Thời gian quá gấp, theo lịch trình thì cuối tuần tuyển U Việt Nam phải bay qua Thái Lan để chuẩn bị cho vòng chung kết U châu Á nên cả bốn đứa chỉ kịp thu dọn đồ nhanh rồi đáp chuyến bay gấp ra Hà Nội.
- Thằng chó này, ói ướt hết người ta rồi, mẹ, quê một cục, đi máy bay mà ói lên ói xuống. - Thái càu nhàu
Tí mặt mũi xám xịt, không còn hơi sức đâu mà cãi lộn với thằng này nữa. Tí quơ quơ cánh tay, mệt mỏi kéo vali theo lên xe buýt của đội.
Tín cười trừ giải thích hộ:
- Mày thông cảm đi, tụi tao lần đầu đi máy bay chưa quen. Tao không ói là vì tao đi biển quen rồi. Hồi xưa ông già tao hay cho tao đi tàu ra biển mà.
Tí đúng là lần đầu tiên đi máy bay thật, ngay cả Tín cũng chưa lần nào đi. Tí thuề thào nói:
- Xin lỗi, máy bay sốc quá. Tao phê quá rồi, thôi tao ngủ tí đây, trên máy bay ói quá éo ngủ được.
Tèo vỗ vai Thái hoà giải:
- Thôi đi mày, thằng Tí nó cũng muốn vậy đâu, tí nữa tới khách sạn rồi tính.
Cả đám vừa đáp máy bay xuống sân bay Nội Bài, hiện giờ đang trên đường về nơi tập trung đội tuyển. Tèo ngồi trên xe lại đắm chìm vào luyện tập bên trong ảo cảnh. Gần đây hắn đã phát hiện được mình có thể tiến vào kết nối với Siêu Máy Tính lúc nào cũng được nên cứ rảnh là hắn lại vào tập luyện.
Tín ngồi bên cạnh nói với hai đứa bạn:
- Thằng Tèo này chỗ nào nó cũng ngủ được. Lên máy bay là nó ngủ luôn, vừa lên xe lại lăn ra ngủ hay thật chứ.
Tí mệt mỏi nói nhỏ:
- Tao mệt gần chết đây này, ngủ được như nó thì khoẻ quá.
Thái không bàn về Tèo mà nói:
- Tụi mày không thấy hưng phấn khi sắp vào tuyển hả. Đó giờ tao chỉ nghe anh tao nói thôi chứ chưa biết tuyển là gì.
Tín suy nghĩ một chút mới đưa ý kiến:
- Tao thì coi mấy trận của mấy ông tuyển quốc gia rồi, đá hay lắm chúng mày ạ. Tao thì chỉ mong gặp được thầy Park....
Tí thuề thào:
- Tao nghe nói thầy Park dạy kiểu gì hay lắm, một số ông ở câu lạc bộ đá èo uột thế mà cho lên tuyển cái đá như lên đồng. Sau đó về câu lạc bộ lên chân hẳn. Tao cũng nôn nóng gặp thầy quá trời.
Tèo tuy trong ảo cảnh nhưng vẫn theo dõi động tĩnh bên ngoài, hắn nghe được mấy đứa bạn mình đang nói về thầy Park, chính là huấn luyện viên trưởng người Hàn của đội U Việt Nam và đội tuyển quốc gia.
Thế giới này là thế giới song song, tuy cũng có một vài chi tiết khác biệt nhưng ở đây cũng có thầy Park, nhưng vốn cũng không phải người ở thế giới kia.
Tín vốn có nghiên cứu kỹ về đội tuyển nên bắt đầu thuyết minh cho ba đứa bạn biết thêm một chú tin tức...
Có thời gian lên tuyển là một thứ gì đó đáng sợ bởi khi thua thì hậu quả khỏi phải nói, mọi cầu thủ đều bị đem ra chửi bới mạc xác thậm tệ, đôi khi người ta còn nghĩ về bán độ. Nếu thắng thì ai cũng vinh quang nhưng tần suất thua quá nhiều, đừng nói gặp Thái Lan, gặp Mã lai hay Indo mà còn phải sợ lên sợ xuống.
Thời điểm đó nếu được gọi lên tuyển thì cũng gần như đang nắm cái lưỡi dao, lúc nào cũng có thể đứt tay.
Thời thế đã thay đổi....
Từ ba năm trước, ông Park đã dẫn dắt đội tuyển Việt Nam, từ đó cứ như có một cuộc cách mạng, đội Viêt Nam đá như lên đồng, U Việt Nam đã vào tới trận chung kết cúp châu Á và hiện tại là đương kim á quân.
Vô địch AFF cúp, vô địch Seagame, vô địch Đông Nam Á.
Tín thao thao bất tuyệt:
- Từ đó trở đi, Thái Lan gặp chúng ta là không rét mà tự run, hiện tại trên bảng xếp hạng chúng ta đã bỏ xa người Thái rồi. Mà đội chúng ta đang đứng nhất bảng vòng loại World cup. Tụi bây thấy ông thầy người Hàn có bá đạo không?
BỐP BỐP BỐP
Tiếng vỗ tay từ hàng ghế sau vang lên, sau đó là một ông chú trung niên bước tới, miệng cười vui vẻ:
- Cậu này tìm hiểu kỹ quá ha. Đúng vậy chúng ta hiện tại đã thay đổi. Ông Park đúng là một huấn luyện viên tài giỏi. Cậu tên gì nhỉ, đá vị trí nào?
Tín thấy ông chú hỏi mình thì vui vẻ trả lời:
- Da, chú Cường, con là Tín, thuộc biên chế APFC, hiện tại con ở vị trí trung vệ giữa
Chú Cường chính là người phụ trách tiếp dẫn cả bốn đứa đến khách sạn La Thành. Chú Cường gật gù chậc lưỡi:
- Chậc chậc, vị trí này quan trọng à, thế thì con phải cố gắng lắm mới có cơ hội. Dù sao cả bốn đứa chỉ mới tuổi mà đã được thầy gọi lên tuyển thì chắc phải có tài năng đặc biệt rồi.
Tín ngượng ngùng gãi đầu:
- Dạ, con cũng không biết nữa chú. Tự nhiên hôm qua thầy Dominik và ban lãnh đạo APFC họp đội rồi đùng cái thông báo cho tụi con. Hôm nay bay thẳng ra thủ đô luôn.
Chú Cường gật gù:
- Ừ, thầy Park gọi gấp, chú xin tự giới thiệu, tên chú là Nguyễn Sỹ Cường thì các con đã biết, ngoại trừ tiếp dẫn mọi người về khách sạn thì chú cũng là trợ lý của thầy Park trong đội U. Còn hai cậu này tên gì, đá vị trí nào?
Chú Cường quay mặt qua nhìn Tí và Thái.
Tí nhanh nhảu đáp:
- Dạ con tên là Võ Hoàng Tí, đá vị trí tiền vệ trái, cũng thuộc biên chế câu lạc bộ APFC
Thái tiếp lời:
- Dạ con là Nguyễn Hoàng Thái, là thủ môn của APFC.
Chú Cường cười vui vẻ:
- Ha ha ha, một người là thủ môn, một người là tiền vệ, một người là trung vệ, mà đều thuộc biên chế APFC. Ông Park định đem cả đội APFC vào hay sao ấy nhỉ. Ha ha ha, chỉ thiếu mỗi tiền đạo. Còn cậu này?
Chú Cường lại nhìn sang Tèo, lúc này hắn đã tỉnh dậy.
Tèo từ tốn trả lời:
- Dạ, con tên là Nguyễn Văn Tèo, con đá tiền đạo cắm APFC..
Chú Cường bật cười:
- Ha ha ha, vừa mới nhắc đã có. APFC được gọi bốn người, trải dài vị trí từ dưới lên cao. Có ý tứ, có ý tứ. Cả bốn đứa gộp lại là Tèo, Tí, Tín, Thái. Bộ tứ toàn chữ "T". Có ý tứ, có ý tứ, ha ha ha
Hai bên trao đổi vui vẻ, chú Cường cũng tranh thủ đem sơ lược tình hình của tuyển U và lần hội quân này. Thu bớt vẻ cười, chú Cường hơi nghiêm túc nói:
- Lần này hội quân cũng đã được một tháng hơn rồi, các cậu là nhóm đặc biệt được gọi trễ nhất, các cậu chỉ có khoảng ngày để tập với đội. Tôi cũng không hiểu ý đồ của ông Park nhưng có vẻ ổng nhìn trúng các cậu ở điểm nào đó nên muốn cho lên ăn cơm tuyển để bồi dưỡng. Còn về việc có được ra sân hay không thì.... tôi không bảo đảm.
Nghe nói là chưa chắc được ra sân, chú Cường nghĩ nhất định tụi nhóc này sẽ thất vọng nhưng hắn thấy cả bốn đứa có vẻ chả quan tâm gì, vẫn vui vẻ bàn tán.
Tèo trêu:
- Như thằng Tí chắc mài đũng quần ghế dự bị nhé con. Dạo này tao thấy mày cứ nhắn tin với con bồ.
Tí ho khụ khụ chối bay chối biến, đoạn cãi:
- Tao thì không sợ, thằng Thái chắc còn không được vào đội hình dự bị, đã nghe chú Cường nói chưa mậy. Vị trí của tao thì còn dễ thay chứ thủ môn thì miễn nhé.
Thái nghe lời chọc tức của Tí mà nóng hết cả mặt, Thái vốn biết vị trí thủ môn khó mà thay người, một khi đã là dự bị thì gần như sẽ mài đũng quần trên ghế dự bị đến hết mùa hoặc nhiều mùa. Thủ môn mà, dễ gì chấn thương. Thái tức khí đang định đứng lên gây hấn thì Tín đã vỗ vai ngăn lại:
- Mày bớt nói đi Tí, có chú Cường đây này. Đã biết vậy còn xoáy vào nỗi đau của thằng Thái. Ê...sao mày nhìn tao như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, tao... tao đang an ủi mày mà..
Tín càng bôi càng đen, đang lúc Thái muốn phát tiết thì Tèo ho khan nói:
- Chú Cường, tụi cháu không sợ bị dự bị. Dù sao chúng cháu còn nhỏ mà, cơ hội thiếu gì, miễn sao học hỏi được thêm kinh nghiệm là được.
Chú Cường thấy Tèo còn nhỏ tuổi mà khiêm tốn vậy thì thích lắm, miệng cười rộng tới mang tai sảng khoái nói:
- Tốt, có tinh thần học hỏi là tốt lắm. Các cậu yên tâm, thầy Park là người rất biết dùng người, nếu các cậu thật sự có tài thì các cậu khỏi cần lo bị che lấp. À mà đội APFC của các cậu tình hình sao rồi, tôi vừa từ nước ngoài về không theo dõi kịp V.League.
Tèo gãi đầu nói:
- Dạ, tụi cháu vừa thua một trận, thắng một trận nên tạm thời không bị bét bảng ạ.
Cường nghe vậy thì gật đầu:
- Thành tích vậy là cũng không tệ, tôi dạo gần đây hơi bận ở nước ngoài nên không theo dõi tình hình bóng đá. Mà tuổi các cậu nhỏ vậy chắc chỉ được ngồi dự bị.
Tèo mở mắt lớn giơ ngón tay cái ra nói:
- Chú nói quá đúng, cháu cũng chỉ được tung ra sân vào hiệp hai thay cầu thủ bị chấn thương.
Cường nghe vậy vỗ vai Tèo an ủi:
- Không sao, câu lạc bộ cạnh tranh cũng khốc liệt lắm, cậu đá vị trí tiền đạo thì lại càng khốc liệt, sao chen nổi với mấy ông ngoại binh chứ. Mà vị trí này ở U thì đang thiếu, ngay cả tuyển quốc gia cũng đang cần lắm đấy. Hiện tại tiền đạo nội hay nhất chắc chỉ có Tiến Minh của Sông Lam Nghệ An. U thì hầu như chỉ có tiền vệ, mà dáng dấp cũng hơi....
Cường đang định nói về vóc người của các tiền đạo tuyến trên đội U là hơi thấp thì bỗng sực nhớ nên ngó qua Tèo, gã giật mình nói:
- Cậu có vẻ được đấy, cậu cao bao nhiêu?
Cường thấy Tèo đang ngồi mà cũng ngang ngửa mình đứng thì đoán ra Tèo khá cao. Tèo nghe vậy thì đứng dậy, lập tức cao người trước mặt chỉ còn tới ngực mình. Tèo nói:
- Dạ, con cao một mét chín lăm ạ.
...