Lý Húc vừa bước vào liền nhìn thấy Lâm Lam đang xoạc chân đọc sách, còn sếp thì đang chuyên chú vào việc gõ bàn phím, chần chừ một lúc rồi bước lên: “Sếp...”
“Ừm?” Diêm Quân Lệnh nhìn Lý Húc ấp a ấp úng, ngửng đầu liếc anh ta một cái, tên này có phải càng sống càng kém đi không?
“Tối nay có một bữa tiệc, cần sếp đích thân đi.” Lý Húc bị Diêm nhìn vào, liền lập tức nói gằn từng chữ một.
Lâm Lam vốn dĩ đang chuyên chú đọc sách, lúc Lý Húc đi vào cũng chỉ nhìn qua là thôi, ai ngờ đột ngột nghe thấy câu này, sắc mặt chìm xuống, bữa tiệc? Bữa tiệc kiểu gì? Có giống cái lần trước không?
Nghĩ đến việc Diêm Quân Lệnh lần trước mang theo cái áo sơ mi có dấu son của một con gái khác về nhà, sắc mặt Lâm Lam đã khó coi đi, tuy tay vẫn cầm sách, nhưng tai thì hóng về phía hai người.
Diêm Quân Lệnh nhìn Lý Húc với ánh mắt sắc bén: “Cậu đi sắp xếp.”
“Dạ.” loại người mạnh mẽ như Lý Húc nhưng lại không chịu nổi sự uy hiếp đến từ khí thế của lão đại này, quay người chạy luôn.
Lâm Lam nhìn Diêm Quân Lệnh: “Anh còn có việc?”
“Ừm, có một dự án đang cần anh.” Diêm Quân Lệnh nhìn sắc mặt của cô vợ mình đang chìm xuống, đành cẩn thận giải thích.
“Giống cái lần trước à?” Lâm Lam không hề thả lòng, ngược lại tiếp tục thăm dò hỏi.
“Lần trước nào?” Diêm Quân Lệnh chưa phản ứng kịp, nhưng sau khi hỏi xong anh lại nhớ lại: “Hà, bánh bao nhỏ của chúng ta lại ghen rồi à? Quả thật là bánh bao chua.”
“Anh... ai ghen?” Lâm Lam sập ngã vì câu bánh bao chua của Diêm Quân Lệnh, cáu gắt hỏi.
Diêm Quân Lệnh nhún vai, xòe hai tay ra.
Lâm Lam hừ nhẹ một cái, sau đó quay đầu tiếp tục đọc sách, nhưng không đọc được một chữ vào đầu, bế tắc nửa ngày rồi hỏi: “Trong bữa tiệc sẽ làm những việc gì?"
“Tất nhiên là ăn cơm bàn chuyện rồi.” Diêm Quân Lệnh cố nhịn cười.
“Còn gì nữa?” Lâm Lam vẫn chưa cam lòng.
“Làm gì còn gì nữa?” Diêm Quân Lệnh như không biết nha đầu này đang nói gì.
Lâm Lam tức đến mức thổi bay tóc trên trán, “Anh biết rõ còn hỏi, tức là giống như lần trước, có phải có các em xinh tươi ở bên cạnh?”
“Oh, hóa ra em định hỏi cái này, thế thì phải xem Lý Húc định sắp xếp như nào rồi, việc này phải hỏi Lý Húc.” Hừ hừ, đừng có tưởng là Diêm Quân Lệnh không biết lần trước là ai kéo Lâm Lam vào nhóm chat, để cho nha đầu này" thả chó" với mình.
Sếp Diêm của chúng ta là ai? Không phải là không trả thù, nhưng phải trả thù một cách khiến người ta không kịp phòng ngự.
Quả nhiên Lâm Lam thu chân lại, cất cuốn tạp chí rồi bước ra ngoài.
Lý Húc vừa sắp xếp xong việc, ngẩng đầu cái là nhìn thấy Lâm Lam như một con ma đang lẳng lặng đứng ở bên cạnh, giật mình lùi lại: “Chị dâu, chị tìm em?”
“Nghe nói là bữa tiệc nào đều do cậu tự tay sắp xếp cho anh ấy.” giọng điệu Lâm Lam ngữ điệu đều đều không lên xuống.
Lý Húc hạ ý thức gật đầu, Lâm Lam tiếp tục hỏi: “Thế những em xinh đẹp lần nào cũng là cậu gọi tới!? ”
“Cái này... Em không có chứ?” như các bữa tiệc cao cấp của sếp cậu, tuy có người đẹp ngồi cùng thật, nhưng đều là có mục đích hết, chị dâu sao hỏi cái này làm gì?
“Thành thật khai mau.” Lâm Lam vẫn dùng giọng điệu lúc nãy.
Lý Húc thật sự thấy hoảng sợ rồi, bà chị nổi máu ghê gớm lên là tính sát thương tinh thần hơi cao, vội vàng gật đầu.
Lâm Lam chợt nổi cáu lên: “Tức là anh ấy nói đúng, các cô gái xinh đẹp của bữa tiệc nào cũng đều là cậu sắp xếp?”
“Em...” Lý Húc tay chỉ mình, tuy đều là anh ta sắp xếp, nhưng cũng phải qua sự đồng ý của sếp chứ? Sao bây giờ tự nhiên mình phải gánh tội.
“52 tệ 8 xu.” Lâm Lam đã xác định được sự việc quả thật là như vậy, tự nhiên xoè tay ra với Lý Húc.
Lý Húc ngớ cả người ra, 52 tệ 8 xu là cái gì vậy, cậu thật sự sắp bị hai vợ chồng này giày vò thành tâm thần mất.
“Tiền cơm.” Lâm Lam bực bội nói, vốn dĩ cô cứ tưởng là Lý Húc là một người trợ lý đặc biệt có tính tình đàng hoàng hiền lành, bây giờ mới phát hiện ra cậu ta cũng là một thành phần hư hỏng, còn là loại người dám dẫn ông chồng mình hư theo.
“Khụ khụ...” Lý Húc bị chỉ trách một cách không kịp phản ứng, với lại vừa khéo nhìn thấy nụ cười gian tà của một ông sếp đang ngồi trong phòng cửa chưa đóng, Lý Húc biết mình lần này tiêu rồi.
Bất lực đếm ra số tiền 52 tệ đưa cho Lâm Lam, “Chị dâu, còn lại 8 xu em nợ nhé?”
“Hừ, thế lần sau cậu còn dám sắp xếp gái xinh cho anh ta nữa không?” Lâm Lam hung tợn hỏi.
“Đây phải xem ý của sếp là như nào.” Ông sếp đã không ngượng ngùng chơi mình rồi, thế Lý Húc cũng không khách sao nữa.
“Ý là sao?” Lâm Lam đơ người.
Lý Húc nhanh chóng giải thích “Ý trên mặt chữ.”
Nói xong liền ấn mở thang máy, chuồn luôn.
Lâm Lam nói lặp lại lời của Lý Húc, đi vào văn phòng mắt nhìn chằm chằm vào Diêm Quân Lệnh, cho đến khi anh thỏa thuận, đảm bảo trước 22 giờ tối về đến nhà, tuyệt đối không động chạm da thịt với bất kể một người con gái nào bên ngoài, như vậy, Lâm Lam mới bằng lòng thả cho anh ta đi.
Nhìn cô vợ mình đắc ý lái xe ra đi, Diêm Quân Lệnh mới ngồi bệt vào trên xe mình, chỉ huy Lý Húc khởi động xe, còn không quen ném đá một câu: “Đàn bà quả thật là một sinh vật rắc rối.”
“Nhưng em thấy sếp có vẻ hưởng thụ.” Lý Húc tuy mất đi 52 tệ, nhưng nhìn thấy bộ dạng đáng thương hơn cả mình, tậm trang đã thoải mái rất nhiều.
“Đúng đó, dáng vẻ ghen tị của nha đầu này cũng cuốn hút người thật.” Ý ban đầu của Lý Húc là để Diêm Quân Lệnh phản biện lại mình, nhưng ai ngờ, Diêm Quân lệnh không hề phản đối, còn tình cảm nói thêm một câu này nữa.
Lý Húc rùng mình một cái, cậu đang tính toán là hay về Bắc Kinh luôn?
“Miếng đất ở khu Thành Đông này không lấy được, cậu đừng có hòng.” Tựa như đã thấu được Lý Húc, Diêm Quân Lệnh nói xong câu này liền đánh tan suy nghĩ trong đầu của Lý Húc.
“Em có thể từ chối được không?” Lý Húc mặt mũi buồn thiu, bi ai hỏi.
“Không được.” Diêm Quân Lệnh nhún vai.
Xe rất nhanh đã đi ra khỏi Đỉnh Thịnh, bắt đầu đi vào trung tâm thành phố, Đồng Thiên Hòa đã hẹn nhau ở Blue, ý đồ khó đoán, chắc sẽ rất khó ứng phó với ông này.
Bây giờ họ còn chưa biết được rốt cuộc nhà họ Đồng đã nắm được những thông tin gì rồi, cho nên đành phải đi dự tiệc, nhất là miếng đất Thành Đông đó đã đến giai đoạn đấu thầu cuối cùng rồi, nếu nhà họ Đồng không ngừng đẩy giá lên cao, rất bất lợi cho kế hoạch của Diêm Quân Lệnh.
Vượt quá 3 tỷ, miếng đất đó sẽ không còn hấp dẫn như đầu, dù ăn nó vào nhưng cũng sẽ khó nuốt.
Tiếng điện thoại reo lên...
Lúc sắp đến, điện thoại Lý Húc reo lên, mới nghe xong sắc mặt Lý Húc đã thay đổi.
“Ai?” Diêm Quân lệnh nhìn vậy nhíu mày hỏi.
“Tiểu Nhạc Nhạc dặn dò chúng ta tí phải hết sức cẩn thận, nhà họ Đồng xem ra đã biết thông tin trước rồi.” Lý Húc kể theo sự thật, Tiêu Chấn Nhạc gọi điện đến, bảo cậu là phải nhắc Diêm lão đại, hình như nhà họ Đồng biết được chuyện của nhà họ Diệp có liên quan đến anh.
“Ừm.” Đồng Thiên Hòa hẹn họ đến Blue, Diêm Quân Lệnh đã có ý thức như vậy rồi.
Mấy ngày nay, Thẩm Hoằng lợi dụng mối quan hệ và các thủ đoạn gần chạm đường biên ngang của pháp luật "ăn" vào khá nhiều địa bàn của nhà họ Diệp, nhưng cây sinh tiền như Bule thì vẫn chưa đoạt được.
Một là vì giám đốc Bar đó cực kỳ cứng đầu so với Thẩm Hoằng tưởng tượng, với lại Bule có những dấu hiệu không chính quy, Diêm Quân Lệnh cũng không muốn Thẩm Hoằng tiếp tay, thà tặng cho nhà họ Tần.
Ai ngờ cuối cùng nhà họ Tần cũng chưa lấy nhận được, Diêm Quân Lệnh cứ thắc mắc là tại sao vậy, bây giờ xem ra là vì nhà họ Đồng là vào cục rồi.
Xuống xe sau, hai người một người đi trước một người đi sau ra ngoài bãi đỗ.
ẦM...
ẦM ẦM...
Trong lúc Diêm Quân Lệnh và Lý Húc đi đến một nửa, các bóng đèn của đường hầm bãi đỗ xe thi nhau nổ, xung quanh lập tức chìm vào bóng tối.
Diêm Quân Lệnh và Lý Húc nhận thức được nguy hiểm đang đến gần, hai người chui vào bên cạnh một xe gần nhất.
Nhưng có vẻ đối phương đã có chuẩn bị từ đầu, bắn hai phát súng về phía Diêm Quân Lệnh và Lý Húc, đạn súng bắn vào kính xe, mảnh kính nổ tung quét qua mặt Diêm Quân Lệnh và mũi Lý Húc.
Hai người không kịp suy nghĩ có đau hay không nữa, hai người hiểu ý nằm xuống đất, lăn ra hai hướng, nhanh nhẹn tìm chỗ tránh đạn, trước khi đến Diêm Quân Lệnh đã đoán được bữa tiệc này sẽ ám tàng sát khí, ai ngờ Đồng Thiên Hòa đã chơi trò áp đặt như vậy, quả thật là có thủ đoạn...
ĐOÀNG
ĐOÀNG... (tiếng súng)
Tiếng súng vang tiếp, sắc mặt Diêm Quân Lệnh và Lý Húc rất khó nhìn rõ trong bóng tối u ám này.