Trở về trong căn phòng ký túc xá số , lúc này Tèo đang cau mày mặt mũi nhăn nhó suy nghĩ, thỉnh thoảng lại nghiến răng kêu kèn kẹt. Trước mặt Tèo là một bàn cờ tướng và đối thủ là Tí. Tèo cũng vừa được Tí dạy cho cách đánh cờ tướng nên đã thua liên tục hơn ván. Ván này là ván cuối cùng trước khi đi ngủ, Tèo e dè chạm vào con pháo:
- À ừm, tao dạt pháo.
Tí cười rồi sẵng giọng:
- Chắc chưa, mày rút lại hơn chục lần rồi đấy.
- Ừm chắc …- Tèo quả quyết.
Mắt Tí sáng rỡ, nhanh tay chộp lấy con mã của Tèo:
- Thế xe tao xin con mã nhé.
- Ế KHOAN… Tao không đi con đó nữa - Tèo vội rụt con pháo về,
- Hạ thủ bất hoàn mày - Tí sổ nho, dứt khoác chiếu tướng kết thúc ván cờ.
Tèo bất đắc dĩ trở về giường nằm ngủ, bỏ lại một câu:
- Chán phèo, lần sau mày đừng hòng thắng bố.
Tín cũng leo lên giường tắt đèn rồi nói:
- Thằng Tí là kiện tướng thành phố đó mày, thắng nó không nổi đâu.
Tèo không nói gì, bắt tay lên trán suy nghĩ một chút về trận đấu hôm nay. Ba đứa bạn cũng trằn trọc nghĩ ngợi về trận đấu. Thi đấu thì ba đứa thi đấu nhiều rồi nhưng là lần đầu tiên đá ở một trận chuyên nghiệp mà là là trận quyết định đưa đội vào vòng chung kết, lại thắng đậm như vậy thì trong lòng cả ba không khỏi hứng khởi, suy nghĩ miên man về những bàn thắng mà mình ghi được.
Còn Tèo suy nghĩ một lát về cuộc đời. Hắn đã phát hiện được từ lâu cái thế giới này không phải là thế giới của hắn sống khi xưa, mặc dù mọi thứ đều giống, tựa như là bản sao của trái đất nhưng lại ít nhiều có một số khác biệt. Hắn cũng phát hiện là năm nay mới chỉ là năm , trong khi thế giới Tèo sống đã là cuối năm . Tèo từng có suy nghĩ là mua vé số nhưng đời sống của Tèo kiếp trước là ở Mỹ, hiện giờ là ở Việt Nam, đừng nói là mọi thứ đều xa lạ, cho dù là ở Mỹ thì cũng chả thể nào mà mua vé số được vì đâu có ai rảnh mà đi nhớ một dãy số gồm số riêng biệt? Để làm gì chứ? Chuẩn bị sẵn cho xuyên qua à!
Thời gian bị lùi một năm thì có thể làm gì? Đặt cược bóng đá, cũng có thể nhưng kiếp trước toàn lo ăn chơi, thời gian đâu mà coi đá bóng, thế cũng như không. Tèo chán nản gạt phắt qua một bên, thôi cứ thành thành thật thật chơi bóng đá kiếm tiền vậy. Suy nghĩ vẫn vơ rồi chìm vào giấc ngủ.
....
Trong một căn biệt thự ở thủ đô,
- Ha ha ha thú vị thú vi - Giọng cười sảng khoái của một thanh niên vang lên
Hắn tiếp tục:
- Em gái lại coi nè, anh chàng này đúng là thú vị nha. - Hắn vừa cười vừa giơ tay quắc quắc em gái lại xem tin tức trên báo.
Một cô gái thân thể trắng nõn nà, mặc một cái quần ngắn và áo thun phớt hồng, trên đầu tóc còn ẩm ướt đi ra. Cô đang dùng một cái máy sấy tóc sấy khô làn tóc đang xoã ra của mình, cô nghe anh trai kêu thì tắt máy rồi đi lại tủ lạnh, đoạn nói:
- Chuyện gì làm anh hai vui vậy? Cô Nhung à, làm giúp cháu một ly nước ép nhé.
Tiếng cô Nhung đáp lại lễ phép:
- Vâng, thưa cô,
Cô cầm ly nước lạnh lại ngồi vào ghế sofa rồi đưa ánh mắt tò mò qua anh trai.
Thanh niên kia chuyền tờ báo đang đọc dở qua rồi cười lớn:
- Ha ha ha, cứ như xem hài ấy, em xem tin này nè, đại loại trong một trận đấu playoff U quốc gia, có gã cầu thủ ném bóng vào một cầu thủ khác, tên kia trong trận trả thù mà còn phát biểu như mình vô tội. Mà quả thật không ai phản bác được, thế mới hay chứ, ha ha ha, thú vị thú vị.
Cô gái lướt sơ qua bài báo, cô dừng lại ở một cái tên và khuôn mặt mờ mờ trên báo, cô giật mình nhưng sau đó nhoẻn mỉm cười, nụ cười mang đầy hạnh phúc.
- Ha ha ha, thấy không? Anh bảo là mắc cười mà! Thôi anh lên phòng chơi game rồi ngủ sớm đây. Nhã Trúc, em cũng đừng thức khuya quá, coi chừng ba má la.
Hoá ra cô gái này chính là cô quân y khi xưa Lê Nhã Trúc đã gặp Tèo trên biển đảo. Cô nhìn tờ báo một lát rồi xé ra trang tin tức, cẩn thận gấp lại rồi về phòng.
Lên giường, Nhã Trúc mỉm cười mở điện thoại ra xem, cô bấm vào số mật khẩu bí mật, mở ra hình ảnh của Tèo và cô lúc ở biển đảo, kỷ niệm ùa về, cô nhớ lại những lúc nắm tay hắn đi trên bờ biển, những lúc tập thể dục chung, những lúc được hắn cứu và đặc biệt cái đêm mà cả hai đã nằm bên nhau, mặc dù chưa có gì xảy ra nhưng đó cũng là lần đầu tiên cô tiếp xúc với thân thể nam nhân thân mật như vậy. Lồng ngực cô đập bình bịch, cảm xúc thương nhớ ùa về. Cô mỉm cười nói thầm:
- Cái anh này vẫn vậy, đi đến đâu là gây chuyện đến đó. Hừm, khi gặp lại để em cho anh biết tay.
Cô làm mặt hung dữ giơ nắm đấm đe doạ như thể Tèo đang ở trước mặt, sau đó chùm kín chăn rồi chìm vào giấc ngủ.
- -
Tèo đang lơ mơ trong ảo cảnh, hắn vừa mới hoàn thành một khoá huấn luyện thể lực gắt gao như mọi khi và tập sút bóng. Những tưởng hôm nay sẽ không có gì thay đổi, vẫn là tập sút, tâng bóng và rê bóng nhưng không gian bỗng nhiên biến hoá, Tèo phát hiện mình đang ở trong căn phòng hiện đại có màn hình mà mình vẫn hay xem các trận bóng để học kinh nghiệm.
Trên màn hình hiện ra những đoạn nổi bật của mình trong trận đấu hôm nay. Sau một lúc màn hình lại xuất hiện gương mặt của Tèo, kế bên là biểu đồ đánh giá phân sân mà Tèo đã chạy. Phần màu đỏ là phần mà Tèo đã chạy được, chỉ thấy một vùng phía sân đối phương đỏ chói, là những nơi mà Tèo xuất hiện nhiều nhất, phần sân nhà thì lại nhạt màu hơn, phần sân ở giữa thì đậm màu hơn một chút.
Kế đến màn hình chạy một dòng số liệu rồi hiện ra số điểm là Tèo muốn rớt cằm: /
Màn hình tiếp tục hiện ra:
Đánh giá tổng quát: D, cần cố gắng.
Điểm yếu:
/ Chi chăm chăm áp sát pressing phần sân đối phương, không biết quay về phòng thủ hoặc kiến tạo ghi bàn.
/ Luôn không phải là người lên bóng mà chủ yếu là cướp được bóng từ đối thủ hoặc dùng kỹ thuật nhận đường chuyền vượt tuyến
/ Không hề có sự phối hợp với tiền vệ, hậu vệ và thủ môn
/ Chạy chỗ không chiến thuật, làm rối loạn đội hình ta và địch.
/ Số đường chuyền: , đánh giá quá tệ.
/ Số lần kiến tạo thành bàn:
/ Số đường chuyền nguy hiểm:
/ Sút trung cầu môn: , ghi bàn, tỉ lệ %.
/ Cả trận đấu mà chỉ sút được quả, đánh giá trung bình.
Tổng hợp đánh giá: / (nhờ hattrick và chiến thắng được cộng điểm). Dưới mức trung bình, cần phải luyện tập khắc nghiệt hơn.
Tèo há hốc mồm, mình thấp vậy sao, điểm yếu gì mà như cái sớ táo quân vậy! Tèo cứ nghĩ là mình đã quá hoàn hảo khi ghi ba bàn thắng nhưng không ngờ nhận được một cái đánh giá quá mức tưởng tượng.
Hình ảnh trên màn hình lại tiếp tục:
Máy tính đang đưa ra tài liệu luyện tập, xin chờ trong giây lát.
"Chờ cái mả mẹ mày! Vậy còn chưa đủ sao" - Tèo chửi thầm.
Không đợi Tèo phải chờ lâu, màn hình lập tức thay đổi, thay vào đó là những thước phim của những bài tập mà Tèo phải tập luyện. Sau một lúc, Tèo bị đưa ra sân bóng, bài đầu tiên của Tèo là phải tập chuyền.
- Qúa dễ, tại bố mày không thích chuyền mà thích ghi bàn thôi, chứ chuyền ai mà không biết - Tèo khinh thường.
Trước mặt Tèo xuất hiện một bóng người, Tèo hiểu ngay vội dùng má trong đệm bóng chuyền qua một cách chính xác.
- Ha ha quá dễ, thông qua rồi. - Tèo cười hô hố, lần đầu tiên mới có thể chiến thắng cái siêu máy tính một cách dễ dàng như vậy.
Lập tức lại xuất hiện hai bóng người.
- Xì vẫn còn qúa dễ
Tèo chuyền ra hai cước, bóng chính xác bay tới chân hai bóng hình đó.
Năm bóng hình.
Ừm... cũng còn dễ
Mười bóng hình
Ừm.. hơi khó nha
Một trăm bóng.
....
Một nghìn bóng.
... DM!
Những bóng hình lờ mờ xuất hiện ngày càng dày đặt và với tốc độ cực nhanh. Tèo chuyền chậm hoặc không chính xác lập tức có một luồng sét đánh bum một cái, thân thể đau đớn như chết đi sống lại, cảm giác đau đớn từ trong thần kinh còn quá khủng khiếp hơn là thể xác, dù gì đau đớn thể xác hay không cũng là do thần kinh điều khiển mà.
Cũng may Tèo có sẵn thân thủ truyền thừa không phải nói chơi, nhanh chóng đã nắm bắt được nhịp và chuyền như cái máy, loáng cái đã hết lần
- Game là dễ - Tèo cười lớn
Những bóng hình trước mặt đang đứng yên bỗng nhiên di động, từ chỉ là hình ảnh hư ảo từ từ ngưng tụ lại biến thành hình thể cầu thủ.
Tèo biết mình lỡ miệng rồi, lập tức một cầu thủ đá mạnh trái bóng tới Tèo. Tèo khéo léo nhận đường chuyền rồi lại một người khác chuyền tới, Tèo phải chạy hết ga tới vị trí đó để nhận bóng và chuyền lại. Độ khó của đường chuyền ngày càng cao, tốc độ cũng ngày càng tăng dần. Tèo mệt bở hơi tai liên tục tập luyện.