Siêu Mẫu Hàng Đầu

chương 169

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mười phút sau

Sau khi hai chuyên gia kiểm tra xong, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, việc này khiến Lâm Lam và Tăng Tuyết đều bồn chồn lo lắng.

“Viện trưởng, chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Chuyên gia nhìn sang Tiêu Chấn Nhạc nói một cách hàm súc.

Sắc mặt của Lâm Lâm trắng bệch, “Trực tiếp nới với tôi đi.”

“Việc này...” Chuyên gia có chút khó xử nhìn sang Tiêu Chấn Nhạc.

Tiêu Chấn Nhạc lại theo phản xạ nhìn sang Diêm Quân Lệnh đang đứng bên cạnh, anh vẫn đeo khẩu trang, nhưng ánh từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn Lâm Lam, căn bản không chú ý đến phản ứng của Tiêu Chấn Nhạc.

Việc này khiến Tiêu Chấn Nhạc có chút khó khó xử, sau khi suy nghĩ một chút liền nói với chuyên gia, “Nói kết quả kiểm tra của các anh đi.”

Lúc này chuyên gia kia mới mở miệng, “Lần dị ứng này của cô Lâm quả thực là do thuốc gây ra, có thể chữa trị được. Nhưng...”

Câu nói của chuyên gia vừa khiến mọi người yên tâm một chút,sau đó một chữ “Nhưng” lại khiến tâm trạng của tất cả mọi người trở lên lo lắng.

“Nhưng cái gì...” Tăng tuyết không thể chịu được loại dày vò này, mất kiên nhẫn gào lên.

“Nhưng muốn nhanh chóng hồi phục thì e là không thể, ít nhất cũng phải mất bảy ngày vết lốm đốm mới mờ đi mà không để lại sẹo. Nhưng nếu như vậy, chỉ e là cô Lâm sẽ không thể tham gia tour diễn của công chúa Saya nữa.” Ở trên máy bay, chuyên gia đã nghe thấy Lí Húc nói với Tiêu Chấn Nhạc, vậy nên ông biết tour diễn lần này rất quan trọng với Lâm Lam.

“Phù...” Tăng Tuyết sớm bị dọa khiến cho sợ hãi, kết quả là nghe được câu nói này của bác sĩ. Cô mới thở phù một cái, đứng im ở một phía, đối với cô chỉ cần nhan sắc Lâm Lam không bị hủy hoại, những chuyện khác đều dễ giải quyết.

Tâm trạng của Lâm Lam cũng dần bình tĩnh, nhưng cô nhanh chóng lo lắng trở lại. Ban đầu cô đã hứa là sẽ tham dự tour diễn lần này, nhưng ngay ở lần diễn đầu tiên đã vắng mặt, vốn dĩ mới tích lũy được một chút những bình luận tích cực, chỉ e là lại thất bại lần nữa, tâm trạng không tránh khỏi trùng xuống.

Tiêu Chấn Nhạc trừng mắt nhìn vị bác sĩ mà mình đưa tới, có đến mức đáng sợ vậy không?

“Bác sĩ, có thể nhanh hơn chút không?” Lâm Lam lo lắng hỏi.

Chuyên gia lắc đầu, “Lần dị ứng này của cô chỉ e là do virut bệnh sởi gây nên, nếu như xử lý không tốt sẽ dẫn đến sốt cao, đến lúc đó sẽ rất nguy hiểm. Không có biện pháp nào nhanh hơn cả, chỉ có thể từng bước tiếp nhận chữa trị theo phương pháp truyền thống.”

“Xem ra Hàn Hinh Nhi vì muốn ngăn cản em tham tham dự tour diễn của công chúa Saya nên mới dùng cách bỏ thuốc này.” Nghe bác sĩ nói xong, Tăng tuyết tức giận nói.

Tiêu Chấn Nhạc cảm thấy kì lạ, “Mọi người biết ai làm sao?”

“Ngoại trừ Hàn Hinh Nhi ra thì còn ai vào đây.” Không phải Tăng Tuyết cố tình vu oan cho Hàn Hinh Nhi mà là đối phương cứ hết lần này đến lần khác tính kế hãm hại bọn họ, khó để mà không nghi ngờ cô ta.

Lâm Lam không nói lời nào, cô không nhớ là Hàn Hinh Nhi đã dở trò gì với mình, không có chứng cứ gì nên không thể kết luận được.

“Mọi người ra ngoài trước đi.” Đúng lúc Tăng Tuyết đang tức giận thì một giọng trầm thấp đột nhiên vang lên, khiến tất cả những người trong phòng bệnh đều sững lại.

Đặc biệt là Lâm Lam, vì lo lắng nốt mẩn đỏ trên mặt sẽ khiến người khác sợ hãi nên cô luôn che chắn khuôn mặt mình một cách thận trọng, thậm chí là cô còn không nhìn rõ hai vị bác sĩ chẩn đoán cho mình, càng không biết có bao nhiêu người đi vào phòng bệnh, khoảng khắc nghe thấy tiếng của Diêm Quân Lệnh, đôi mắt cô ngập tràn sự ngạc nhiên.

“Anh...”

“Chấn Nhạc cậu đưa hai vị chuyên gia đây ra ngoài để xác định phương án chữa trị.” Thấy không ai động đậy, Diêm Quân Lệnh lại nói thêm câu nữa, sau đó nhìn sang Tăng Tuyết, “Cô cũng ra ngoài trước đi.”

“A, vâng thưa đại boss.” Tăng Tuyết luống cuống, dứt lời liền để lại cho Lâm Lam một cái nhìn mang hàm ý yên tâm, sau đó cùng với đám Tiêu Chấn Nhạc ra khỏi phòng bệnh.

Lát sau cả phòng bệnh chỉ còn lại Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh.

Lâm Lam trước đó vẫn lo rằng người đàn ông sẽ chê bai mình, tưởng rằng Diêm Quân Lệnh không muốn đến thăm cô, chỉ không ngờ người đàn ông nào đó sớm đã có mặt ở đây, nhưng lại không nói với cô câu nào.

Nghĩ vậy, tâm trạng cô từ ngạc nhiên, vui mừng biến thành tức giận, xoay đầu không quan tâm đến người đàn ông kia.

“Quay qua đây.” Diêm Quân Lệnh đi về phía trước ra lệnh cho cô gái nhỏ.

Lâm Lam không nhúc nhích, “Đừng nhìn.”

“Nghe lời.” Diêm Quân Lệnh bá đạo ra lệnh.

Chỉ là anh càng như vậy, Lâm Lam càng ủy khuất, “Xấu.”

“Không xấu.” Diêm Quân Lệnh đưa tay ra áp lên hai má cô rồi xoay thẳng cô mặt cô lại, nói một cách vô cùng chân thành, “Ai dám nói bánh bao nhỏ nhà chúng ta xấu, anh đánh chết hắn.”

“Em tự nói.” Lâm Lam tuy đã xoay đầu lại, nhưng theo phản xạ cô vẫn nép khuôn mặt mình vào trong chăn.

“Em nghĩ anh không có cách gì trị được em?” Khuôn mặt Diêm Quân Lệnh dãn ra, cuối cùng vẻ mặt không còn nghiêm túc, khó coi như trước nữa.

Lâm Lam lại quay đầu đi, hừ một tiếng, không nhìn thẳng vào người đàn ông.

“Còn giận?” Diêm Quân Lệnh sáp đến hỏi.

Lâm lam theo phản xạ lùi người về sau, “Anh đừng nhìn em như thế, xấu, thực sự rất xấu.”

Giọng nói của Lâm Lam bắt đầu nghẹn lại, lú trước cô nghe công chúa Saya nói, tưởng rằng khuôn mặt mình thực sự đã bị hủy. Còn cả bác sĩ của bệnh viện này cũng nói vậy, nói cái gì mà dù có chữa trị thế nào cũng sẽ để lại sẹo.

“Không xấu.” Biết tiểu nha đầu thực sự lo lắng, Diêm Quân Lệnh tiến tới ôm chặt cô vào lòng, “Bánh bao nhỏ nhà anh là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế giới này, không xấu chút nào hết.”

“Anh dỗ em như vậy cũng không có tác dụng gì, khi nãy người tiêu Chấn Nhạc đem theo lừa em đúng không? Bác sĩ của bệnh viện này nói rồi, sau này những nốt đỏ này lặn đi thì vẫn để lại sẹo.” Trước đây Lâm Lam không cảm thấy mình quá đẹp, nhưng nếu như thật sự trở nên xấu xí, chẳng phải là cô sẽ càng không xứng với người đàn ông bên cạnh sao.

“Không đâu, những người dưới trướng của Chấn Nhạc không phải là loại người ăn nói xằng bậy, họ nói có thể chữa được thì nhất định sẽ chữa được.” Đối với bản lĩnh của Tiêu Chấn Nhạc, Diêm Quân Lệnh từ trước đến nay đều nhất mực tin tưởng.

Trong lòng Lâm Lam thoải mái hơn một chút, nhưng lại vừa nghĩ ra điều gì đó, khó chịu nói,”Thế... tại sao từ đầu đến cuối không gọi cho em?”

“Không gọi cho em? Em chắc chắn?” Nhắc đến chuyện này Diêm Quân Lệnh lại bực mình.

“Uhm?” Lâm Lam nhìn thấy phản ứng của Diêm Quân Lệnh, nhất thời không hiểu chuyện gì, chẳng lẽ là cô hiểu nhầm anh? Đẩy người đàn ông ra rồi tức tốc đi tìm điện thoại, cô phát hiện ra điện thoại không có ở đây, chắc là rơi ở khu vực biểu diễn rồi.

Có chút yếu đuối quay lại nhìn người đàn ông, “Điện thoại không có ở đây. “Nhưng Lâm Lam lập tức nhớ ra, “Hai ngày trước anh cũng không liên lạc với em.”

“À, mỗi ngày Đại Vương và Lộc Tam đề báo cho anh mọi hoạt động của em.” Lần này đến phiên Diêm Quân Lệnh chột dạ, mấy ngày nay anh thực sự rất bận, tinh thần lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng, mỗi ngày chỉ khi nào mà nhận được tin báo của Lộc Tam, xác định là bánh bao nhỏ vẫn bình yên vô sự, anh mới có thể yên tâm đi ngủ, nhưng anh lại quên mất một chuyện đó là anh biết được mọi hoạt động của bánh bao nhỏ, nhưng đối phương lại không biết được hoạt động của anh.

“Anh... Anh thế này có được tính là theo dõi không?” Lâm Lam tức giận hỏi.

Diêm Quân Lệnh nhếch mày, “Anh như này được gọi là quan tâm vợ.”

“Quan tâm vợ không phải là như vậy.” Lâm Lam kiêu ngạo ngẩng mặt nói, nhưng lại nhớ ra mấy nốt đỏ trên mặt mình liền vội vàng vùi mặt vào chăn, “Anh về trước đi, đừng nhìn em, đợi em khỏi rồi anh lại đến.”

“Bánh bao ngốc.” Diêm Quân Lệnh bất lực lắc đầu.

Lâm Lam ủy khuất, “Show diễn của công chúa Saya phải làm sao đây? Nếu em nuốt lời sẽ bị giới truyền thông biết, con đường sau này chỉ e là sẽ càng khó đi hơn.”

“Yên tâm, giới truyền thông sẽ không biết.” Diêm Quân Lệnh hứa một cách chắc nịch.

Cộc cộc cộc...

Diêm Quân Lệnh vừa dứt lời thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa giục giã.

Không đợi Diêm quân Lệnh mời vào thì Tăng Tuyết đã gào lên, “Đại boss không xong rồi, không biết đám phóng viên lấy thông tin từ đâu mà lũ lượt kéo đến bệnh viện rồi!”

Sắc mặt Lâm Lam thay đổi trong tức khắc, sợ hãi nhìn Diêm Quân Lệnh, “Ông xã...”

“Đừng sợ.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio