“ Tất nhiên là có giá trị.”
Mộ dung Bác vỗ tay lúc này hai tên áo đen lôi theo hai người sau lưng, Ngô Minh vừa nhìn thấy mắt đã nhíu lại. Khuôn mặt tức giận khó tỏ.
“ Nếu như công tử hiện tại đồng ý ta sẽ thả Vương phu nhân ra. Đoàn Chính Thuần hắn hiện giờ là kẻ duy nhất có thể lên làm vua của Đại Lý. Công tử xem khống chế hắn đoạt Đại Lý chẳng phải quá đơn giản sao.”
“ Ngươi thả mẫu thân ta ra.”
“ Chỉ cần công tử đồng ý điều kiện của ta ta sẽ thả ra, hơn nữa còn tự sát chuộc tội.”
“ Ha ha ha.”
Ngô Minh cười lớn, mắt nhắm lại. Ngay lúc nó mở ra Mộ Dung Phục như cảm giác được một luồng gió lạnh chạy ngang qua cổ mình. Không khí xung quanh đột nhiên giảm xuống cực nhanh có thể thấy được từng đợt khói nhả ra từ miệng những người xung quanh.
“ Hả! A a Sao có thể?”
Từ dưới sàn nhà những ngọn giáo băng đột nhiên xuất hiện xuyên qua người hai tên áo đen kia. Ngô Minh thân ảnh như ma quỷ quỷ dị không biết bằng cách gì đã nắm được hai người Vương phu nhân và Đoàn Chính Thuần.
Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng rằng cả hai người còn sống, chỉ là hôn mê Ngô Minh mới yên tâm để họ sang một bên. Mộ dung Bác hoảng sợ nhưng nhanh chóng lấy lại bình tỉnh.
“ Bọn họ đã trúng độc của ta, không có thuốc giải cũng không thế sống quá ba ngày.”
“ việc này không cần ngươi quan tâm.”
Nếu nói về trúng độc Ngô Minh không chút lo ngại gì. Biểu hiện của Ngô Minh cũng khiến Mộ Dung BÁc khó xử, hắn tính toán kỹ lưỡng tất cả nhưng biểu hiện của Ngô Minh khiến hắn quá thất vọng.
“ Ngươi tính toán cái gì cướp thiên hạ phục quốc. Đều là đem chúng ta đi làm con cờ thế mạng. Đại Tống hiện tại quân hùng tướng mạnh lương thực dồi dào. Bề ngoài thì có vẻ đang giảm sút thực lực nhưng bên trong ai có thể biết. Muốn đánh thắng cũng là ngươi chết ta thương máu chảy thành sông.
Võ công có cao nhưng chiến tranh là mưu lược là đấu trí là ngàn mạng người đánh cuộc một ván cờ. Ai có thể đoán trước mình sẽ chiến thắng.
Ngươi đòi lấy Đoàn Chính Thuần khống chế Đại Lý, buồn cười. Đại Lý Đoàn Thị là người như thế nào, hắn không tự sát chết đi mới là lạ nói gì cho ngươi sai bảo. Chỉ điểm đó mà ngươi cũng không nhìn ra còn nói gì tới phục quốc.”
“ Thiện tai thiện tai!”
Trong lúc Ngô Minh đang giáo huấn Mộ Dung Bác thì bất ngờ ngoài cửa một tiếng nói của một lão già phát ra lan vào bên trong.
“ Là ai đó?”
Ngoài Ngô Minh cùng Mộ Dung Phục toàn bộ đều bất ngờ. Bọn họ là cao thủ tuyệt đỉnh vậy mà có một lão già ở ngoài đó quét rác mà họ không nhận ra.
Mộ Dung Bác nhìn lão già nói ra.
“ Ngươi đã trốn ở đây bao lâu rồi?”
“ Ta trốn ở đây bao lâu?”
Lão giả nhìn xung quanh sau đó dựng cây chổi trên tay mình lên giá sách. Khuôn mặt hoàn toàn không có tý cảm xúc gì.
“ Bần Tăng cũng không nhớ rõ, chẳng hiểu là bốn mươi hai hay bốn mươi ba năm. Chỉ nhớ là lúc Tiêu cư sĩ tới đây ta đã ở đây mười mấy năm. Về sau Mộ Dung lão thí chủ lại tới. Mỗi lần các vị tới lại làm cho cả nơi này rối tung cả lên.”
Tiêu Viễn Sơn thầm nghĩ.
“ Mình tới đây lén lút nghiên cứu võ công, các tăng lữ trong chùa không ai biết vậy mà nhà sư này lại nhận ra?”
Tiêu Viễn Sơn nói ra ngoài.
“ Sao mấy lần ta đến đều không thấy nhà sư?”
“ Cư sĩ đem hết tâm huyết vào nghiên cứu võ công Thiếu Lâm, sao có thể để ý tới lão tăng. Lão tăng còn nhớ đêm đầu tiên cư sĩ tới đây đã mượn cuốn “ Vô Tướng Kiếp Chỉ Phổ”. Đáng tiếc! Ta đã biết từ đó cư sĩ sẽ đi vào ma đạo.”
Tiêu Viễn Sơn kinh hãi, đây đúng là thứ mà ngày đầu hắn tới đây lấy đi. Chẳng lẽ lão giả này thật sự đã ở đó nhìn thấy tất cả.
Tiêu Viễn Sơn ngẩn người không nói gì, lão giả lại tiếp tục.
“Tiếp theo đó cư sĩ lại tới. Lần này là cuốn “ Ban Nhược Chưởng”. Ta lúc đó chỉ có thể thờ dài biết rằng cư sĩ đã quá mê mang rồi không thể thoát ra được nữa. Do đó bần tăng đã để kế bên đó một quyển Pháp Hoa Kinh mong cư sĩ sẽ đọc nó. Nhưng chẳng ngờ cư sĩ đã quá u mê võ học bỏ qua phật môn chính tông.Vừa tìm được thêm bộ Phục Ma Chưởng Pháp đã vui mừng lấy đi.”
Tiêu Viễn Sơn nghe nhà sư kể lại thì nhớ lại những hành vi trong ba mươi năm này của mình, quả thật chẳng sai chút nào.Lão trước còn ngạc nhiên sau liền đâm ra sợ hãi đi tới chỗ khủng khiếp. Sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, trái tim cơ hồ ngừng đập.
Mộ Dung Bác một bên cũng kinh hãi nhìn nhà sư kia. Nếu như hắn không lầm thì việc hắn làm nhà sư này cũng đã thấy rõ.
Tất cả chỉ duy có Ngô Minh là mỉm cười như thấy thứ gì đó rất thú vị.
Lão giả tiếp tục nhìn sang Mộ Dung Bác nói ra.
“Mộ Dung cư sĩ là người thuộc họ Tiên Ty, song đã sinh sống lâu năm ở Giang Nam mấy đời. Lúc đầu lão tăng cứ nghĩ cư sĩ đã học được phong thái phong lưu của Nam Triều, ngờ đâu người lại mò vào Tàng Kinh Các, đem bao nhiêu những tinh vi về Tiên Tông cùng ngữ lục của các vị lão tăng ngày xưa coi như bỏ đi.Vừa lấy được bộ Niêm Hoa Chỉ đã coi như có được chi bảo vội vã chạy đi. Hai vị cư sĩ đều là cao nhân đương thời lại làm mấy chuyện trộm cho trộm gà như vậy không phải quá mức ngu muội sao? Chỉ là hại người hại mình.”
Mộ Dung Bác kinh hãi. Lúc hắn lấy đi cuốn Niêm Hoa Chỉ đã nhìn kỹ bốn phía không có người rồi mới lấy đi, sao người này có thể biết được.
“ Hai người một người muốn tìm cách khắc chế võ công Thiếu Lâm một người lại muốn ôm hết tuyệt kỹ vào người.”
Lão tăng lại nhìn sang Mộ Dung Phục.
“ Lão tăng nếu không nhìn nhằm Mộ Dung công tử đã luyện Dịch Cân Kinh, lão tăng xin công tử trả lại tịch phổ cho bổn tự.”
Mộ Dung Phục lúc này mới kinh ngạc.
“ Như vậy cũng có thể nhìn ra.”
Phải nói Mộ Dung Phục không có dùng môn này công phu ra bên ngoài chỉ là áp dụng nó vào chiêu thức vậy mà lão giả này cũng có thể nhận ra đúng là quá thần kỳ.
Tiếp đó những lão hòa thượng người đầy máu tươi cũng chạy vào tới bên trong. Trong này có những người hàng chữ “Huyền” như Huyền Sinh, Huyền Tịch, Huyền Châu.
Sau đó cả nhóm người cùng nghe Lão tăng kia giảng đạo lý đủ thứ trên đời.Sau khi nghe xong lão tăng này nói chuyện tất cả đều cảm thấy kính phục nhìn lão tăng.
“ A Di Đà Phật!”
Các vị Huyền Sinh, Huyền Tịch, Huyền Châu đều nhìn nhau bất ngờ.
“ Vị này nhìn trang phục chỉ là tạp dịch sao lại có đạo hạnh cao như vậy?”
Nguyên lai trong Thiếu Lâm Tự có các phục dịch. Họ không bái sư học võ nên không được xếp vào mấy hàng “ Huyền, Tuệ, Hư” như thông thường.
Nhóm người Huyền Tịch đã là cao tăng trong tự, vậy mà không thể nhận ra lão tăng này là ai. Nhưng họ nghe được những lời nói siêu việt người thường từ nhà sư này cũng cảm thấy kinh hãi, cùng kính nể muôn phần.
“ Tiêu cư sĩ có cảm thấy gần đây huyệt Lương Môn và Đạt Ất của mình đau đớn hay không?”
Tiêu Viễn Sơn run rẩy tay chân nói ra.
“Thần tăng nói không sai!”
“ Huyệt Quan Nguyên của cư sĩ tê dại hiện tại đã thế nào?”
Tiêu Viễn Sơn không tự chủ sờ vào lưng mình.
“ Mười năm trước nó chỉ là một chỗ chai bằng đầu ngón tay nhưng bây giờ đã bằng một chén uống trà.”
Tiêu Phong nghe xong biết phụ thân mình có ba chỗ huyệt lâm vào trạng thái quỷ dị. Kết hợp với những lời giảng về tuyệt kỹ mà lão tăng kia vừa nói thì hắn biết là do miễn cưỡng tu luyện tuyệt kỹ mà ra.Theo lời của Tiêu Viễn Sơn hắn biết phụ thân mình đã chịu đau đớn mấy mươi năm không có cách trị. Tiêu Phong lập tức quỳ xuống cầu xin.
“ Thần Tăng đã biết căn bệnh của gia phụ, xin ngài từ bi cứu giúp.”
“ Đứng lên đi! Cư sĩ giàu lòng nhân ái, đại nghĩa ta có thể thấy rõ. Ta đã nhắc chắc chắn sẽ lo.”
Tiêu Phong mừng rỡ đứng lên. Lão tăng lại tiếp tục nói tới Mộ Dung Bác.
“ Mộ Dung cư sĩ có phải ba huyệt Dương Bạch, Lương Truyền, Phong Phủ mỗi khi lên cơn lại như kim châm, đau đớn không chịu nỗi.”
Mộ Dung Bác không có trả lời. Hắn danh tiếng lẫy lừng sao có thể mở lời xin chỉ giáo của người khác.
Tiêu Phong một bên nói ra.
“ Sở dĩ gia phụ gây ra tội ác chung quy đều là do tại hạ.Tại ha kính xin thần tăng trị thương cho gia phụ. Bao nhiêu tội nghiệt xin để tại hạ gánh chịu.”
“ Muốn tìm cách chữa cho Tiêu cư sĩ phải từ phật pháp mà ra. Phật từ lòng mà ra. Phật là giác ngộ.Lão tăng muốn hỏi Tiêu cư sĩ một lời. Nếu cư sĩ có cách chữa trị cho Mộ Dung cư sĩ ngài có làm không?”
“ Hoang đường, lão thất phu đó giết chết thê tử ta, hại cả nhà ta hơn ba mươi năm lưu lạc ta hận không chết chết hắn trăm lần nói gì tới cứu hắn.”
“ Tiêu cư sĩ chỉ khi thấy Mộ Dung cư sĩ chêt mới thỏa mối hận trong lòng mình sao?”
“ Chính thế.”
“ Việc này cũng dễ thôi.”
Ngay lúc Mộ Dung Bác không để ý nhà sư này muốn một chưởng đánh vào đầu hắn ta nhưng bất ngờ Mộ Dung Phục một bên lại nhảy ra ngăn cản. Lúc này ta mới có thể thấy được võ công Mộ Dung Phục tiến bộ thế nào. Chỉ là hai chiêu bình thường nhưng Mộ Dung Phục tỏ ra không thua kém lão tăng này bao nhiêu, nếu không phải vì nội lực chênh lệch hắn đã có thể đánh bay lão tăng kia ra.
Ngay khi hất được Mộ Dung Phục sang một bên, lão tăng lập tức vỗ một chưởng đánh vào đỉnh đầu Mộ Dung Bác.
Mộ Dung Bác cũng không phải bao cát muốn đánh là đanh. Hắn biết mình không phải đối thủ lão tăng nên chủ động lùi ra sau.Lão vung tay lên tiếp tục lùi bước. Chiêu thức nhìn không có gì quỷ dị hết sức bình thường nhưng chiêu này lại có thể đỡ khắp thiên hạ chưởng pháp. Động tác đơn giản lại ngiêm ngặt không có kẻ hở. Ngay cả mấy nhà sư xung quanh cũng ngầm thán phục.
Chưởng pháp kia nhẹ nhàng đánh vào tay của Mộ Dung Bác. Cứ tưởng là đỡ được nhưng ngay lập tức một kình lực kinh người đè vào hai tay Mộ Dung Bác. Chưởng kia nhẹ nhàng đánh thẳng vào huyệt Bách Hội giữa đỉnh đầu hắn ta.