“ Uyển Thanh, cuối cùng nàng cũng đã tỉnh lại rồi.”
“ Ngô Minh, thiếp còn tưởng không được gặp lại chàng.”
“ Khờ quá, ta chẳng phải ở đây sao? Sau này không cho phép nàng tự ý rời xa ta.”
Ngô Minh ôm chặt lấy Uyển Thanh. Sau đó cả hai cùng nhau ăn tối. Uyển Thanh đã kể lại việc mình đã gặp Đoàn Diên Khánh như thế nào. Ngô Minh cũng không nói gì về thỏa thuận giữa hắn và Đoàn Diên Khánh.
“ Tối nay nàng ngủ cùng ta đi.”
“ Chàng muốn..”
Nghe Ngô Minh đề nghị Uyển Thanh đỏ hết cả hai má. Khuôn mặt xin đẹp e thẹn quay đi. Ngô Minh liền hiểu rằng Uyển Thanh đang nghĩ gì. Hắn cũng tự mỉm cười. Tuy lúc đầu hắn không phải là ý này nhưng nhìn biểu hiện của Uyển Thanh như thế thật đúng là kích thích Ngô Minh.
Phòng Ngô Minh đêm ấy vẫn còn sáng đèn.
Ngô Minh đêm một ít giấy mực ra đưa cho Uyển Thanh. Sau đó hắn cởi chiếc áo của mình ra lộ hết cả phần lưng của mình. Uyển Thanh lúc đầu còn không dám nhìn thẳng vào người của Ngô Minh nhưng sau đó nhìn hành động của Ngô Minh nàng chợt nghĩ hình như nàng đang hiểu sai ý của hắn rồi.
“ Nàng có nhìn thấy hình vẽ sau lưng của ta không?”
Lúc này Uyển Thanh mới chú ý tới một hình vẽ ngũ giác phía sau lưng Ngô Minh.
“ Đúng là có một hình, đây là gì vậy.”
“ Ta cũng không biết nó là gì, trước giờ cũng không có mấy kẻ nhìn thấy thứ này của ta,nàng có lẽ là người thứ năm.”
“ Chàng muốn thiếp làm gì?”
“ Nàng lấy giấy viết vẽ ra cái hình sau lưng ta ra giấy, vẽ càng giống càng tốt.”
“ Được, Chàng chịu khó ngồi yên một chút.”
“ Rồi.”
Ngô Min sau đó ngồi im cho Uyển Thanh vẽ cho xong bức hình. Ngô Minh sau đó đã cầm tấm hình mới này lên quan sát.
“ Quả là như mình dự đoán.”
Ngô Minh nhìn tấm hình mới đã khác so với trước đây. Con cóc ngay góc đã thay đổi nó không còn cùng màu sắc với năm gốc còn lại mà đã biến dạng thành một hình thù kỳ lạ phủ luôn một góc.
“ Nếu như tấm hình này có thể thấy được mình nếu muốn tìm ra manh mối về thứ này phải tìm đủ những con vật tiếp theo. Một con rắn một con chim điêu cùng một con vượn. Còn cái hình cuối cùng này là gì? Đến giờ nó vẫn chưa hiện ra rõ ràng.”
Ngô Minh đưa ra những suy đoán của mình về bức vẽ, hắn suy nghĩ một chút sau đó cũng chẳng thể tìm ra cách nào giải thích hợp lý hơn. Ngô Minh cất đi tấm hình vẽ rồi rửa mặt chuẩn bj đi ngủ.
“ Ngô Minh, thiếp.”
“ Thiếp gì mà thiếp, dù sao cũng đã tới đây rồi, ta biết nàng hiểu sai ý ta nhưng mà không sao. Chúng ta cũng đã là phu thê, dù chưa kết bái nhưng cả đời này ta cũng sẽ không phụ nàng đâu. Nàng hãy tin tưởng ở ta.”
“ Thiếp tin chàng.”
Ngô Minh sau đó ôm ấy Uyển Thanh lên giường. Áo hắn cũng đã cởi sẵn. Một cái búng tay làm đèn trong gian phòng tắt đi.
Một đêm xuân đáng giá ngàn vàng. Thiên đạo dòm ngó cắt vạn chữ.
Sáng hôm sau thức dậy, Ngô Minh nhìn sang Uyển Thanh đang ôm lấy mình cơ thể. Cả đêm say nồng khiến cả Ngô Minh cùng Uyển Thanh mệt mỏi rã rời ngủ đến tận trưa. Nhưng dù sao Ngô Minh cũng thức dậy sớm hơn đã đi ra ngoài nấu bữa sáng cho phu nhân của mình.
Cả hai người lúc cùng nhau ăn cũng thẹn thùng không dám nhìn nhau. Ngô Minh lấy tay sờ vào khuôn mặt đang e thẹn của Uyển Thanh nói ra.
“ Nàng có hận mẹ mình không?”
“ Sao chàng lại hỏi điều này.”
Uyển Thanh có vẻ không vui khi nhắc tới người mẹ của mình. Ngay từ khi biết được Tần Hồng Miên là mẹ mình mà trong suốt bao nhiêu năm qua không hề coi nàng là con đối xử tàn nhẫn như vậy Uyển Thanh cũng sinh ra một tia thù hận dành cho người mẹ này.
“ Ta hiện đang giam giữ bà ta, ta cần biết nàng muốn ta làm gì.”
Ngô Minh nói ra thì đã thấy khuôn mặt của Uyển Thanh có chút gấp gáp. Nàng suy nghĩ một lúc lâu mới đưa ra quyết định của mình.
“ Chàng đưa thiếp đi gặp bà ấy,thiếp muốn nói vài lời, thiếp muốn hỏi thật sự có bao giờ bà ấy coi thiếp là con mình chưa. Sau đó mới thì thả bà ấy đi. Dù là kết quả thế nào bà ấy cũng đã nuôi thiếp từ nhỏ, cũng có công sinh thành.”
“ Tùy nàng quyết định vậy, ta không có ý kiến. Bà ấy bị nhốt ở hậu viện phía đông. Nàng nhờ a Phúc dẫn mình đi.”
Nghe theo lời Ngô Minh, Uyển Thanh đi cùng A Phúc tới gặp mẹ mình.
Ngô Minh ngồi lại bàn hắn nhìn về phía xa kia mỉm cười.
“ Cuối cùng cũng tới.”
Đoàn người không đông cũng chỉ có vài người nhưng cũng không thể qua được đôi mắt của Ngô Minh. Các giác quan của Ngô Minh từ khi bị ngã xuống vách núi đã ngày một mạnh hơn. Tuy cần phải bỏ qua hết mọi thứ tập trung vào một giác quan cần dùng nhưng như thế cũng đã quá tốt. Ngô Minh có thể cảm nhận được đối phương từ rất xa đây đã là một lợi thế quá lớn.
Giống như Ngô Minh nói, một lúc sau đoàn người gồm Đoàn Chính Minh, Đoàn Chính Thuần, một lão hòa thượng cùng với Đao Bạch Phượng đã tiến lên Vô Lượng Sơn.
Tất cả nhanh chóng tập trung trước phòng giam của Đoàn Dự cùng Chung Linh. Đoàn Dự lúc này không có ăn Mãng Cổ Chu Cáp nên kháng dược tính vô cùng yếu. Hắn kiềm chế tới thời điểm hiện tại đã là quá sức.
Vừa nhìn thấy tình trạng của con trai mình Đao Bạch Phượng cùng Đoàn Chính Thuần đã muốn xông vào cứu. Nhưng ngay sau đó họ đã bị một chỉ của Đoàn Diên Khánh chặn lại.
“Nhất Dương Chỉ?”
Cả bốn người đều giật mình, kẻ nhìn như phế nhân trước mắt này lại biết Nhất Dương Chỉ.
“Tại hạ hoàng đế Đại Lý, Đoàn Chính Minh, không biết các hạ là ai?”
Đoàn Chính Minh cúi chào Đoàn Diên Khánh hỏi ra.
“ Ta sao, ngươi có còn nhớ năm trước.”
“ Ngài là..”
“ Vị trí mà ngươi đang ngồi đáng ra đã là của ta.”
“ Ngài là Diên Khánh Thái Tử.”
“ Hừ, ngươi tuy không phải là bọn người năm đó âm mưu phản quốc nhưng ngươi cũng đã cướp cái vị trí này của ta, ngươi nếu muốn cứu đứa trẻ này không để nó loạn luân làm hại thanh danh của Đoàn Thị thì lập tức viết thư thoái vị nhường lại cho ta.”
“ Việc này không thể nào.”
“ Hừ các ngươi cho tên mặt trắng này làm hoàng đế tương lai sao? Cả một chút võ công cũng không học, đây chẳng phải là sĩ nhục của Đoàn thị.”
“ Các hạ quá lời, ta là vua một nước không thể hành động theo cảm tính của mình. Nhưng mà Dự nhi nó từ nhỏ đã học phật kinh đọc sách, tương lai nó nhất định là một hoàng đế tốt.”
“ A di đà phật.”
“ Lão hòa thượng.”
Lão hòa thượng từ đầu tới giờ vẫn không nói gì đột nhiên mở miệng. Ông ấy quan sát hai người Đoàn Dự cùng Chung Linh cũng biết bọn họ không thể kiềm chế được bao lâu nữa nên tìm cách cứu cả hai. Đao Bạch Phượng một bên thì nhìn vào Đoàn Chính Thuần, đây điều là phúc do ông ấy tạo ra.
“ Các hạ chúng ta cũng nhau đánh một ván cờ thế nào, nếu ta thắng ngài hãy thả hai người họ ra.”
“ Vậy nếu các ngươi thua thì thế nào.”
Một tiếng nói vọng ra từ xa, chỉ thoáng chốc mọi người đã kinh ngạc khi thấy Ngô Minh đã đứng trước mặt mình. Sau đó cả Vân Trung Hạc cùng Nhạc Lão Tam cũng chạy tới. Nhạc Lão Tam vừa nhìn thấy Ngô Minh đã quỳ xuống.
“ Sư Phụ người mau nhận con làm đệ tử, Nam hải phái từ nay sẽ do người làm chủ. Người mau dạy con cái kỹ thuật bẻ gẫy yết hầu hôm trước.”
Ngô Minh nhìn sang tên ngốc này lắc đầu quay sang bên khác. Tên Nhạc Lão Tam không những không hiểu ý Ngô Minh mà còn hiểu ngược lại.
“ Sư phụ người đồng ý sao? Không ngờ người cũng biết quy tắc của Nam Hải Phái, khi bái sư sư phụ phải tỏ ra cự tuyệt không chấp nhấn sau đó người đệ tử cầu xin mãi người sư phụ mới làm ra vẽ bất đắc vĩ không muốn nhưng vẫn phải thu nhưng trong lòng đang rất là vui vẻ.”
“ Vui vẻ cái đầu ngươi, ngươi không thấy chỗ này đang xảy ra việc gì sao? Còn không mau cút sang một bên.”
Ngô Minh không nhịn được hất Nhạc Lão Tam sang một bên lúc này hắn đã là tâm điểm của mọi người.
Bốn người Đoàn Chính Thuần đều dò xét từ người của Ngô Minh Nhưng hắn cứ như một cái giếng không thấy đáy không biết thực lực là bao nhiêu.
“ Người này nhìn bề ngoài tuổi còn trẻ nhưng hành sự lại quá cổ quái, võ công lại sâu không lường được nếu đắc tội với hắn Đại Lý quả thật sẽ có thêm một cường địch.”
“ Người thanh niên này sao lại có sát khí lớn như vậy, người này nếu đã là địch phải giết không thể để hắn trở thành mối nguy.”
“ Tuổi còn trẻ thế này nội lực lại vô cùng thâm hậu, hắn thật ra là luyện như thế nào?”
Từng dòng suy nghĩ của từng người đánh giá Ngô Minh. Hắn cũng không quan tâm mà đi vào vấn đề chính.
“ Vị đại sư này, ngươi lúc nãy có nói nếu bên chúng ta thua sẽ thả hai ngươi bọn họ ra nhưng mà nếu ta thắng thì thế nào chẳng lẽ ngài không tính tới việc đó sao?”
“ Nếu ta thua lão nạp nguyện tự sát.”
“ Ta cần ông tự sát làm gì, thứ ta cần là ông ta.”
Ngô Minh chỉ tay về phía Đoàn Chính Thuần. Sau đó nói ra.
“ Nếu các ngươi thua tên này sẽ thuộc về ta, các người không được ngăn cản ta đem hắn đi. Cũng không được truy tìm tung tích của hắn, nói tóm lại các ngươi thua thì tên này sẽ trở thành người của chúng ta.”
“ Sao có thể như vậy.”
Đao Bạch Phượng lập tức phản đối, hai người còn lại tuy không nói gì nhưng phản ứng cũng cho thấy là họ không hề đồng ý việc này. Ngô Minh lại nói tiếp.
“ Ta tăng giá lên một chút, chỗ ta còn có giữ một người tên là Cam Bảo Bảo khong biết Đoàn vương gia có biết hay không? Ta còn có vài kẻ nông dân thư sinh thề sống thề chết trung thành với Đoàn thị. Nếu thêm cả họ vào vậy đã đáng giá cái mạng của ngài chưa Đoàn Vương gia.”
“ Ngươi.”
Đoàn Chính Thuần tức giận định ra tay với Ngô Minh nhưng hắn cũng kiềm tay lại sau đó gật đầu.
“ Tốt, nếu đã đồng ý thì chúng ta chơi một ván à không ba ván quyết định thắng bại.