Trong lòng có tâm sự nên suốt quãng đường Lâm Lam đều rất trầm lặng.
Sau khi về đến biệt thự, cô đi tắm rồi lên giường nằm, hoàn toàn không còn ý chí chiến đấu như trước.
Diêm Quân Lệnh thoáng nhìn cô, sắc mặt cũng không được tốt cho lắm. Anh đồng ý cho cô gái này đi giải quyết chuyện của Trần Lâm Kiệt, nhưng lại không chấp nhận tinh thần cô sa sút vì người đàn ông đó.
Mặc dù anh cũng có một phần trách nhiệm với cái chết của đối phương, nhưng chung quy là lựa chọn của bản thân Trần Lâm Kiệt. Cô ngoài miệng nói không trách anh, nhưng hành động này có phải đã gián tiếp chứng minh cô không vừa lòng?
Nghĩ đến đây, Diêm Quân Lệnh rất không thoải mái.
Vô cùng không thoải mái!
Lâm Lam rất buồn vì sự ra đi của Trần Lâm Kiệt, nhưng suy cho cùng con người nên nhìn về phía trước, cô lo lắng cho bố mình hơn. Chưa hết, câu trả lời của Diêm Quân Lệnh sáng nay, làm Lâm Lam rất khó chịu.
Họ đã kết hôn một thời gian, số lần làm chuyện đó cũng sắp đếm không nổi rồi, nhưng đến bây giờ cô mới nhận ra Diêm Quân Lệnh đối tốt với cô. Tốt đến nỗi lúc đầu Lâm Lam cho rằng đối phương có ý đồ gì với mình, nhưng bây giờ khi đã nghiêm túc và đường hoàng ở cạnh nhau, cô lại có cảm giác dường như anh chưa từng nói yêu mình.
Cưng chiều mình như cưng chiều em gái vậy, ngay cả Tăng Tuyết hiểu lầm cô và cậu Thẩm mấy lần anh cũng không có phản ứng gì, lần này đến chuyện của Trần Lâm Kiệt cũng như vậy.
Lẽ nào anh thật sự lấy chuyện cưới một cô vợ và sinh con nối dõi để đối phó gia đình, đối xử tốt với cô cũng xuất phát từ trách nhiệm và nghĩa vụ?
Suy nghĩ này khiến trái tim của Lâm Lam thắt lại.
Không chỉ bởi vì trong lòng suy đoán như vậy, mà là lần trước cô được Diêm Quân Lệnh bế về từ Bule thì liền nhận thức được, cô đã thích người đàn ông này.
Từ sau tổn thương mà Trần Lâm Kiệt gây ra, Lâm Lam sợ, sợ bản thân mình lại sa vào tình yêu, nhưng chủ ý của đối phương không phải thứ mà cô mong muốn.
Mang theo tâm trạng buồn bã này, Lâm Lam mơ màng ngủ thiếp đi.
Lúc thức dậy đã là năm giờ chiều, cô thay một bộ đồ mặc ở nhà, định vào bếp xem thử thím Vương đã nấu món gì, nhưng lại nghe thấy tiếng nói chuyện của nam nữ truyền từ phòng tập thể dục.
Lâm Lam khẽ nhíu mày, trong nhà có khách ư? Có khách cũng không thể ở trong phòng tập thể dục chứ?
Nghĩ vậy, Lâm Lam đi qua đó trong sự nghi hoặc, nhìn thấy Diêm Quân Lệnh và huấn luyện viên thể hình của cô vừa trò chuyện vui vẻ vừa tập luyện toát mồ hôi trên máy chạy bộ.
Lâm Lam ngẩn ra, trước đây cô đã cảm thấy Coco có một nét đẹp không ai sánh được, khắp người trên dưới đều toát ra một sức hút mê người, có điều khi đó phần nhiều là ngưỡng cô ấy, hoàn toàn không nghĩ đến phương diện nào khác.
Nhưng lần này nhìn thấy cô ấy và Diêm Quân Lệnh cùng nhau chạy bộ, một người cao to lực lưỡng, còn một người đường cong tiêu chuẩn. Lâm Lam theo bản năng thử sờ ngực của mình, sau đó nghiêng đầu nhìn mông của mình, nét mặt bất chợt thay đổi, hậm hực bỏ lên lầu.
Diêm Quân Lệnh đã nhận ra trước khi Lâm Lam đến gần, thông qua gương, anh nhìn thấy đủ kiểu sắc mặt của cô bé và cả động tác sờ ngực nhìn mông, anh ra sức nhịn cười, cố tình giả vờ trò chuyện với Coco ở bên cạnh.
"Vợ anh rất thú vị." Hiển nhiên Coco cũng nhận ra sự có mặt của Lâm Lam.
"Ừm." Diêm Quân Lệnh khẽ ừm một tiếng, gương mặt quá đỗi lạnh lùng trong mắt người khác, lúc này đây đang tỏa ra một sự dịu dàng mà chính anh cũng không ý thức được.
Coco liếc nhìn, thở dài: "Trai tốt đều đã có chủ, cũng không biết anh hùng của tôi đang nơi đâu?"
Nói xong, gương mặt Coco trở nên si mê, Diêm Quân Lệnh thấy mà rùng mình: "Đừng làm tôi buồn nôn."
"Này, ai làm anh buồn nôn? Tốt xấu gì hiện tại tôi cũng là huấn luyện viên thể hình của người phụ nữ của anh, lịch sự với tôi một chút đi chứ." Coco nũng nịu nói.
Diêm Quân Lệnh lại nổi da gà, tắt máy chạy bộ: "Cô chạy một mình đi."
"Chỉ biết sợ vợ." Coco lẩm bẩm một câu, cúi đầu nhìn bộ ngực đáng tự hào của mình, sau đó hài lòng gật gật đầu, bỗng chốc cảm thấy lúc trước mình phẫu thuật chuyển giới thật là xứng đáng.
Lâm Lam xuống lầu, đi vào nhà bếp, vừa giúp đỡ thím Vương vừa dò hỏi: "Cô Coco đến từ khi nào ạ?"
"Lúc bốn giờ, cậu chủ thấy cháu đang ngủ nên không muốn làm phiền cháu." Thím Vương trả lời một cách vô tư.
"Bốn giờ?" Nét mặt Lâm Lam chợt cứng đờ, nói như vậy hai người họ trai đơn gái chiếc đã ở với nhau hơn một giờ đồng hồ trong phòng tập thể dục?
"Có gì không Tiểu Lam?" Thím Vương nghe thấy giọng điệu kỳ lạ của Lâm Lam, thắc mắc.
Lâm Lam cắn răng: "Không có gì ạ."
Lại có thể lén lút sau lưng cô ở với Coco hơn một giờ đồng hồ trong phòng tập thể dục, lẽ nào họ chạy bộ hơn một giờ đồng hồ à? Như thế nào Lâm Lam cũng không tin được.
Càng nghĩ trong lòng càng không thoải mái.
"Chỉ có hai người họ thôi ạ?" Lâm Lam không nhịn được lại hỏi thêm một câu.
"Chú Trương cũng từng lên đó, Tiểu Lam có gì không cháu?" Thím Vương hoàn toàn chưa bắt được "tín hiệu" từ Lâm Lam, chỉ cảm thấy người đàn ông như Diêm Quân Lệnh, người bên cạnh lúc nói chuyện cùng hắn đều phải dè dặt thận trọng, hắn chỉ dịu dàng với vợ.
"Không có gì." Lâm Lam trả lời ủ rũ, sau đó giúp thím Vương nhặt rau mà trong lòng thấp thỏm không yên, chốc chốc lại liếc nhìn lên tầng hai, thầm nghĩ sao họ còn chưa xuống đây.
Bộp!
Càng nghĩ càng không thoải mái, Lâm Lam bỗng nhiên đặt mạnh cái chậu xuống, nói với thím Vương: "Bụng cháu không khỏe, cháu đi nhà vệ sinh một lát."
Nói xong, Lâm Lam vội vàng đi lên lầu, thím Vương giật cả mình, nhìn theo bóng lưng của Lâm Lam một cách khó hiểu, cô gái này có phải gần đây ăn nhầm phải món gì rồi không?
Lên lầu, bước chân của Lâm Lam bỗng trở nên khẽ khàng, cô cong lưng, cẩn thận từng chút một đi về hướng phòng tập thể dục, đôi mắt xem xét xung quanh, còn chưa tới nơi, cửa phòng đọc sách bên cạnh bất chợt mở ra.
"Em lấm la lấm lét làm gì đó?" Diêm Quân Lệnh đút một tay vào túi, nén cười hỏi.
Lâm Lam đang cong người, chợt đứng hình, cô ngay lập tức chỉnh cổ áo, kéo vạt áo, giả vờ bình tĩnh hỏi: "Anh ở đây à, thím Vương đang nấu ăn, chúng ta xuống dưới ăn cơm nào."
"Ừm." Diêm Quân Lệnh dường như đang suy nghĩ gì đó.
Gương mặt của Lâm Lam nóng ran. Lúc này Coco vừa bước ra từ phòng tập thể dục, chào hỏi nhiệt tình với Lâm Lam.
Lâm Lam giả vờ mỉm cười: "Coco cô đến rồi."
"Tôi đến được một lúc rồi." Coco cũng mỉm cười.
Lâm Lam lén trợn mắt: "Nếu như đã đến rồi, vậy cùng nhau ăn cơm nhé."
"Không cần đâu, bữa tối của tôi được thiết kế riêng, còn bữa tối của cô, tôi cũng đã nói với thím Vương." Trên gương mặt Coco vẫn là nụ cười nghề nghiệp.
"Vậy thì cảm ơn Coco nhé, hôm nay tôi có chút không khỏe, không tiễn cô được." Lâm Lam cũng cười.
"Vậy để chủ tịch Diễm tiễn nhé, dù sao nhà tôi cũng không xa." Coco phối hợp với Lâm Lam bằng giọng điệu vô cùng hài hòa, còn Diêm Quân Lệnh đứng bên cạnh xem đến chấn động lòng người, trực tiếp cảm thán, cuộc chiến giữa những người phụ nữ thật sự ẩn chứa lưỡi dao vô hình.
Khoan đã, có phải cô gái trước mặt anh đang ghen không?
Gương mặt anh tuấn phút chốc nở nụ cười vui vẻ.
Nhưng Lâm Lam nhìn thấy thì càng không thoải mái hơn, Coco này vừa nói để anh tiễn cô ấy về nhà, người đàn ông này đã mỉm cười rạng rỡ như thế, có phải có điều gì che giấu cô?
"Tôi có một vài chuyện phải bàn bạc với chồng mình, nếu như nhà cô không xa, tôi nghĩ chắc là cô có thể tự mình về được." Lâm Lam cũng không chịu thua, bắt đầu nói linh tinh.
Nói xong Lâm Lam còn không quên trừng mắt với Diêm Quân Lệnh.
Coco thấy vậy, mỉm cười nói: "Chủ tịch Diêm, tình cảm giữa anh và vợ thật tốt đẹp."
"Đương nhiên rồi, tình cảm của chúng tôi vô cùng tốt đẹp." Không chờ Diêm Quân Lệnh trả lời, Lâm Lam đã nói trong tự hào, giống như một cô gà mái đang bảo vệ con mình.
"Vậy ngày mai gặp." Coco nhịn cười nói.
Khoé môi Lâm Lam co rút, ngày mai ai muốn gặp cô? Tối nay tôi sẽ đuổi việc cô!