- Đây là Jack, ngoại binh mới của đội. Còn đây là Tèo, đội trưởng của đội, cũng là đội trưởng của đội luyện tập số ở phần sân bên đây.
HLV Dominik từ tốn giới thiệu cho hai bên. Đột nhiên thấy không khí có phần im ắng, theo lẽ thường thì không phải là hai bên sẽ chìa tay ra bắt tay rồi nói vài câu xã giao sao?
Chỉ thấy Jack sững người, nhìn trân trôi vô Tèo, mặt hiện lên nét không tin nổi pha lẫn chút vui mừng.
Ông nhìn qua thấy Tèo cũng có biểu hiện y hệt thì thấy quái lạ lắm. Không lẽ hai đứa này biết nhau?
- Tony?
- Tao chứ ai - Tèo cười ha ha
Hai người lâu rồi không gặp, lập tức bay vô ôm chầm lấy nhau, đập tay theo kiểu quen thuộc.
- The fuk, mày biến đi đâu mấy năm nay vậy. Tao tưởng mày bị bắn rồi. - Jack mừng rỡ ôm khoác lên vai Tèo hỏi thăm.
Tèo cũng xúc động, quàng vai bá cổ nói chuyện với Jack như hồi trước, cảm xúc ùa về.
- Khụ khụ, hoá ra là các cậu quen nhau à. - HLV Dominik hỏi.
Tèo cười nói:
- À đây là thằng bạn của em bên Mỹ. Lâu lắm mới gặp lại, em đã ngờ ngợ hồi trận đầu thấy nó rồi.
Jack vui vẻ tiếp lời:
- Tụi em quen nhau lâu lắm rồi, đột ngột thằng này nó biến mất không thấy tăm hơi, em buồn quá về Việt Nam xem có kiếm được nó không, lúc không có việc làm thì lại gặp huấn luyện viên Đức Chiến, đá một năm rồi thì lại gặp thầy.
HLV Dominik gật gù, vỗ vai cả hai rồi nói:-
- Thế thì quá tốt, từ bây giờ Jack sẽ nhập hội chung với tổ một các cậu, chúng ta tập chiến thuật nào.
Cả ba người tiến lại chỗ đội một đang tập luyện, sau một hồi lệnh thì tất cả tập hợp lại. HLV Dominik giới thiệu sơ về Jack, sau đó lại tiến hành tập chiến thuật.
- Ê Tèo, bạn mày hả - Tí hỏi.
Tèo gật đầu:
- Ừm, đây là Tí, bạn tao quen ở Việt Nam. Đây là Jack, bạn tao luôn. Còn đây là Tín, Thái, ba đứa chung phòng trong trại tập trung.
Jack vui vẻ chìa bàn tay ra lần lượt bắt tay từng người. Tí theo thói quen liền thử nội lực, tay vận lực một chút. Jack thấy Tí vận lực, cười thầm trong bụng, dù sao hắn cũng là dân châu Mỹ, sức trâu thì khỏi phải bàn, tuy là Tí dáng người cao cao nhưng nhìn bề ngoài thì không có vẻ gì là lực lưỡng. Đến hiện tại thì Jack chỉ phục mỗi Tèo. Tuy Tèo là dân châu Á nhưng được cái máu liều rất cao, khi xưa những trận đánh lộn thì người ở lại cuối cùng lúc nào cũng là hắn. Jack cũng vận lực định chống lại nhưng cảm thấy bàn tay có vẻ nhỏ bé kia ngầm chứa một sức mạnh to lớn. Hắn cảm thấy hơi đau đớn, khẽ nhăn mặt.
Tí vừa thoáng thấy biểu hiện của Jack thì thả lỏng tay, áp lực đột ngột biến mất, Jack trở lại nét mặt như thường. Tí vỗ vai cười nói:
- Xin lỗi ông bạn, thói quen, thói quen.
Tèo nhìn đã biết thằng Tí vừa làm gì, Tí vốn không có sức mạnh như vậy nhưng do được Tèo cải tạo lại xương khớp và đả thông huyệt đạo, lại thêm bộ nội công mà Tèo bắt cả đám tập nên sức mạnh đã tăng trong vô thức.
Tèo vỗ vai Jack:
- Thằng Tí nó gặp ai cũng thử sức tay, đừng chấp nó. Tụi tao có bài tập đặc biệt nên mới khoẻ như vậy, rồi mày tập chung cũng vậy thôi.
Jack bất ngờ nhìn Tèo nhưng lại theo bản năng tin tưởng bạn mình tuyệt đối. Không ngờ mấy năm không gặp mà Tèo thay đổi hẳn, nếu không phải là vẫn còn cái nét gì đó và cái tên thì Jack đã không nhận ra rồi.
Chào hỏi một hồi thì HLV Dominik thổi còi, sau đó sắp xếp cho tổ một của Tèo tập phối hợp đá cánh. HLV nói:
- Tèo, em ra chỉ huy cho tổ một phối hợp đá cánh một chạm, đánh đầu hoặc dứt điểm bóng sống nhé.
Cả đội xếp thành hai hàng, Tèo và Tí đứng đầu hàng, dưới chân đã có sẵn trái bóng. Trước mặt là một hàng mười cây cột cao cỡ mét được đặt cách nhau mỗi cây một khoảng tầm mét.
Tiếng còi thổi hoét một cái, Tèo chuyền nhanh cho Tí rồi chạy lên. Tí nhận bóng một chạm rồi chuyền qua cho Tèo sao cho vào giữa khoảng cách của cây cột thứ nhất và thứ hai. Cứ như vậy Tèo lại nhận bóng rồi lại bật sang cho Tí, cả hai liên tục vừa chuyền vừa di chuyển hết hàng mười cây cột. Tèo chạy cắt xuống khung thành, Tí câu mạnh vào vòng trong và Tèo bật cao đánh đầu vào khung thành trống. Tốc độ của cả hai là hiện giờ là nhanh nhất trong đội nên được cả đội trầm trồ vỗ tay.
Không đợi mọi người suy nghĩ, tiếng còi của HLV Dominik lại vang lên, tốp thứ hai xông lên, tốc độ tuy không bằng Tèo và Tí nhưng như vậy cũng đủ làm Jack há hốc mồm nhìn.
"Không lẽ mình đã lọt vô đội bóng châu Âu nào? Động tác và phối hợp của mọi người lại mượt mà và chuẩn vậy?" - Jack bắt đầu nghi ngờ bản thân, chỉ muốn chạy ra ngoài sân để coi cho chắc là mình đang ở Việt Nam, trong một câu lạc bộ nhỏ chứ không phải ở Tây Ban Nha.
Tèo vỗ vai Jack:
- Mới vào hơi choáng ngợp thôi, yên tâm dần dà mày cũng quen à
Jack gật gật, tập trung tinh thần rồi bắt đầu lượt của mình...
...
...
...
Một tuần tập luyện trôi qua êm đẹp, hôm nay chính là thứ sáu, tháng năm . Sân bóng APFC đã chật kín người, bên ngoài sân bóng từ sáng sớm các fan hâm mộ bóng đá đã chen chúc xô đẩy nhau để giành cho được tấm vé của vòng hai V.League giữa APFC và câu lạc bộ Vietel FC.
Người dân Sài thành vốn mê bóng đá nhưng công việc bận rộn ở một thành phố lớn vô tình đã trở thành một bức tường lớn ngăn cách giữa người hâm mộ và bóng đá trong nước. Nhưng hôm nay lại khác, trước trận đấu hôm nay, trong một tuần, APFC đã liên tục đánh mạnh tuyên truyền về phía truyền thông để quảng cáo. Nào là đội hình một APFC đã trở về hoặc giật gân hơn, trên một số trang Facebook APFC cũng đã tung ra những tít cực kỳ gật gân kiểu như: "Mãnh Hổ về rừng", "Rồng ra biển lớn" v.v. Chưa kể, hai trợ lý Khôi và Thuận liên tục tung ra những clip tập luyện hoặc live stream trên Youtube về đội hình một của APFC làm cho sân vận động APFC đông chưa từng thấy.
Bên ngoài sân bóng, Vũ Vân Thanh và một số phóng viên nhỏ đang đi cùng nhau, cô rất háo hức cho trận đấu hôm nay. Ngoại trừ làm quản lý cho giúp cho huấn luyện viên Trezeguez thì cô cũng là một phóng viên thể thao kiêm luôn MC của một số chương trình và kênh thể thao TheVNSport.
Một phóng viên nam tóc ngắn mặc áo sơ mi trắng quần tây đen đi bên cạnh cô nghi ngờ hỏi:
- Em sao lại có vẻ háo hức với trận này thế, lại còn kéo anh và cậu Phong tới đây nữa. Lẽ ra giờ này mình nên có mặt ở sân Hàng Đẫy chứ ai lại quay trận này. APFC hết thời rồi.
Người tên Phong là một thanh niên trẻ tuổi, tay cầm máy quay phim chuyên nghiệp và một túi hành lý to đùng, nghe vậy hắn cũng đồng ý:
- Chị đừng nghe truyền thông, ai mà chẳng biết bầu Thanh hết thời, trận vừa rồi đó, nếu không có tay ngoại binh cũng khá thì một bàn danh dự còn không kiếm được.
Vân Thanh mỉm cười, tay vẫn không ngừng live stream, cô nói vào điện thoại:
- Các bạn ơi bây giờ mình tạm dừng kênh một tí nhé, tí nữa sẽ quay trở lại.
Nói xong cô tắt điện thoại, quay qua nói với thanh niên ban nãy:
- Anh Khánh à, anh không thấy khán giả đông thế này sao. Dù gì đi nữa thì về mặt quảng cáo hình ảnh, APFC cũng làm tốt quá đấy chứ. Mà em đã nói với anh rồi, em là quản lý cho U Việt Nam. APFC lại tập trung toàn bộ đội hình trong U, thử hỏi có phải là thu hút không.
Khánh vốn say mê Vân Thanh, thật tâm hắn chả muốn đi đến quay APFC làm cái gì. Một đội nhỏ xíu ít danh vọng mà lại đang là đội xuống phong độ, lại thua bạc nhược trận đầu tiên. Đội hình thì chả ra cái ôn gì thì sao hắn lại để tâm chứ. Chỉ vì người đẹp mà hắn phải cố lết xác tới đây, lại bị người đẹp sửa lưng, lòng hơi bực bội, hắn đành giả bộ nói, sẵn ra oai với Vân Thanh:
- Nghe em vậy. Tí nữa để anh vào kiếm cho nhóm mình chỗ tốt để quay.
Hắn tự tin ưỡn ngực đi ôm máy đi vào sân bóng. Hắn tin là với danh vọng của mình trong giới báo chí thì một vị trí tốt không thành vấn đề.
Đang chuẩn bị đi vào thì từ đâu một quả bóng nhựa bay tới đập thẳng vô mặt hắn. Hắn tức tối đạp một phát quả bóng nổ tan tành.
- Hu hu hu, sao chú đạp nổ banh của cháu. - Một đứa nhỏ chạy hối hả tới, thấy bóng mình bị đạp nổ lập tức khóc bù lu bù loa lên.
Trong lòng đang không vui, hắn liền lớn tiếng:
- Bóng của mày đập vào mặt tao đấy thằng ôn con. Đi chỗ khác mà chơi.
Thằng nhóc vẫn mè nheo, chặn trước người Khánh:
- Chú đền cho cháu đi, chú đạp bể nó rồi hu hu
Khánh bực bôi xô thẳng nhỏ ra, lớn giọng:
- Đi chỗ khác, đã bực mình rồi còn gặp thằng này.
Lực Khánh khá lớn mà đứa bé chỉ cao tới bụng hắn nên làm đứa nhỏ bật ngửa ra sau, khi sắp té đập đầu xuống đất thì may thay có một thân ảnh cao lớn đứng sau giơ tay đỡ lấy. Người đó chính là Tèo, Tèo đỡ thằng nhóc rồi đứng lên nhìn Khánh một lượt, xong nói:
- Anh là người lớn, đã cư xử không đúng rồi còn xô đẩy cậu nhóc này nữa, tuy là nó đá trung mặt anh nhưng dù sao nó cũng là đứa bé, lẽ ra anh không nên chấp nhất nó chứ. Tôi nghĩ anh nên xin lỗi.
Khánh lướt mắt qua người Tèo, thấy trước mặt mình là một thanh niên non choẹt, cao hơn mình cả một cái đầu, tầm m , mặt mày sáng láng nhưng lại dơ dáy, trên người mặt cái quần đùi đá bóng cũ và cái áo thun ướt đẫm mồ hôi nhìn khá dơ dáy. Khánh đoán nhanh chắc chắn hai đứa này là một bọn muốn làm tiền, đoạn cười nửa miệng:
- Hà, tao hiểu rồi. Thôi, này ngàn này thằng nhóc, cầm lấy mà mua banh mới. Anh vậy cũng coi như là hào phóng rồi đấy nhé.
Tèo ngăn lại vẻ mặt kiên quyết:
- Đền thì anh vẫn phải đền rồi nhưng anh nên xin lỗi đứa bé này vì đã xô nó.
Khánh ức chế văng tục:
- Ê thằng kia, tao nhịn mày nhiều rồi nha. Tao đã đền rồi mày còn muốn gì nữa. Hạng người như bọn mày tao biết, chung một bọn định lừa tiền tao hả.
Tèo vẫn nghiêm túc lặp lại:
- Tôi không phải là gì với đứa bé này. Tôi chỉ muốn anh xin lỗi thôi.
Vốn là Khánh đang bực bội, lại gặp Tèo nhảy ra làm thầy đời, hắn nóng máu:
- Tao không xin lỗi thì thế nào. Mày đừng tưởng mày cao là ngon. Biến đi cho đẹp trời.
Nói rồi Khánh đẩy Tèo qua một bên tránh đường, một mạch đi thẳng, còn phun xuống đất một bãi nước bọt rồi làu bàu:
- Ra đường không coi ngày, trúng phải thằng điên.
Tèo bị Khánh đẩy ra cũng không nổi nóng. Nếu mà một năm trước thì chắc Khánh đã nằm cáng cứu thương từ lâu rồi nhưng hiện giờ là trước cửa sân vận động mà hắn lại chính là cầu thủ chủ chốt, nếu đánh người thì hoàn toàn không đúng rồi. Khả năng cao còn bị Khánh cắn cho một cái. Tèo chỉ nói theo:
- Anh là phóng viên phải không? Thế thì anh nên về đi, tôi nghĩ anh không bao giờ được tác nghiệp ở bất kỳ địa điểm nào có APFC nữa đâu.
Khánh nghe vậy đứng khựng lại, cười lớn:
- Ha ha ha, mày hù kao hả mậy. Có biết tao là ai không? Cái thứ như mày. Mày là cái thá gì? Tao tặng mày một câu: Xạo ln éo có gì vui, xin người ta đừng có xộn lào. Hiểu không.