“Chào mừng ngài đến với trung tâm khu nô lệ số , thuộc cao cấp nhất liên bang.”
Chỉ mất vài giây đến nơi, cửa thang máy mở ra.
Minh Hạo ngắm nhìn xung quanh, đây là một căn phòng rộng chứa nhiều lồng giam khác nhau.
Không như trong tưởng tượng của Minh Hạo là một nơi bẩn thiểu. Ngược lại, nơi này đèn đuốc sáng trưng, căn phòng sạch sẽ, thậm chí có thể nghe mùi thơm quân quảnh quanh đây.
Từng cái lồng giam có màn năng lượng vô hình bao phủ, công nghệ này giống như laser nhưng tiên tiến hơn. Ít ra laser còn có công nghệ cao để thấy, nhưng màn năng lượng này hoàn toàn trong suốt, vô hình. Nếu Minh Hạo là người thường chắc hẳn sẽ không nhận ra cái gì.
Có điều, chỉ chừa một góc nhỏ để thấy “nô lệ” bên trong, còn lại bốn phía có bức màn đen che phủ.
Tuy vậy không làm khó dễ Minh Hạo, thông qua tinh thần lực điều tra, bên trong lồng giam như một ngôi nhà nhỏ, có tolet, có nơi đẩy thức ăn đến, một cái giường và một cái xem tin tức bên ngoài ti.vi.
“Chào mừng ngài đến khu nô lệ cao cấp nhất trung tâm thành phố số . Nơi đây có rất nhiều nô lệ tùy ngài lựa chọn.”
Âm thanh ngọt ngào giọng nữ trong phòng vang lên, âm thanh này không khó nhận ra, hoàn toàn là cơ giới hóa tự động.
Minh Hạo đi tới một lồng giam gần đó.
Nơi đó có hai nút bấm, một cái khe để đút thẻ tiền vào.
Một nút bên trái đề chữ “Xem thông tin.” Nút còn lại bên phải là “mua.”
Minh Hạo nhấn vào “xem thông tin.”
Màn hình đầy sắc nét D to lớn xuất hiện trước mặt Minh Hạo, trong đó hình ảnh, thông tin về người nô lệ này.
“Tên: Blood Devil
Tuổi:
Cấp: SS
Cảnh giới: Thiên Khung đỉnh phong
Giới tính: nữ
Số đo ba vòng: , –
Giá: tỷ
Giới thiệu: Thuộc chủng tộc BD có khả năng vô hiệu hóa chiêu thức, vài năm trước bị bắt về sau trận chiến giữa hai phe...Đã trang bị “vòng nô lệ cấp SS” “
Minh Hạo không xem thông tin, mà chỉ nhìn hình.
Trên màn hình, hiện ra một người thiếu nữ không mặc đồ, tóc vàng dài, môi đỏ mộng như táo chín, vóc dáng trắng nõn nuột nà, đôi song phong no đủ, kiều kiều nộn tròn trịa, một loại đít lớn dễ đẻ con.
Khuôn mặt tràn ngập mị hoặc, đôi mắt to tròn tràn ngập xuân thu câu dẫn người, lông mi dày, má lúm đồng tiền, khí chất nóng bỏng câu hoặc nhân tâm.
Đây đúng là khuôn mặt trẻ con thân thể phụ huynh đây mà.
“Tạm được.” Minh Hạo đánh giá đôi ngực và nơi đít một chút âm thầm nói.
Bấm nút bên phải, sau đó đưa thẻ tiền vào.
“Rẹt!”
Lồng năng lượng biến mất, màn đen che kéo xuống, theo đó bên trong lồng giam đi ra một thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp.
“Đã thanh toán thành công.”
Âm thanh cơ giới vang lên, sau đó tấm thẻ bên trong khe lồi ra ngoài.
“Tốc độ làm việc thật nhanh a.” Minh Hạo cầm chiếc thẻ bỏ vào túi trữ vật cảm thán. Nếu đặt ở thế kỷ chắc phải làm thủ tục, rồi giấy tờ gì đó nửa, nói chung rất phiền phức và tốn kém thời gian.
“Chủ nhân.” Người nữ tóc vàng đi đến, quỳ xuống đất, bộ dáng run run đi đến.
Lúc này, động tác của nàng cực câu dẫn người, thân thể trần chuồng, lúc nàng quỳ xuống, phía dưới hoàn toàn bày ra trước mắt Minh Hạo vùng tam giác bí ẩn.
Đôi ngực lớn trắng tuyết rung rinh lắc lư, mông chu ra phía sau như thế doggy, thớ thịt hồng hồng nơi sau kiều kiều nộn hiện ra, tựa hồ đang kêu gọi người mau mau cắm vào chỗ ấy của nàng đi.
“Ừ.” Minh Hạo bình tĩnh gật đầu.
Cô gái tóc vàng ngẩng đầu lên nhìn Minh Hạo, trong mắt hiện ra tia kinh ngạc. Lúc nãy nàng đi tới, chỉ cúi đầu nhìn xuống đất không thấy bộ dáng Minh Hạo, hiện tại nhìn lên, thấy bộ dáng trẻ tuổi chưa đến ba mươi của hắn không khỏi có chút bất ngờ.
Theo nàng suy nghĩ, người đến được đây đa số là người quyền cao chức trọng, ít nhất cũng phải , già nhất cũng phải để tìm thú vui riêng cho mình.
Minh Hạo thấy nàng thần sắc biết nghĩ cái gì, bật cười hỏi: “Ngươi tưởng ta , tuổi đúng chứ?”
Thiếu nữ không nói lời nào nhưng gật đầu đồng ý lời hắn.
“À, ngươi đoán có chút đúng, nhưng hoàn toàn sai, ta sống hơn mấy triệu năm rồi.”
Minh Hạo vẻ mặt hứng thú nhìn phản ứng của nàng.
“Chủ nhân trêu nữ nô?” Thiếu nữ thái độ trở nên bình tĩnh hỏi, trong giọng nói có chút chua xót.
“Như vậy, ta nói có thể cho ngực ngươi to ra mà không đụng đến ngươi, tin không?” Minh Hạo sờ sờ cằm ngừng lại đôi ngực trắng của thiếu nữ cười nói.
“Không.” Thiếu nữ lạnh nhạt lắc đầu, nàng như người vô hồn, từng câu chữ nói ra không mang theo chút nào cảm xúc.
Minh Hạo nói: “Vậy ngươi nhìn.”
Minh Hạo nhìn ngực, nói ra lệnh: “Ngực ơi lớn lên!”
Trong lúc này, thời không như động lại, vận mệnh vang âm, ngũ đạo biến ảo, trời đất đưa đẩy, trăng sao lóe sáng, từng ngôi sao trên bầu trời xếp thành thẳng hàng.
Đôi song phong lớn trắng của thiếu nữ tuyết trắng đột nhiên biến lớn hơn một chút. Nếu có thước đo, có thể đo ra nàng vòng lớn đến . Chỉ vài phút từ lên .
“Hả.” Thiếu nữ cảm giác nơi ngực ‘nặng nề’, cúi đầu nhìn xuống, vừa nhìn xong trên mặt nàng hiện ra khó có thể tin.
Lấy tay nhéo nhéo đôi song phong lớn của mình.
“Ã…” Cảm giác cơn đau cùng cơn tê tê nơi ngực truyền đến, khiến nàng trong lòng giật mình, nội tâm như sóng thần đánh vào, không bình tĩnh như trước được.
“Chẳng lẽ hắn là thần…” Vài phút trước, nàng có thể rõ ràng đôi ngực mình không biến lớn như vậy a, hơn nửa giống như có chút trùng hợp.
Nhất là sau khi người thanh niên nói câu “Ngực ơi lớn lên” liền sau đó bộ ngực nàng biến đổi lớn hơn.
“Ngươi tin ta không?” Bên tai truyền đến Minh Hạo âm thanh, đánh thức thiếu nữ còn trong tâm trạng chấn động chưa tỉnh lại.
Thiếu nữ lấy lại tinh thần, lần này nàng không giữ được bình tĩnh như lúc trước được, nuốt nước bọt một cái, trên mặt hiện lên vẻ khó tin, môi đỏ mộng hé mở, âm điệu run run nói: “Chủ nhân, xin ngài hãy làm lại.”
Nói xong, tim đập thình thịch vì hồi hộp lo sợ, nàng sợ người chủ nhân xa lạ này không vừa ý, một tát giết chết nàng.
Dù nàng cảnh giới Thiên Khung đỉnh phong, nhưng lúc này toàn bộ thực lực trong người bị phong ấn lại, không tài nào sử dụng ra được.
Minh Hạo không phật lòng, biết nàng sẽ nói vậy, hắn gật đầu nhàn nhạt nói: “Được rồi, ngươi mở mắt ra xem lại.”
“Ngực ơi lớn lên!”
Lại câu thần chú lúc nãy Minh Hạo kêu lên. Một giây sau, có thể thấy ngực thiếu nữ tóc vàng lại to thêm một chút.
Thiếu nữ tóc vàng sờ sờ bộ ngực “khủng” của chính mình chấn động nói không ra lời, nếu nói lần trước nàng chỉ cho rằng mình đang nằm mơ ban ngày. Thì lần này thế giới quan của nàng hoàn toàn bị phá hủy.
Mà rõ ràng, nàng cảm giác được đây không phải là mơ, càng không có ngoại lực tác động vào.
Toàn bộ động tác của Minh Hạo, nàng đều thu vào trong mắt, ngoài trừ đọc câu “thần chú” ra, hắn không làm bất cứ động tác gì.
Nhìn hình dáng trẻ tuổi cùng nhớ đến lời nói ban đầu, nàng rốt cục tin người thanh niên trẻ tuổi trước mắt này là thần.
Nghĩ đến chính mình vậy mà gặp được truyền thuyết “thần”, nội tâm vui mừng như điên.
Không chút do dự như con chó bò đến chân Minh Hạo.
Tại lúc nàng bò, đôi ngực lớn không tránh khỏi ma sát mặt đất, phát ra âm thanh “bủng bỉnh” tựa như trái bong bóng ma sát.
Bò tới chân Minh Hạo, thiếu nữ tóc vàng vẻ mặt như cún con trung thành, ngẩng đầu lên nhìn Minh Hạo, nịnh nọt nói: “Thần, xin nhận tiện tì làm người hầu của ngài, tiện tì nguyện hiến toàn bộ linh hồn, kể cả thân xác này lên cho ngài, ngài cứ thoải mái chà đạp chơi đùa. Chỉ cần ngài cho ta theo bên cạnh là ta mãn nguyện lắm rồi.”