- Ê thằng Tèo đâu rồi mày. Bốn năm sáu bảy.
Tí cầm trên tay bốn con bài quăng mạnh xuống đất nghe cái chát rồi hỏi hai đứa bạn.
Tín dò bài rồi xua tay.
- Qua. Tao cũng không biết, ban nãy vừa về phòng là nó lẻn đi rồi.
Thái đập mạnh cây bài xuống;
- Kệ mẹ nó đi. Bồi đầm già xì. Hết rồi, đôi bồi.
Tèo cũng muốn tham gia vào cây bài nhưng hắn phải đi gặp ông lão tướng Phạm Ngọc Thanh bàn việc. Hắn đã nghĩ ra cách để huấn luyện ba đứa bạn mình. Hắn đã suy nghĩ cả ngày và trong lúc tập, hắn vô tình phát hiện cả ba đứa trong người có một luồng nội lực ẩn tàng, kinh mạch giống như đã được khai thông.
Tèo nghi ngờ gặn hỏi mãi thì mới nhận được câu trả lời là cả ba đứa đều tập võ từ nhỏ nên trong người có nội lực.
Tèo cũng không nghi ngờ gì. Với trình độ của hắn thì nội lực của cả ba chỉ như sâu kiến mà thôi, không có gì đáng nói nên Tèo không chú ý lắm với sự phát triển bất bình thường của ba đứa bạn mình. Mới ngày nào tụi này còn không biết nội lực là gì, kinh mạch còn bế tắc mà mới có một đêm mọi thứ lại thông suốt. Tèo cho là ba đứa giấu nghề.
Cũng phải, chân nhân phải bất lộ tướng mới đúng.
Tèo đã yêu cầu ông lão cung cấp đôi giày đeo chì nặng trịch được thiết kế đặc biệt và cặp vòng đeo tay bằng sắt để luyện thể lực. Tèo còn đặc biệt đưa ra yêu cầu mượn dù kéo và bánh xe để tập luyện tự do và đặc biệt một sân cỏ nhân tạo khép kín. Tèo tiện thể yêu cầu trả tiền huấn luyện luôn. Hắn cũng cần tiền để mua mấy thứ đồ, nhất là sắt vụn để “ăn”.
Ông lão tướng rất sảng khoái đồng ý. Không phải vì Tèo nói quá hay nhưng ông đặc biệt theo dõi thì phát hiện lúc giờ sáng cả bốn đứa cùng nhau xuống sân tập luyện. Ông cũng phát giác sự tiến bộ thần tốc của ba đứa nhóc chung phòng Tèo, nhất là khi ông nhìn thấy cả ba đứa chạy quanh sân bằng tốc độ khủng khiếp. Ông đang suy nghĩ liệu có nên giao cho Tèo cả đội một APFC đang thi đấu V-league hay không nhưng con trai ông đã cắt đứt ý nghĩ này.
Một là đội một đã quá tuổi để luyện võ, hai là với kinh nghiệm và tuổi tác của Tèo sẽ không có uy và sẽ không ai nghe theo. Nhưng điều quan trọng nhất là Tèo không đồng ý.
Về kỹ thuật đá bóng thì đã được tập với đội, mà Tèo cũng không rành về đá bóng, chính hắn mỗi đêm cũng phải cực khổ tập luyện mà, chủ yếu Tèo muốn huấn luyện về thể lực, phản xạ và tốc độ cho cả ba. Theo suy nghĩ của Tèo thì kỹ thuật có giỏi mấy nhưng vào sân mà không có sức thì cũng vứt.
Tèo hí hửng về phòng lôi kéo ba đứa bạn ra nói luôn:
- Tao thấy tụi mày có nội lực khoẻ đó mà không biết vận dụng.
Cả ba đứa nghe nên hào hứng bu lại quanh Tèo mỗi đứa một câu hỏi Tèo:
- Vận dụng sao mày. Có phải tao sẽ trở thành cao thủ võ lâm như phim
- Có phải tao sẽ một chưởng phát ra bàn tay phật phá nhà phá núi
- Tao thích kiếm tu hơn.
- Mày có công pháp thiên cấp hay dị hoả gì không, tao thích theo con đường luyện đan.
...
Tèo bó tay với mấy con hàng này, chán chẳng buồn trả lời, mặc cho tiếng léo nhéo bàn luận vẫn phát ra không ngừng, Tèo phóng lên giường ngủ luôn.
…
Cuối tuần… Thứ bảy.
- Ê Tèo dậy mày, ra tập bóng tí mày, giờ còn ngủ.
Tí lay Tèo như điên. Tí cũng không muốn kêu Tèo dậy nhưng nhìn thằng này ngủ nó ngứa mắt lắm. Bà nội nó, từ đầu tuần đến giờ mỗi ngày Tèo đều kéo cả bọn dậy lúc giờ sáng, tập luyện điên cuồng một lèo đến giờ. Chỉ cần chống đối là Tèo áp dụng vũ lực tức thì, chưa kể nếu quá lỳ thì Tèo kéo lê ra sân tập, thế thì còn khổ hơn là tự gíac.
Đã thế một ngày nọ Tèo còn mang về đôi giày nặng trịch và ba cái vòng tay sắt kêu tụi nó đeo vào. Lúc đầu thì quả thật cả ba đều hào hứng vì Tèo giới thiệu đồ chơi mới, cảm giác như luyện công trong Thiếu Lâm Tự. Lúc Tèo tỉnh thì không nói, lúc sáng mới là ác mộng của cả ba. “Nhân cách siêu nhân” Tèo xuất hiện vừa đánh đập vừa bắt ép hăm doạ đủ thứ. Thế là ba đứa không dám tháo giày và vòng sắt ra, ngay cả đi ngủ cũng phải đeo.
Đã có lần Tèo nói với cả bả đứa:
- Ê tụi mày siêng vãi vậy, ngủ mà cũng đeo đồ tập. Tháo ra cho thoải mái đi chứ.
Cả đám nhìn Tèo bằng ánh mắt như muốn giết người nhưng nhớ đến sự hâm doạ của Tèo điên kia, cả bọn đành giả lả kiếm đại một cái cơ cho qua chuyện.
"Tèo điên" là biệt danh của cả ba đứa đặt cho Tèo lúc mộng du biến thành người khác. "Tèo tỉnh" là biệt danh lúc Tèo bình thường. Đến hiện tại thì cả ba đứa đã nhận định trăm phần là Tèo chỉ có hai nhân cách. Một là “Tèo điên” với võ thuật và tốc độ siêu nhân, hai là “Tèo tỉnh”, là người bình thường.
Khổ nhất là Thái. Từ bé đến giờ có ai dám nghịch ý Thái thiếu gia chứ. Tập được vài bữa thì Thái không phục chửi bới rồi đứng lên làm cách mạng.
Hậu quả là Thái bị Tèo điên điểm huyệt và treo lên trước khung thành tập sút. Tèo còn kêu hai đứa Tí và Tín nhắm Thái sút thật mạnh. Kể từ đó cách mạng bị đánh tan. Thái đau khổ trở thành thủ môn bất đắc dĩ cho cả ba đứa tập sút.
Không nói thì thôi, nói ra thì cũng tội nghiệp. Thái công tử suốt mấy ngày mặt mũi sưng húp, miệng mồm sưng phù lên ăn không nổi vì ăn bóng. Nhưng sau đó Tèo điên và Tèo tỉnh thay phiên nhau dạy Thái cách dùng nội lực để tăng cường sức mạnh cho tay, khi thấy bóng thì đấm mạnh ra hoặc chụp lại, nhờ vậy mà ngày thứ tư thì Thái đã đỡ được hầu hết cú sút của Tí và Tín, riêng Tèo thì Thái đỡ được trên quả.
"Tèo điên" cũng đã chỉ điểm và cải tạo thân thể cho cả ba đứa một cách bí mật thông qua điện năng truyền từ bàn tay nên nội lực của ba đứa càng thêm thâm hậu và thông suốt. Nhờ Tèo chỉ mà Tí và Tín đã vận dụng nội lực để phụ trợ trong việc tập luyện. Tín rất khôn khéo dùng nội lực chống lại những cú đấm như trời giáng của Tèo mỗi khi hắn bực bội.
Tín cũng vận chuyển nội lực thành thạo xuống chân, kết hợp với lực sút mạnh vốn có của mình tạo thành cú sút phi đạn như của Roberto Carlos. Tín là đứa mê truyện tranh nên khi xưa hắn có đọc bộ “Đường dẫn đến khung thành”, Tín nhớ rõ Hiro trong truyện có cú sút khủng bố. Đặc điểm của cú sút này là bóng luôn đi với quỹ đạo khó đoán và xoáy với tốc độ cực nhanh và bay đi với tốc độ bàn thờ. Để thực hiện được cú sút này thì Tín học theo Hiro trong truyện, Tín đặt chân trụ cao lên trước bóng, đồng thời lê chân sút sát mặt cỏ, vận chuyển nội lực và tụ vào mu bàn chân, sau đó tung ra cú sút.
Bóng bay thành một hình vòng cung vừa nhanh vừa mạnh vào khung thành và không ngừng xoáy mạnh dính trên nóc lưới. Tí há hốc mồm nhìn thằng bạn.
- Á đù, mày học đâu ra kiểu sút bá đạo vậy - Tí chạy lại hỏi
Tín cười hì hì rồi trả lời:
- Mày cũng biết mà. Cú sút phi đạn của Hiro. Nhớ không.
- Á đù. Vậy luôn. - Tí trầm ngâm suy nghĩ.
Diễn nhiên Tí cũng có đọc truyện này. Sau khi trao đổi thì Tí phát hiện là với nội lực và sức chân hiện giờ, những kỹ thuật dường như chỉ có trong truyện thì bây giờ có khả năng làm được rồi.
Tí thì khôn lanh hơn, nhờ vào kỹ thuật bóng đá và năng khiếu trời phú, Tí vận chuyển nội lực tạo nên những cú tạt vừa mạnh vừa chính xác. Tí thích kỹ xảo nên đã dùng nội lực áp dụng vào những cú xỉa lòng và sút má ngoài tạo nên những cú sút xoáy với đường cong và biên độ bay kỳ lạ của bóng.
Tí nhớ lại, tập trung tinh thần, chân trụ đạp mạnh gần bóng rồi nghiên người một góc độ so với mặt đất. Nếu như trước đó điều này là hoàn toàn không thể nhưng do qua sự tập luyện và thân thể được cải tạo, Tí có thể giữ được thăng bằng ở môt góc nghiêng như vậy. Tí tụ nội lực vào chân và sút bằng má ngoài.
Bóng bay theo một đường vòng cung như trái chuối xoáy thẳng vào khung thành trong sự ngưỡng mộ của hai đứa bạn.
Chưa dừng lại ở đó, Tèo được sự cho phép của lão tướng nên đã thoải mái sự dụng đạo cụ và phòng tập gym. Lúc tỉnh táo thì Tèo cũng có chỉ cho cả ba đứa một số cách vận dụng nội lực nhưng lúc biến hình thì thôi rồi. Tèo cưỡng ép cột bánh xe và dù vào người cả ba đứa bắt tập chạy. Ác liệt hơn, Tèo không biết kiếm đâu ra một cây côn bằng tre dài chừng mét rồi cầm quất từng đứa. Đứa nào chạy chậm hoặc làm biếng là coi như ăn đòn nhừ tử.
Vốn là người bình thường thì không thể làm nổi nhưng cả ba đã được Tèo cải tạo qua thân thể, lại có nội lực hộ thân nên những bài tập của Tèo nhìn thì ác thật nhưng đứa nào cũng thông qua.
Tất cả những điều này đều được làm trong bí mật. Tèo lúc tỉnh không hề hay biết. Đúng như lời hứa của ông lão tướng, Tèo được cấp cho một sân bóng nhân tạo trong nhà riêng biệt từ giờ đến giờ sáng nên hầu như trong đội không ai biết được sự luyện tập như hành xác của phòng số .
Vốn là sau giờ tối thì mọi người được tự do, chỉ lâu lâu mới phải chia đội đá tập thêm nhưng hầu như là giờ khắc mà mọi người được thoải mái. Trong khuôn viên câu lạc bộ có cả phòng chơi game, hồ bơi, phòng bida, phòng karaoke. Sau giờ tối là những phòng này đông nghẹt. Duy chỉ có phòng số thường xuyên mệt mỏi và hầu như trốn trong phòng ngủ như chết sau khi kết thúc một ngày chứ không hề bén mảng tới những khu vực vui chơi.
Tèo lờ mờ mở mắt rồi cũng theo cả phòng đi tập. Đến trưa, cả đội chào đón sự có mặt của các cầu thủ đội VinaFood đến từ Vina FC ở Bình Dương để đá trận giao hữu đầu tiên. Cũng là lần đầu tiên các tân binh U- APFC được ra sân thử giò. Theo luật đá giao hữu thì có thể thay người tuỳ thích, chủ yếu là vui vẻ và thử nghiệm đội hình và chiến thuật là chính, không đặt nặng thắng thua.
Tèo theo chân huấn luyện viên trưởng ra sân. Trên đường đi, Tèo huých nhẹ vào người Tí rồi hỏi nhỏ:
- Tao hỏi thật, sao tụi mày tập có vẻ liều mạng quá vậy. Có hôm tao còn thấy chúng mày bầm dập nhừ tử hết, bị ai đánh hả, sao không bảo tao ra giúp.
Tí nhìn Thái và Tín.
Sau đó cả bọn cùng nhau thoi Tèo mỗi đứa một cái rồi bỏ đi không nói không rằng
Bà nó! Tụi này bị điên rồi hay sao ấy.