Vũ Vân Thanh đi bên cạnh Tèo, Tèo cười hì hì hỏi:
- Thanh có chuyện gì hỏi Tèo hả?
Cô gái nở nụ cười tươi tắn nói:
- Gần đây Thanh và huấn luyện viên để ý thấy thành tích trong những buổi tập của đội B khá kém, tuy không đến nỗi là quá kém nhưng thua hẳn đội A, Thanh biết Tèo là đội trưởng đội B, Tèo có biết tại sao không?
- Ài là vấn đề này hả? - Tèo ngập ngừng.
Vân Thanh quay đầu qua nhìn Tèo:
- Có chuyện gì hả Tèo.
Tèo gãi đầu rột rột, không biết nên nói thế nào, nghĩ nghĩ một hồi thì trả lời:
- Tèo cũng không biết giải thích sao, hay là tối nay Thanh qua phòng Tèo?
- Qua phòng Tèo?
- À không, không phải là tối, mà là sáng. giờ sáng Thanh qua phòng... à mà thôi, Thanh ra sân bóng đi.
Vũ Vân Thanh ngạc nhiên với câu trả lời của Tèo, thầm nghĩ: "Giả thần giả quỷ, để xem là chuyện gì". Cô mỉm cười chào tạm biệt:
- OK, vậy giờ sáng Thanh ra sân bóng.
Tèo trở về phòng, chưa kịp định thần đã bị một đám bay tới.
- Thằng Tèo phản bạn kìa.
- Anh em trói gô nó lại
- Bắt nó anh em ơi
- Búng chim nó...
Cả đám im lặng, quay phắt qua nhìn người mới phát ra âm thanh đó, chính là hậu vệ của APFC Trần Mạnh Đức.
- Tụi bây nhìn cái gì, thằng mê chim bỏ bạn phải xử cực hình như vậy mới được - Mạnh Đức gân cổ lên.
Tí kẹp phía sau Tèo, lôi hắn vô bàn rồi hung hăng đạp lên ghế, tay ngậm lấy cây viết bằng hai ngón tay như ngậm xì gà, hỏi lớn:
- Thằng kia, khai mau! Mày đi với nữ quản lý trẻ trung xinh đẹp làm gì hả.
Một trận ồn ào vang lên, Tèo ưỡn ngực đứng lên cười gian xảo:
- Hê hê hê, mấy chú nghĩ anh đã làm gì, dĩ nhiên là..... rồi
- CÁI GIỀ, nữ thần của lòng tao - một đứa trong phòng hét lên đau khổ.
- Khoan, mày yếu vậy Tèo, mới đây có tầm nửa tiếng mà
- Má! Hưởng được nữ thần mà có nửa tiếng, thằng yếu sinh lý này. Hôm nay tao phải thay trời hành đạo.
Tèo xua tay:
- Dẹp mẹ tụi mày đi. Tao đi ở ngoài sân đó mấy ông nội. Tạo hẹn ba giờ ẻm đi tập chung với đội, có được chưa. Giờ về ngủ hết đi. Mai còn ra tập.
Nghe có người đẹp ra sân chung, ai cũng như uống mấy liều Viagra loại mạnh, lập tức giải tán về phòng ngủ hết.
...
giờ sáng trên sân tập, Tèo đang đi chầm chậm bên cạnh nữ quản lý trẻ Vũ Vân Thanh. Hắn cao m mà cô gái này chỉ m nên chỉ đứng tới ngực hắn, tuy vậy sóng vai nhau đi trong đêm cũng khá xứng đôi. Vân Thanh cười nói:
- Tèo hay dậy sớm tập thể dục lắm hả.
- Tèo và đám bạn ngày nào cũng dậy tầm giờ này tập nhẹ, chuẩn bị cho buổi sáng.
Vân Thanh tay chắp sau lưng, mắt nhìn bầu trời tối đen như mực nói:
- Thanh thích không khí tĩnh lặng của trời đêm, Thanh cũng thích ngắm bình minh nữa nên Thanh là người dậy sớm lắm, không ngờ các bạn còn dậy sớm hơn nữa.
Tèo duỗi người một cái, nhìn trời xa xăm cảm thán:
- Tối đúng là yên tĩnh, cảm giác dễ chịu hẳn, tập luyện cũng tốt hơn. Thế mà cái bọn kia sáng nào cũng làm biếng, tập xong là tỏ vẻ mệt mỏi như pede. Thanh thích ngắm bình minh hả, hì hì, Tí hai đứa ngắm chung.
Vân Thanh che miệng cười hì hì:
- Tèo và mọi người siêng quá ha, Thanh không hiểu sao lúc tập chính thức thì mọi người lại tập không tốt.
Tèo nhún vai:
- Chắc tại khớp với giáo án không phù hợp đó.
- Thế sao các bạn không nói với huấn luyện viên.
Tèo cười hì hì:
- Thì bây giờ nhờ Thanh nói nè.
- Được mà, để Thanh xem các bạn tập rồi báo lại cho huấn luyện viên biết. Các bạn ra sân rồi kìa.
Nhìn qua thì đúng là đám thành viên trong hội Tèo điên xuất hiện, vừa chạy vừa chỉ tay về phía hai người bọn họ, tới nơi thì Tí nói:
- Mẹ! Sáng dậy không thấy mày đâu, hoá ra lén ra đây ăn mảnh.
Thái nói lớn:
- Chúng mày hết đường rồi, thằng Tèo hốt hụi mẹ nó rồi!
Tèo đạp hai thằng bạn mình một cái văng ra xa rồi nói:
- Phắng gấp. Tập nè.
Tèo vẫy tay với Vân Thanh rồi chạy cùng đám bạn tập luyện. Vân Thanh ngồi một mình ở ghế huấn luyện, tay cầm ipad ghi ghi chép chép. Cô chỉ thấy cả đội chạy quanh sân, ừ thì cũng là mấy bài khởi động chạy sức bền.
Một vòng, hai vòng,.... mười vòng.... hai mươi vòng...
Cô ghi lại mà không thể tin vào chính mình, cả đội đang chạy vòng thứ rồi, tốc độ không những không giảm mà còn tăng, năm vòng cuối cùng gần như là dùng hết tốc độ để chạy. Ba người về sau cùng hoặc không hoàn thành được bị phạt hít đất cái.
Chuyện tiếp theo làm cho cô há hốc mồm, chỉ thấy cả đội tập hợp lại hàng ngang, cứ hai người một tổ, người đứng trước được người đứng sau cầm hai chân kẹp lên nách, hai tay chống đất rồi di chuyển.
Qua một lúc lại tiếp tục là những bài tập thể lực như gập bụng, hít đất hai tay, hít đất một tay, quả thực là như huấn luyện quân đội.
Tiếp sau đó thì cả đội chia theo từng nhóm tập riêng, nhóm thì tập sút, tập chuyền hay dẫn bóng, tất cả đều diễn ra với cường độ khắc nghiệt.
Vân Thanh nhìn qua nhóm bộ đôi song sát Quốc Hùng Quốc Đại và hậu vệ APFC là Quang Lê và Mạnh Đức, chỉ thấy mỗi người đứng cách nhau bốn gốc một nửa sân bóng. Cô hỏi Tèo:
- Mấy người đó làm gì vậy?
Tèo thản nhiên đáp:
- Tập chuyền xa
- Chuyền xa? Thế này thì có phải là... hơi xa? - Cô hỏi.
Tèo nói:
- Cũng không xa lắm, Thanh nhìn kìa.
Chỉ thấy Quốc Đại dùng má trong vuốt bóng một cái, bóng bay dọc theo đường biên tới chân Quốc Hùng, sau đó Quốc Hùng đỡ bóng kỹ thuật rồi lại chuyền, đứng xa như thế mà gần như cả bốn người không cần phải di chuyển, chỉ đứng một chỗ mà nhận bóng. Vân Thanh há hốc mồm nhìn Tèo như quái vật:
- Mấy người đó...chuyền xa đỉnh vậy à?
Chưa kịp trả lời thì Tèo nghe gọi:
- Ê Tèo! Làm biếng hả mậy, ra sút cho tao tập chụp coi, thằng Tí gà quá.
- OK! Tới liền - Tèo la lớn lên, nhanh tay chộp lấy tay của cô quản lý kéo tới khu tập sút.
Vân Thanh bị Tèo kéo quên cả phản kháng, cứ để mặc Tèo nắm tay lôi tới phần sân bên kia xem Tèo tập sút với Thái.
Tèo cười nói:
- Thanh đứng đây cho an toàn nhé.
Tèo phóng vào sân, đặt bóng ở tầm mét, sau đó hét lớn:
- Đỡ này! Cú sút lái gió
Tèo lấy đà vung chân sút mạnh. Bóng bay vút lên cao tiến tới khung thành. Thái bình tĩnh nhìn ra hướng bóng, đoán biết bóng sẽ đột ngột ngoặc xuống như có ma vậy nên tập trung chờ đợi, vừa thấy bóng ngoặc xuống thì bay hết người đấm bóng. Nào ngờ khi rơi xuống, bóng xoáy quá mạnh, gặp sức gió bóng bị lắc lư, khi sắp tới tay Thái thì đột ngột chuyển hướng lướt qua bay thẳng vào lưới.
- Ha ha ha, chú còn non lắm, chiêu này tao học từ knuckle ball của Ronaldo, sút bóng lắc lư sợ chưa con.
- Mày luyện được rồi hả? Ngon, tao cũng sắp luyện được rồi. - Tí vỗ vai Tèo.
Một sáng này Vân Thanh quả là được mở rộng tầm mắt, bây giờ thì cô đã hiểu, không phải đội B quá kém mà là giáo án quá thấp so với trình độ và lực lượng của đội B nên mới có thành tích sai lệch như vậy. Cô nhanh chóng trở về gởi gấp email cho huấn luyện viên Trezeguez.
....
Một tuần nhanh chóng qua đi, hôm nay chính là trận đấu đầu tiên với Mông Cổ. Mông Cổ là đội được đánh giá tê nhất trong bảng J của Việt Nam ở vòng loại châu Á U (AFC) lần này. Trận còn lại của bảng J là Nhật Bản đá với Guam với tỉ số - nghiêng về Nhật Bản, một kết quả hoàn toàn áp đảo từ một nền bóng đá nhất nhì châu Á.
U Việt Nam đã có mặt rất sớm ở sân vận động Thống Nhất để tập luyện nhẹ nhàng trước khi ra sân. Tèo chuyền trái bóng cho Tí, Tí đỡ bóng nhẹ nhàng rồi nói:
- Ê mày, đội hình ra sân lần này ông thầy dùng đa số là đội hình A, nhóm B của mình khổ rồi, trận ngon ăn thế này mà phải ngồi dự bị, có hai đứa song sinh kia là vào được.
Tín đứng cạnh đỡ bóng từ Tí chuyền qua, cảm thán:
- Trận đầu mặc áo đội tuyển mà phải dự bị, chán quá chúng mày ạ.
Quang Lê nói:
- Thằng Thái còn phải ngồi ngoài kìa, tao cũng có mặt đội hình chính nhé các chú hê hê.
Mạnh Đức cười ha ha:
- Do ăn ở thôi, tao cũng được đá chính đây này.
Tèo phất tay:
- Vị trí chúng mày ít người cạnh tranh, chỗ thằng Tí cũng có đứa, thằng Tín là trung vệ giữa cũng thằng giành. Riêng tiền đạo thì cũng thằng, thôi kệ dự bị cho khoẻ.
Nguyễn Hải Nam, tiền đạo xuất sắc nhất U đang dẫn bóng ngang qua, nghe vậy thì đến gần vỗ vai Tèo:
- Các bạn phải cố gắng lên, tập nhiều lên một chút. Dự bị trận này nhưng biết đâu được trận sau sẽ được vào.
Nói rồi Nam bỏ đi.
Tí phun bãi nước bọt cái toẹt, chửi đổng:
- Mẹ nó! Tao không ưa cái thằng này lâu rồi.
- Thôi bỏ đi mày - Tín ngăn
- Thằng Tèo đâu rồi - Thái hỏi.
Vừa dứt lời thì cả đám thấy Tèo đang đứng kế cô quản lý Vũ Vân Thanh cười nói vui vẻ. Từ tối hôm đó, cứ mấy ngày Vân Thanh lại theo Tèo dậy sớm xem cả đội tập luyện, dần dần cũng quen với cả đội B. Tèo tới chỉ muốn hỏi xem ý của huấn luyện viên thế nào, trận này có định tung đội B vào không?
Vân Thanh nói:
- Thanh cũng không rõ ý của huấn luyện viên nữa, nhưng sau khi giải thích cho thầy hiểu thì thầy cũng đã điều chỉnh cho đội B rồi, nhưng với giáo án này mà áp dụng cho đội A chỉ sợ chấn thương, không hiểu sao Tèo và các bạn lại không bị gì nữa.
Tèo nhún vai:
- Tụi này toàn dân trâu bò mà, nhìn sáu múi nè he he he. - Tèo vừa cười vừa vạch áo lên khoe bụng
- Biến thái! Kéo áo xuống đi ông! - Vân Thanh đỏ mặt.
Bỗng dưng tiếng hát như bò rống từ đâu vọng lại:
- ♪♪ Áo anh sứt chỉ đường tà á à ♪♪,
- ♪♪ Mẹ anh chưa vá, vợ già chưa khâu ấu âu ♪♪
Tí gân cổ rống lên:
- ♪♪ Yêu nhau cởi áo é è cho nhau ♪♪ Về nhà mẹ hỏi qua cầu gió bay ♪♪
Vân Thanh đỏ mặt bỏ đi.
- PHẮNG NGAY
Tèo thẹn quá hoá giận tung một cước bốp một cái, bóng bay như trái phá văng thẳng lên khán đài.
....