Tèo ra khỏi hàng, ôm bóng từ từ đặt xuống xong lùi về sau lấy đà.
Lần này là lần đầu tiên hắn đá luân lưu, cảm xúc lúc đứng nhìn đúng là khác hẳn lúc đứng trước bóng.
Khán giả chăm chú, thầy Park chăm chú, ban huấn luyện đứng hết cả lên, đồng đội chắp tay cầu nguyện. Hằng trăm hàng ngàn con mắt trên mọi miền đều tập trung vào Tèo.
Giây phút này, hắn cảm thấy khá áp lực, giỡn chơi, không vào quả này thì có là tội nhân thiên cổ.
Đá pen đúng là cuộc chơi cân não giữa hai người. Thủ môn thì me cầu thủ còn cầu thủ thì sút sao cho vào.
Tuy nói là thủ môn và cầu thủ sút bóng đều có cùng cảm gíac căng thẳng nhưng theo tính toán, nếu là một cú sút chuẩn và nếu như thủ môn chờ cho cầu thủ sút rồi mới bay thì trăm phần trăm là không thể đỡ được.
Tèo cảm thấy lòng hơi sợ. Biết nhiều quá cũng khổ, cứ phải lo trước lo sau.
Dù gì thì cũng phải sút.
Cây không động, gió không động mà lòng mình đang động. Thế này thì không ổn. Tèo hít một hơi bình tâm trở lại. Hai mắt nhắm nghiền. Một cỗ uy áp từ trong người vô tình phát ra.
Tạm thời không cần quan tâm đến gì khác. Đúng là như vậy, thủ môn bay đi đâu kệ bà nó, hắn không cần phải đấu trí. Hắn chỉ cần quan tâm đến cú sút của mình.
Chính là như vậy. Một cú sút hoàn hảo.
Hắn đã lấy lại được bình tĩnh.
Lúc này xung quanh không có khán giả, không có đồng đội, không có huấn luyện viên, không có ai khác. Trong mắt hắn bây giờ chỉ có khung thành và mục tiêu mình cần sút.
Trên những màn hình lớn ở Việt Nam lúc này đang chiếu hình ảnh Tèo bình tĩnh đứng trước bóng như một cây đại thụ yên ổn đứng giữa sóng gió, vững vàng không gì lay chuyển được.
HOÉT...
Tiếng còi phá vỡ không gian yên ắng.
Tèo không màu mè, không dừng bước, chạy thẳng một mạch đến bóng, dùng mu bàn chân sút một cú bằng hết sức mạnh của mình.
BUMM
Bóng từ chân của Tèo được bắn đi như một con mãnh hổ sẵn sàng tàn phá hết mọi chướng ngại trên đường.
"VÀOOOOO.... Thủ môn của U Uzbekistan đã đổ sang phải nhưng cú sút của Tèo là một cú sút trực diện, bóng lao thẳng vào giữa khung thành làm tung lưới đội ban. Chúng ta đã vào bán kết rồi....hức hức...bán kết rồi bà con ơi"
"Một cú sút thể hiện sự tự tin của tiền đạo số của chúng ta. Tuổi trẻ đúng là nên có sự tự tin này"
"Tôi đã không kềm được nước mắt, chúng ta lại một lần nữa làm nên kỳ tích. Kỳ tích được tái hiện trên đất Băng Cốc này"
Tèo đã tính hết rồi, sau khi sút hắn lập tức quay người không thèm nhìn bóng. Giơ tay lên đầu chào đúng kiểu một quân nhân.
Sau tiếng reo hò của đồng đội thì một đám đã chạy tới ôm chầm lấy Tèo mà tung lên.
- Tèo ơi, tao yêu mày quá Tèo ơi
- Tèo ơi, anh yêu em
- Tèo ơi tao bóp cái...
- Bóp mả cha mày...ế đừng... thằng nào bóp đít tao hả - Tèo bị tung lên xong lại bị một đám đàn ông đè lên mém ngộp thở.
Trên khán đài, cổ động viên ôm nhau mà khóc, tiếng kèn trống vang lên càng lúc càng to, vang vọng một vùng.
Ban huấn luyện cũng đã ôm nhau mà khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc. Huấn luyện viên người Hàn đá rú lên sau khi bóng vào lưới. Ông đấm gió liên tục như là vận động viên quyền anh để giải toả sự vui sướng trong lòng.
...
Việt Nam, một đêm không ngủ.
- Á á á,...
Kít....kít....
- Anh có sao không, em xin lỗi em ẩu quá - Giọng cô gái run run khi lỡ chạy quẹt trúng người đàn ông chạy chiếc cúp xanh.
Nhưng không có cảnh chửi nhau, cũng không có xô xát. Người đàn ông té không nặng nên đã đứng dậy cầm lấy cây cờ trên tay phất lên:
- VIỆT NAM VÔ ĐỊCH
- VIỆT NAM VÔ ĐỊCH
Đám đông hưởng ứng, một vụ tai nạn cứ thế mà bỏ qua.
Dòng người đổ ra khắp mọi nẻo đường, một màu đỏ thẫm nhuộm đỏ cả đêm đen. Từ nam ra bắc, từ thành thị đến nông thôn ai nấy đều mang trên người một màu cờ đỏ sao vàng, miệng thì không ngừng cỗ vũ hát vang những bài ca đại thắng.
Trận tứ kết đã để lại trong lòng người hâm mộ quá nhiều thứ. Một trận đấu quá sức mãn nhãn, làm sống lại thời khắc huy hoàng của hai năm về trước, xoá tan mọi nghi ngờ về lứa cầu thủ năm nay và đặc biệt hơn là đập tan mọi tin đồn về tuyển chọn của ông Park.
Bây giờ các báo đã từng đăng tin tuyển chọn của ông Park là thiên vị, là con ông cháu cha rụt rịch gỡ hết bài khỏi các trang mạng xã hội. Một số trang còn rình rang đăng bài xin lỗi và tâng bốc lứa U lần này.
Bây giờ ai còn dám nghi ngờ gì nữa. Chỉ cần một tiếng hó hé là sẽ bị vùi thây trong phẫn nộ dự luận ngay lập tức. Một số phóng viên và nhà báo phải rục rich xin nghỉ phép dài hạn để tránh cơn sóng dữ. Tạm thời thì người dân vẫn đang vui trên chiến thắng nhưng xong rồi thì sẽ có người bắt đầu để ý. Lúc này không trốn thì còn đợi lúc nào.
...
Băng Cốc,
Vũ Vân Thanh đứng trên khán đài VIP, nước mắt cô lưng tròng, bóng hình Tèo đứng chào theo kiểu quân nhân sao bỗng hoá to lớn. Hắn đã cứu cô mà lại còn đem lại cho cô nhiều niềm vui nữa. Cô vừa mới nhận được tin từ tổng biên tập từ NSport muốn nhờ cô phỏng vấn trực tiếp Tèo và làm dẫn chương trình chính thức cho những buổi họp báo và bình luận sau trận đấu.
NSport cũng đã nghe lời của cô mua bản quyền phát sóng ngay khi U Việt Nam đá với U Triều Tiên. Lúc đó cô là người chịu trách nhiệm thương thảo hợp đồng và chịu trách nhiệm luôn nếu U Việt Nam thất bại. Nếu thất bại thì xong, U Việt Nam về nước, bản hợp đồng phát sóng coi như vứt vì ai mà thèm quan tâm nữa. Bây giờ thì bản hợp đồng đó chả khác nào một miếng vàng khối cỡ bự mà ai cũng muốn đoạt lấy.
Dưới sân, toàn đội ăn mừng đã xong, toàn thể rảo một vòng sân bóng để chào khán giả xong đứng xếp thành hành rồi cùng khán giả vỗ tay ăn mừng.
Lúc đi vào đường hầm, vô số người vây lấy các cầu thủ và HLV Park để xin chữ ký. Tí thì khỏi nói rồi, hứng khởi ký mỏi cả tay.
Còn đám Tèo, Tín, Thái thì cố ký vài chữ rồi chuồn êm. Tèo vốn chả thích náo nhiệt kiểu này, Thái và Tín lại càng không, có mỗi ông Tí là thích nổi tiếng. Do vậy nên Tí theo đội trưởng Minh Hiếu và thầy Park tiến vào họp báo.
Tèo cười khẩy:
- Mình đi về ngủ, thằng Tí với cha Hiếu tí phải đi thử doping. Ha ha ha, tối mới về cho xem.
Thái hỏi:
- Ủa bộ có người nghi ngờ gì hả mày.
Tín lắc đầu:
- Không, quy định thôi, nó bắt ngẫu nhiên hai người. Thằng Tí hên rồi, tỉ lện trên thế mà cũng dính nó. Ha ha ha, nó mua nhiều vé thế mà, ăn tiền rồi thì phải chịu.
...
Khách sạn Băng Cốc,
Thái đang nằm bắt chéo chân trên giường ôm điện thoại chơi game thì Tí lếch thếch mở của phòng bước vào. Thái hỏi:
- Ở lại vui không mày
Tí hết sức cãi lộn, phẩy tay:
- Vui lắm, lần sau mày đi thử đi rồi biết. Tao đi tắm đây
Một đêm này, mọi người ngủ thẳng cẳng. Một trăm hai mươi phút chiến đấu cộng thêm đá luân lưu căng não nữa đã lấy hết sức của đội.
Người cực nhất lúc này chính là vị huấn luyện viên và ban huấn luyện. Họ không được ngủ sớm. Các trợ lý phải tiến hành mổ băng để xem lại các tình huống hôm nay và trận đấu của đối thủ tiếp theo.
Chủ nhà Thái Lan đã loại bỏ đối thủ sừng sỏ là Ả Rập Xê Út để tiếp bước vào bán kết gặp U Việt Nam.
Chảo lửa Rạmangala Băng Cốc chính là nơi hạ sát không biết bao nhiêu đối thủ dám đến lãnh địa của bầy voi chiến. Dưới thời Kiatisak, Thái Lan đá với chiến thuật phối hợp ngắn làm khuấy đảo mọi hàng thủ. Việt Nam đã từng là nạn nhân của lối chơi ban bật khó chịu này.
Nhưng thời Kiatisak cũng đã qua, bây giờ dẫn dắt U Thái Lan chính là HLV Nhật Bản Nishino với lối đá khó chịu không kém. Vẫn là ban bật nhưng lại thêm những đường tấn công biên sắc lẹm.
Mặc dù dưới thời ông Park, Việt Nam rất mạnh với dàn cầu thủ thành công ở hai năm trước tại Thường Châu nhưng chúng ta chỉ hoà với Thái Lan không đều trong trận gần nhất khuôn khổ vòng loại cúp thế giới (World cup). Như thế đủ biết Thái Lan vẫn luôn là đối thủ khó chơi.
Một trận này ở đất Thái chính là đi dễ khó về, có thể coi là Derby Đông Nam Á.
Không chỉ trên sân, hai bên khán giả cũng so kè nhau dữ dội mỗi khi hai đội đụng độ. Trước họp báo, HLV Nishino đã chính thức tuyên bố sẽ chơi tấn công, không hề khinh địch và thận trọng trước đội Việt Nam nhưng sẽ giải quyết đội Việt Nam trong phút.
HLV Park chỉ khiêm tốn nói rằng chúng ta sẽ chiến đấu hết mình và đây vẫn chưa phải là điểm dừng của đội Việt Nam.
Cho nên lúc này đêm đã khuya, ban huấn luyện vẫn phải căng mắt bên màn hình máy tính cố gắng phân tích chiến thuật của người Thái để tìm ra điểm yếu để khai thác. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
...
Khách sạn Băng Cốc,
Nơi tụ tập của U Thái Lan.
Đêm đã khuya nhưng HLV người Nhật vẫn phải đau đầu ngồi trong phòng bóp trán với ban huấn luyện:
- Ông xem này, ông Park này đúng là một chuyên gia đọc trận đấu. Phút rồi còn cố giữ lại để tung quân át chủ bài là thằng nhóc này. Chính nó làm tôi phải đau đầu. Từ khi nào đội Việt Nam có thể loại quái thai này chứ.
Trợ lý người Nhật khác là Yohei cười khổ:
- Thông tin của chúng ta về thằng nhóc này quá ít, hơn nữa ngoài trừ nó ra còn gã trung vệ số này. Cánh trái còn có gã số này. Ở đâu ra mà lắm thế nhỉ.
HLV Nishino thở dài:
- Tôi không cần biết chúng nó từ đâu, tôi muốn ngày mai toàn bộ tư liệu về ba đứa này trong giải đấu này phải có đầy đủ, chúng ta không thể thua được, ít nhất là trong trận bán kết này.