Nhìn thấy Lý Thất Dạ xuất hiện, Minh Hạo lập tức tiến tới nhiệt tình với hắn:”Ngươi tốt, ta tên là Minh Hạo, có thể gọi ta là Hạo được rồi”
Người thanh niên kia trong mắt lúc này còn có tia mờ mịt, một giây sau, ánh mắt hắn từ từ sáng rõ, nghe được Minh Hạo, Lý Thất Dạ không nói gì, chỉ quay lại nhìn Minh Hạo một cái, sau đó lạnh nhạt nói một câu:” Ngươi quá yếu!”
Ạch, đúng là giống như trong truyện a, thật bá đạo, vừa gặp liền là bá đạo như vậy, miệng cũng là chiếm tiện nghi không tha người.
Nếu Minh Hạo không đọc truyện, không biết tính cách vị này từ trước, chắc hẳn có thể nổi điên hoặc là phản kháng chửi lại rồi.
Click vào hệ thống, tra xét thông tin.
Lý Thất Dạ (Cấp S)
Chiến Lực: Anh Hùng sơ kỳ ( bị hạn chế, cần chủ nhân tự tăng cấp độ)
Giới thiệu: là đứa con số mệnh trong truyện đế bá, trí võ vô song đại đế, tính cách làm người không chịu thiệt, cách hành xử vô cùng bá đạo.
Độ trung thành:
Độ trung thành (triệu hoán): dưới có thể làm phản, trên trung thành, trên tuyệt đối trung thành
…
Minh Hạo trong lòng vui mừng như điên, vậy là có một người ‘hộ vệ’ cấp Anh Hùng a, nhưng độ hảo cảm chỉ mới .
Nhìn đến dòng chiến lực bị hạn chế, Minh Hạo tò mò hỏi hệ thống:” Bị hạn chế chiến lực là sao hệ thống?”
“Lý Thất Dạ là nhân vật đặc biệt, đáng lẽ là thuộc về cấp SSSS, nhưng do chủ nhân lần đầu hoàn thành nhiệm vụ được đánh giá hoàn mỹ, cho nên hệ thống đưa Lý Thất Dạ vào danh sách cấp S, nhưng mà thực lực sẽ bị hạn chế lại, chỉ cần chủ nhân đẳng cấp tăng lên, là Lý Thất Dạ chiến lực cũng sẽ tăng theo.”
Nghe hệ thống giải thích, Minh Hạo đã hiểu rõ, hèn gì tiên đế mà đẳng cấp chỉ có Anh Hùng sơ kỳ, nhưng mà, Anh Hùng sơ kỳ đã là vô cùng ghê gớm nhất rồi, có một bảo tiêu Anh Hùng sơ kỳ theo, hắn từ nay không cần sợ bọn chủng tộc ‘Bóng’ ám sát a.
Sau đó liền quay qua trò chuyện với vị bá đế mới triệu hoán ra này, xem như lúc nãy bị vị này phán một câu yếu coi như quên.
Theo trong trò chuyện, Minh Hạo biết được vị bá đế không những không mất ký ức cũ, mà khi được triệu hoán đến đây, hệ thống đã quán thấu những kỹ ức cơ bản: như là thời đại, vũ khí, võ giả, huyết mạch, dị năng…
Lý Thất Dạ với chỉ số thông minh yêu nghiệt, cho nên theo hệ thống giải thích, rất nhanh hoàn toàn có thể nắm rõ phần nội tình thế giới này, chỉ là không rõ phân cấp sức mạnh như thế nào thôi.
Lý Thất Dạ đột nhiên khí tràng biến đổi, khí chất trở nên vô cùng bá đạo lăng lệ, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao đồng dạng, nhìn về phía Minh Hạo hỏi:” Ta đã hoàn toàn nắm rõ thế giới này nội tình, ta muốn biết vị này triệu hoán ta có ước mơ gì hoặc là nói mục đích của ngươi đến thế giới này là gì?”
Minh Hạo đột nhiên thấy Lý Thất Dạ lại nghiêm túc nhìn mình như vậy, như là có ngọn núi nặng nề hướng mình đè ép lấy, giống như có người đang bóp cổ đồng dạng, khiến hắn thở không ra hơi.
Sắc mặt Minh Hạo dần từ xanh chuyển tím như là màu gan heo vậy.
Thấy Minh Hạo sắc mặt đổi màu, biết mình quá đà, Lý Thất Dạ thu lại khí thế, khuôn mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm chờ đợi Minh Hạo trả lời.
Minh Hạo cảm thấy nặng nề áp lực bắt đầu rút đi, hít một hơi thật sâu, nói một tiếng cảm tạ.
Sau đó Minh Hạo bắt đầu suy nghĩ đến câu hỏi của Lý Thất Dạ:” Đúng a, ta đến thế giới này làm gì? Bảo vệ thế giới chống lại hắc ám liên minh? Làm cứu tinh thế giới? Trường Sinh Bất Tử. Không! Tất cả đều không phải, những thứ đó quá tầm thường…”
phút…
phút…
phút…
tiếng…
Qua hơn tiếng, Minh Hạo vẫn rơi vào trong trầm tư, từ ánh mắt từ sáng rực như vì sao, biến thành loại mịt mù, do dự.
Lý Thất Dạ thấy vậy lắc đầu thở dài, hắn sống vạn năm lão quái vật, duyệt người vô số, làm gì không biết Minh Hạo loại này suy nghĩ cái gì, theo trò chuyện với vị triệu hoán này, hắn biết Minh Hạo chỉ là người ‘xuyên việt’, ở kiếp trước chỉ là một người học sinh bình thường, không hơn không kém, lịch duyệt còn rất thiếu thốn.
Khi xuyên đến đây, Minh Hạo vẫn là giữ cái thói ‘trẻ con’ ở kiếp trước, hắn vẫn là trẻ con, muốn tham chơi mà không thể xác định được con đường thật sự của hắn ở thế giới này.
Theo Lý Thất Dạ nếu một người không xác định được con đường cùng mục tiêu của mình, thì hắn dù có hệ thống gia thân, cũng chỉ là phàm nhân trong phàm nhân mà thôi.
…
Nếu Minh Hạo biết được suy nghĩ của vị quái vật này, có thể là sợ hãi đến tột độ, mặc dù Lý Thất Dạ chỉ gặp mặt Minh Hạo vài phút đồng hồ, nhưng đã đoán ra phần nội tình của Minh Hạo rồi.
Một người có thể đoán ra thế giới này này nội tình, tin tức, rất đơn giản, chỉ cần đọc vài cuốn sách, hoặc là nghe người kể là có thể biết hết, nhưng nếu muốn biết nội tình của một người, điểm yếu của một người, lòng người nghĩ gì… Thì vô cùng khó! Hoặc có thể nói là không thể làm được, cho dù thần linh cũng vậy.
Người xưa có câu nói: Sông sâu biển thẳm dễ dò, nào ai lấy thước mà đo lòng người.
Mà Lý Thất Dạ lại có thể biết được Minh Hạo đang nghĩ gì, lại là gợi ý, trực tiếp gợi ra điểm yếu của hắn. Cho nên có thể thấy được Lý Thất Dạ kinh khủng như thế nào, mà chính điểm kinh khủng đấy, mà làm Lý Thất Dạ có được danh hiệu vạn cổ vô song đại đế, một vị có thể phân tích tâm lý người khác, chỉ ra điểm yếu người đó trong vài giây ngắn ngủi.
…
“Cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên, đánh thức Minh Hạo từ trong trầm tư tỉnh lại.
Lý Thất Dạ ánh mắt nhìn cửa phòng, trong mắt hắn như có thể xuyên qua đồng dạng, sau đó ánh sáng trong mắt hắn bắn ra, xuyên qua cánh cửa, giống như hắn có thể nhìn xuyên qua tất cả vậy, không có gì có thể giấu được dưới ánh mắt hắn.
Nhìn một chút, hắn cũng là biết chuyện gì, xoay người nói với Minh Hạo một câu:”Hảo hảo nghĩ đi, có người tìm ngươi, ta không tiện ở lại đây, ta tạm thời trở về không gian triệu hoán, sau khi suy nghĩ xong có câu trả lời hoặc nếu gặp nguy hiểm cứ triệu hoán ta ra, tạm biệt “
Lý Thất Dạ nói xong, không chờ Minh Hạo trả lời, liền hóa thành khói trắng biến mất.
…
Nhìn Lý Thất Dạ biến mất, Minh Hạo thở phào, khi nãy Lý Thất Dạ khí thế thay đổi, nhất là nhìn về hắn hỏi thăm, chỉ cảm thấy có vô tận áp lực hướng áp tới, khiến hắn không thở nổi ra hơi..
“Không hổ là Lý Thất Dạ a, thật là kinh khủng, chỉ khí thế thôi, đã đủ chấn nhiếp khiến người khác không thở nổi rồi”. Minh Hạo thầm khen, mặc dù hắn là người bị thiệt, nhưng là hắn có thể chân chính cảm nhận được vị kia khủng bố thế nào rồi.
…
“Cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa lại vang lên.
Minh Hạo mãi mê suy nghĩ quên còn có người ngoài cửa, nhìn lên tường đồng hồ đã là h khuya, không biết vị nào giờ này lại đến phòng của mình a.
Chẳng lẽ chủng tộc bóng? Nhưng là nghe Lý Thất Dạ khẩu khí là có người tìm mình, chắc hẳn không phải kẻ địch.
Nghĩ vậy liền yên tâm đi đến mở cửa phòng.
Đứng bên ngoài là một vị thiếu nữ tuyệt sắc, nàng làn da trắng bóc, mái tóc trắng dài để qua vai, nhìn gần nhau tinh xảo khuôn mặt, Minh Hạo tim đập gia tốc nhanh gấp đôi, nhất là cái miệng nàng, nhìn rất mềm mỏng a, làm người ta muốn hun một cái.
Hơi thở của nàng truyền ra hương khí băng hà phà vào mặt Minh Hạo. Do đứng gần chỉ cách m, nên Minh Hạo có thể ngửi được mùi hương từ hơi thở nàng thở ra, rất thơm, nhưng cũng rất lạnh, hắn cảm giác như là mình đang ăn kem ngọt vậy, vô cùng thoải mái, dù có chút lạnh lẽo.
Hít một hơi sâu ổn định lại tinh thần, hắn nhìn Tuyết Linh Nhi hỏi:” Đêm khuya khoắt rồi ngươi còn tới đây làm gì?”
Nghe Minh Hạo hỏi, Tuyết Linh Nhi nhẹ nhàng cười nói:” Đây là phòng ta, không đến ngủ thì làm gì?”
Minh Hạo lúc này vẻ mặt cứng ngắt không biết nói gì cho phải, trong lòng thầm kêu gào, đậu xanh râu muốn cái gì đây? Không giống trong kế hoạch a.
“.…”
Thấy Minh Hạo im lặng không nói, Tuyết Linh Nhi nhíu mày, lạnh nhạt hỏi:”Chẳng lẽ ngươi để cho ta phải đứng bên ngoài chờ suốt đêm không ngủ à?”
“Ah, vậy ngươi vào đi” Minh Hạo giật mình, sau đó theo bản năng nhường đường, mời Tuyết Linh Nhi vào.
Sau khi đi vào, Tuyết Linh Nhi tự nhiên mở tủ đồ, không có vì Minh Hạo trong phòng mà ngại ngùng, Minh Hạo đứng bên cạnh thầm liếc mắt nhìn.
Ah, toàn đồ con gái, lúc nãy hắn vào nhưng là chưa có mở ra xem bên trong có gì, giờ thì nhìn toàn quần áo con gái, còn có cả đồ lót các thứ…
“Chẳng lẽ Tuyết Linh Nhi này không sợ mình làm trò gì bẩn thiểu à, hay là nghĩ mình còn nhỏ tuổi tâm hồn còn rất thuần khiết nên không sợ? Biết vậy thì mình lúc trước mở tủ đồ ra, cầm lên ngửi vài cái a, không biết mùi vị nó so với Hỏa Thiên Hương ra sao.” Minh Hạo biến thái, hèn mọn, tiếc hận suy nghĩ.
Sau khi chọn đồ xong, Tuyết Linh Nhi quay đầu nói với Minh Hạo đang đứng ngu ngơ bên cạnh:”Ngươi ngủ trước đi, ta tắm xong liền lên giường ngủ với ngươi” sau đó tự nhiên bước vào phòng tắm.
…
Nghe được Tuyết Linh Nhi sau khi tắm xong, liền lên giường ngủ với mình, Minh Hạo trong lòng vô cùng hồi hộp, có chút chờ mong, không biết đêm nay có chuyện gì không, sau đó là bước lên giường nhắm mắt…
Chờ thật lâu Tuyết Linh Nhi vẫn chưa tắm xong, nghe bên trong phòng tắm còn tiếng nước chảy, Minh Hạo do mệt mỏi quá độ, không biết khi nào hắn đã chìm vào giấc ngủ say…
…
Ban đêm…
Minh Hạo đang ngủ ngon đột nhiên cảm thấy cả người lạnh lẽo, như rơi vào hầm băng. Lập tức mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện có thứ đang đè trên người mình, đó là đôi tuyết trắng ngọc thỏ, nó rất là lớn, nhưng lại rất là săn chắc…
Sau đó, nhờ ánh sáng trong phòng, hắn lơ mơ thấy được một vị khuôn mặt tuyệt mỹ đang e thẹn mặt đỏ bừng nhìn mình, không phải là Tuyết Linh Nhi thì còn ai.
Mượn ánh sáng phòng, Minh Hạo con mắt lờ mờ thấy được, cả người nàng không mặc quần áo, hoàn toàn là trần truồng, làn da lạnh buốt như khối băng, vòng eo thon gọn, cặp mông nảy nở, đôi ngực nhô ra, dáng người nàng vô cùng hoàn mỹ.
“A~ Chắc đây là trong cảnh mơ xuân à nha?” Nghĩ xong, hắn đưa bàn tay nhỏ của mình bóp đôi ngọc thỏ trước người, cảm giác rất mềm mại nha.
“Nha!” âm thanh rên rỉ từ Tuyết Linh Nhi trong miệng truyền ra.
“Ah âm thanh lại là chân thật như thế, cảnh xuân này thật tuyệt a, vậy ta từ hệ thống lấy ra chai Thuốc âm dương song ngư (hiệu quả cao): khi song giao hoan, khiến năng lượng giữa âm nữ và dương nam hòa hợp, làm thúc đẩy quá trình năng lượng tiến vào cơ thể cao hơn, còn có hiệu quả khác khiến nam cùng nữ điên cuồng lâm vào trong….
Chú thích: uống xong, nam nữ giao hoan có % có con sau vài ngày, cẩn thận sử dụng
”
Đáng tiếc, Minh Hạo lúc trước khi nhìn xong không chú ý đến dòng chú thích này, hiện giờ thì càng chết là, Minh Hạo tưởng mình đang nằm mộng xuân, nên không quan tâm đến dòng chú thích, chỉ nghĩ là mộng xuân thì phải chơi vố lớn a.
Sau khi từ trong hệ thống lấy ra, Minh Hạo con mắt lờ mờ lung la lung lay lấy tay mở nắp ra, sau đó liền ngửa miệng uống hết.
Chưa chờ nuốt vào bụng, Minh Hạo ngậm lấy dược tề, sau đó liền mạnh bạo cậy miệng Tuyết Linh Nhi ra, đổ vào trong, sau đó hai người phân ra, mõi người uống một nửa.
…
Một phút sau, Minh Hạo như con dã thú bị chọc giận, cầm thương đi ra chiến trường, điên cuồng chém giết địch nhân, hết tấn công cửa sau, lại tấn công cửa dưới, làm địch nhân nhất thời bị thương nặng nề mà hấp hối.
Nhưng là địch nhân sắp tới lúc hấp hối, tưởng rằng sẽ đầu hàng, đột nhiên lại điên cuồng phản kích đánh trả quân kia.
Từ trên giường, dưới đất, phòng tắm bắt đầu trở thành bãi chiến trường của hai quân đội…
Trận chiến này có thể nói là kinh thiên động địa, giết tới tận thiên địa cửu ngục đều có dấu vết bọn hắn đánh nhau.
Cả hai bên không ai chịu ai, dùng nhiều chiến thuật khác nhau: cưỡi ngựa xem hoa, trục xoay, bay giữa ngân hà, ông già đẩy xe, cưỡi lạc đà, hoa sen … hơn chiến thuật cả hai bên đều áp dụng nhuần nhuyễn, không chừa lại một móng.
…
Sau hơn tiếng điên cuồng chém giết, rốt cuộc hai bên thương vong thảm trọng, lấy thế hòa mà bại lui.
…
TG:
(Kha kha, ta không dám tả chi tiết, sợ là bị ghi sắc hiệp! Cho nên chỉ có thể ẩn dụ, còn bác nào trí tưởng tượng phong phú thì cứ ra sức phát huy a, còn không biết thì nhờ bác GG+ nhé)!!!
Nói một chút:
(Phát c đêm khuya, nay đã hơn c, lên con số ,rất cám ơn các bạn ủng hộ mình suốt thời gian qua, mình không dám hứa là sẽ không drop giữa chừng như những vị tác giả kia, nhưng mi sẽ cố gắng lấy hết tất cả sức lực, tinh thần đầu nhập vào tác phẩm của mình, không bỏ dang dở giữa chừng cho đến khi nó kết thúc)…
PS:
(Chúc ngủ ngon)