn giản, bởi vì ta muốn sức mạnh. Ngươi không biết đâu, từ nhỏ bởi vì thiên phú kém nhất, ta bị đám người chê bai, thậm chí anh trai ta Mị Tôn Yểm không thèm nhìn mặt ta!!! Ngươi không biết tại thời gian đó, ta đau khổ thế nào đâu!!!”
“Kukuku, nhớ đến sắc mặt của tên anh trai Mị Tôn Yểm kiêu ngạo đó trước khi chết, ánh mắt sợ hãi, thần sắc kinh khủng kia... ta thật sung sướng…còn có đám kia dám khinh thường ta, khục khục khục.”
Kim Thiên Ân thật sự rơi vào điên cuồng, hắn lúc cười lúc khóc, hạt châu chảy xuống gò má gầy gò, nhìn có bao nhiêu đáng thương.
Như trút hết bực tức Kim Thiên Ân nở nụ cười vui vẻ, trầm thấp nói ra: “Cũng may, ta gặp được ngài ấy, người mang đến cho ta sức mạnh, để ta ngày càng mạnh mẽ hơn!”
“Là ai?” Minh Hạo yếu ớt hỏi.
“Là…” Kim Thiên Ân theo bản năng định trả lời, đột nhiên giật mình một cái, hồi phục lại tinh thần, thần sắc trở lại lạnh lùng nhìn Minh Hạo, quát lớn: “Ngươi biết quá nhiều rồi, xuống địa ngục đi!”
“Người xuống địa ngục là ngươi mới đúng.” Minh Hạo đồng tử màu đen tràn ngập hắc ám hiện ra.
“Phốc!”
Bàn tay Minh Hạo không biết khi nào đã xuyên qua lòng ngực Kim Thiên Ân, có thể thấy nắm tay của Minh Hạo nắm lấy quả tim màu đỏ còn đang đập thình thịch của hắn.
“Không thể nào, ta rõ ràng đánh xuyên lòng ngực ngươi, tại sao còn có thể sống!?”
Kim Thiên Ân sắc mặt trắng không còn chút máu, trong mắt hiện lên khó có thể tin nhìn Minh Hạo, môi run rẩy hỏi.
Hắn có thể cảm nhận được lòng bàn tay mình nằm sâu trong ngực Minh Hạo, nắm lấy quả tim bóp nát nó, tại sao…
Minh Hạo nở nụ cười, ánh mắt biến thành băng hàn, lạnh lùng nói ra: “Loại bất hiếu như ngươi, ta không cần, cùng lắm ta và Mị Yểm chịch đẻ ra đứa con khác là được, đi chết đi!”
Nói xong, Minh Hạo năm ngón tay bóp mạnh lại “Phốc” quả tim nằm trong lòng bàn tay nát bấy, cả cơ thể Kim Thiên Ân theo đó ngã gục xuống đất.
Minh Hạo vẻ mặt không thay đổi, trong mắt chỉ hiện lên một tia máu sau đó rất nhanh liền biến mất.
Minh Hạo ngồi xổm xuống, tay đặt ngay đầu lâu Kim Thiên Ân, mắt nhắm lại, miệng lẩm bẩm gì đó.
Vài phút sau, Minh Hạo thả tay ra đứng lên, trong mắt hiện ra lạnh lẽo đến nổi không khí xung quanh bắt đầu đóng băng.
“Bịch bịch bịch.”
Đám người Long Thần Nguyệt nghe tiếng động chạy vào, vừa thấy thi thể nằm dưới đất, nơi ngực bị xuyên qua Kim Thiên Ân. Cả đám ánh mắt kinh sợ, khó hiểu, tò mò.
“Chuyện gì xảy ra vậy thiếu gia.” Đám dâm đế hỏi, Linh Thần Mộ, Long Thần Nguyệt ánh mắt tập trung về Minh Hạo, đợi hắn trả lời.
“Không có gì.” Minh Hạo lạnh lùng nói: “Chúng ta mau trở về, hiện tại nơi này không còn việc gì nửa rồi.”
Đám người gật đầu, biết Minh Hạo không nói nên không hỏi gì nhiều.
Cả nhóm theo đường cũ trở về, không ai nói gì, bầu không khí ngột ngạt khó thở dị thường.
…
Minh Hạo bản thể.
Minh Hạo mở mắt ra, tại một khắc này, âm thanh hệ thống từ trong đầu vang lên.
“Đing! Chúc mừng chủ nhân tìm được đầu mối nhiệm vụ chính tuyến, phá giải bí mật Thần Mộ, ban thưởng một siêu cấp gói quà..”
“Đing! Tự động mở ra gói quà…”
“Đing! Chúc mừng chủ nhân nhận được thẻ nhân vật thần thoại trong One Piece cấp SSSSS vĩnh cửu Râu Trắng (gởi vào túi đồ).”
“Đing! Chúc mừng chủ nhân nhận được mẫu hạm thời không cấp SSS.SSS.SSS (gởi vào túi đồ).”
“Đing! Chúc mừng chủ nhân nhận được thể chất (trái ác quỷ): Siêu ánh sáng, siêu chấn động.”
“Đing! Huyết mạch chúa tể tử vong tiến hóa ba cấp…”
Tại một giây này, Minh Hạo đồng tử đen ở giữa co nhỏ lại biến thành màu xanh ngọc lam đậm, năm câu ngọc màu đỏ trong mắt hiện ra chuyển động quanh con mắt, tạo ra một cổ khí tức thần bí, tràn ngập mùi vị tử vong.
Minh Hạo khí tức như núi lửa cuộng trào lên, không khí xung quanh biến thành màu đen hắc ám, cây cỏ nhiễm phải nhanh chóng từ tươi tốt biến thành khô héo, mặt đất vàng biến thành màu đen hắc ám, làm người đứng trong đây cảm giác giống như đang ở vùng đất của địa ngục.
Làm Thế Cương ngồi dưới đất, đám dâm đế, tứ nữ một trận giật mình một cái, trên mặt hiện lên khiếp sợ, đám người tập trung lại vị trí Minh Hạo.
May mắn, Minh Hạo rất nhanh phát giác xung quanh thay đổi, hắn vội vàng thu lại khí tức, nên không có thiệt hại gì.
Thấy đám người đi tới, Minh Hạo bình tĩnh nói: “Không có gì, Chúng ta chuẩn bị rời khỏi Thần Mộ.”
“Vâng thiếu gia.” Đám dâm đế lui xuống, ngược lại Tam Nương, Bùi Xuân Tình, Chu Cát Anh, Lâm Nhã Tiền đứng lại.
Tam Nương đi tới, nhìn đôi mắt Minh Hạo thay đổi, năm cái tròn màu đỏ xoay chuyển trong mắt, đồng tử đen biến thành ngọc lam. Tam Nương trong mắt hiện ra quan tâm, hỏi: “Ngươi có sao không
“Không sao, ta hiện tại cảm thấy không khỏe trở về phòng trước.” Minh Hạo lắc đầu nói, ánh mắt nhìn Thế Cương, nghiêm túc nói ra: “Ngươi ở đây tu luyện cho ta, nghe chưa?”
Thế Cương nuốt nước bọt, vừa nãy cảm giác khí tức kia từ Minh Hạo truyền ra, hắn cảm giác như bị người đặt tay ngay họng, bóp cổ nghẹt thở, sau đó đó là mùi vị tử vong, tử vong nồng đậm chiếm lấy tinh thần, cả thân thể không động đậy được. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm giác loại này cảm giác chết chóc như vậy. Nhanh chóng gật đầu, bộ dáng đứa con ngoan nói ra: “Con biết thưa cha.”
Minh Hạo gật đầu, nói lời tạm biệt đám nữ rồi trở về phòng.
Nằm trên giường, tinh thần lực đúp vào túi đồ, kiểm tra.
…
Ảnh minh họa đôi mắt Minh Hạo: