Đêm nay, Diêm Quân Lệnh là hai chuyên gia chăm sóc Lâm Lam.
Lâm Lam vừa phát sốt, sau đó lúc nóng lúc lạnh, lăn qua lăn lại đến gần sáng mới bắt đầu ổn định hơn.
“Diêm tổng, ngài nghỉ ngơi một chút, tình hình của Lâm tiểu thư đã ổn định hơn rồi. Mặc dù đêm nay rất nguy hiểm, nhưng cuối cùng cũng ổn rồi, không sao rồi ạ.” Chuyên gia nói xong thở phào nhẹ nhõm, bị người như ông nội đứng sau theo dõi thế này, áp lực đè nặng hơn núi.
“Hai người nghỉ ngơi trước đi.” Diêm Quân Lệnh khoát khoát tay nói hai chuyên gia nghỉ ngơi trước, mình thì vẫn ngồi cạnh đầu giường Lâm Lam, duỗi tay nắm chặt lấy bàn tay của người phụ nữ bé nhỏ của mình.
Hai chuyên gia nhìn thấy vậy, cũng không từ chối nữa, một đêm không ngủ bọn họ cũng mệt rồi “Vậy Diêm tổng có chuyện gì lập tức gọi cho chúng tôi.”
“Được.” Diêm Quân Lệnh trả lời một câu, rồi lại nhìn Lâm Lam.
Mặt Lâm Lam hồng hào lại, nhiệt độ cũng đã ổn định rồi. Mặc dù người đang ngủ, khuôn mặt vẫn nhíu chặt, dường như đang lo lắng bất an về chuyện gì đó, làm Diêm Quân Lệnh càng thương xót hơn.
“Bánh bao nhỏ, đừng sợ, sẽ trôi qua nhanh thôi.” Diêm Quân Lệnh nắm chặt những ngón tay mảnh mai của Lâm Lam, nhẹ nhàng thì thầm với Lâm Lam đem yêu sự cưng chiều yêu thương vô hạn.
Anh vẫn nhớ ba tuổi năm ấy Lâm Lam bị thủy đậu, đau đến mức vừa khóc vừa nháo, thầy giáo Lâm đem cô đi làm cùng, nhưng không có thời gian chăm sóc cô, vì vậy anh trộm chăm sóc cô, đi đến một chỗ ở khuôn viên trường trộm một giỏ dâu tây cho cô, bị hiệu trưởng biết được đuổi từ sân thể dục đến cửa lớn.
Lúc ấy, Diêm Quân Lệnh cho rằng thời gian rất chậm, chớp mắt bánh bao nhỏ đã trưởng thành rồi, nhưng chưa bao giờ nghĩ anh nghĩ cô trưởng thành như này.
“Anh ơi em ngứa...” Lâm Lam mơ thấy mình trở về năm ba tuổi, cô bị thủy đậu, cả người vừa ngứa vừa đâu, nhưng ba cô không để cô gãi, quấn chặt cô trong chăn, vô cùng khó chịu. Anh kia nói đem dâu tây đến cho cô ăn... nhưng cảnh tượng phía sau nhìn không rõ.
Lâm Lam trong mộng gọi người ấy, nhưng gọi mãi người ấy vẫn không trả lời, rõ ràng rất gần, nhưng khi cô chạm tới thì lại giống như giống một làn khói biến mất không dấu vết.
“Anh ơi...” Lâm Lam hoảng hốt gọi, đột nhiên ngồi dậy. Cả người một trận ngứa kỳ lạ, Lâm Lam muốn duỗi tay muốn bắt lấy nhưng đã bị Diêm Quân Lệnh nắm chặt. Khuôn mặt đáng thương nhìn người đàn ông này “Em ngứa...”
“Ngứa cũng không được gãi.” Diêm Quân Lệnh bá đạo nói, một tay nắm chặt hai tay của cô, một tay lấy thuốc bôi đặc trị từ chuyên gia “Anh giúp em bôi thuốc.”
Lâm Lam vừa tỉnh dậy, đầu óc còn đang mơ hồ ngốc ngếch, để cho Diêm Quân Lệnh tỉ mỉ cẩn thận bôi thuốc cho mình. Bôi đến một nửa mới tỉnh mặt mình đỏ ửng rất xấu, vụng về không dám nhìn người đàn ông này.
“Không xấu.” Như biết được suy nghĩ của Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh mới nói ra hai từ.
Nhưng Lâm Lam không tự nhiên, mặc dù mọi người nói đàn ông và phụ nữ gặp mặt, cái nhìn đầu tiên phải thật chói mắt, sau đó làm sao mà nhếch nhác, đối phương vẫn nhớ đến lần đầu tiên chói mắt ấy. Nhưng cô?
Lâm Lam nghĩ tới lần đầu tiên mình và Diêm Quân Lệnh gặp nhau, khóc lớn trong mưa, trang điểm đều trôi hết, giày cao gót còn bị gãy. Ngay lập tức suy sụp tinh thần, nhưng cũng không trốn tránh. Tình trạng bây giờ của cô, còn tốt hơn lúc đó nhiều rồi.
Bôi thuốc xong, đã sáu giờ rưỡi, sàn diễn đầu tiên của Helen vào lúc ba giờ chiều, Lâm Lam thời gian chuẩn bị.
Chỉ là cuối cùng đối mặt với người đàn ông, Lâm Lam phát hiện trong mắt của Diêm Quân Lệnh đều là tơ máu, có chút lo lắng “Anh không ngủ mấy ngày rồi?”
“Anh không sao, em ngủ một lúc đi, lát nữa bác sỹ đến khám lại cho em.” Điêm Quân Lệnh phớt lờ câu hỏi của người phụ nữ bé nhỏ này, trực tiếp nói.
Lâm Lam nhìn Diêm Quân Lệnh “Anh cùng cùng em, nếu không em cũng không ngủ.”
“Em... nghe lời.”
“Anh cũng nghe lời.” Lâm Lam kiên quyết.
Diêm Quân Lệnh hết cách, chỉ đành đáp ứng cô.
Lâm Lam dịch người sang bên cạnh, Diêm Quân Lệnh vừa mới nằm xuống, cánh tay dài rắn chắc ôm lấy eo Lâm Lam, ôn nhu thì thầm “Ngoan, bây giờ có thể ngủ chưa?”
“Anh không phải là mấy ngày rồi không ngủ?” Nghĩ tới người đàn ông này mấy ngày không liên lạc với cô, Lâm Lam vốn cho rằng anh không quan tâm đến cô, bây giờ mới hiểu được người này thật sự rất bận.
“Ngủ rồi,làm sao mà không ngủ.” Diêm Quân Lệnh ôm lấy cô nhẹ nhàng nói, nhưng chỉ là ngủ mấy tiếng mà thôi.
Lâm Lam nghe vậy, cũng không nhiều lời nữa, ôm chặt người đàn ông này chìm vào giấc ngủ.
Diêm Quân Lệnh vốn nghĩ anh không ngủ được, nhưng vừa ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của cô, chưa tới một lúc liền ngủ say rồi. Mà Lâm Lam mặc dù đã ngủ cả một đêm, nhưng cứ chiêm bao thấy ác mộng, lúc này được người đàn ông này ôm chặt lấy cô, một lúc sau cũng chìm vào giấc mộng.
Hai người ngủ tới mười một giờ mới tỉnh, Lí Húc và Vương Đại đã sớm chờ ở bên ngoài.
Chờ Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam rời giường, hai người mới tiến vào.
“Kết quả thế nào?” Diêm Quân Lệnh trực tiếp hỏi.
“Bắt được người rồi, là do Hàn Hinh Nhi và Chu Vũ đứng bên chỉ đạo, người phụ nữ vì được bước vào Thành Thiên, lấy lòng nịnh nọt Hàn Hinh Nhi, vậy nên mới tìm người uống thuốc.” Lí Húc trả lời nhanh, nhanh như cách anh moi ra đáp án của người kia, nhưng câu trả lời không phải vấn đề mà Diêm Quân Lệnh quan tâm.
Ngược lại Vương Đại vừa tới nghĩ tới Lí Húc trong quá trình xét hỏi người kia, không kìm được run rẩy, trong lòng thẩm nghĩ anh phải nhắc nhở Lộc Tam, khiêu khích ai thì khiêu thích nhất định không được động đến người bên cạnh lão đại.
“Vậy cái người kia?” Diêm Quân Lệnh trầm giọng hỏi.
“Tôi đã bắt được người rồi, nhưng còn phát hiện ra một điều khác.” Lí Húc phát hiện khi điều tra Chu Vũ, liền lập tức nói.
Diêm Quân Lệnh cau mày “Nói.”
“Cái người Chu Vũ này là người lần trước cản trợ người chú Trương, cô ấy còn là con gái của Trần thị, Tiết Ngọc. Chuyện lần này một mặt là để lấy lòng Hàn Hinh Nhi, mặt khác là bày mưu tính kế của Trần thị.
Sắc mặt Diêm Quân Lệnh biến lạnh, lần trước bánh bao nhỏ lúc Trần Lâm Kiệt chết công khai oán hận Trần gia, không ngờ lần này Trần thị vẫn ghi nhớ mỗi hận này.
“Trương Việt bên kia như thế nào?” Cân nhắc một lúc Diêm Quân Lệnh hỏi.
“Áp phích quảng cáo và tuyên truyền đều đổi rồi, ở ga tàu điện ngầm của Tấn Thị cũng dán không ít áp phích, trước mắt suy đoán hiệu quả không tồi, đối với Trần thị mà nói là bước đột phá phát triển, nghe nói Trần thị còn đang chuẩn bị một bữa tiệc ăn mừng.” Lí Húc chằm chằm vào Trần thị bên kia.
“Được, có vẻ như độ hot cũng ngang ngang nhau, cậu đi giải quyết.” Diêm Quân Lệnh nói ra một câu đầy ẩn ý, những người khác ở đây đều không hiểu ý nghĩa thực sự của câu nói này.
Lúc này Tăng Tuyết tiến vào đem bữa ăn sáng cho Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh, nghe tới Hàn Hinh Nhi và Chu Vũ đang ngấm ngầm hại Lâm Lâm, lập tức giận dữ hét lên “Lại là Chũ Vũ, chắc chắn là Hàn Hình Nhi ngấm ngầm chỉ đạo!”
“Phía sau chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng.” Lí Húc cũng không có cảm tình tốt gì Hàn Hinh Nhi.
“Chị đừng ồn ào nữa mà.” Lâm Lâm cười lớn lắc lắc đầu, thật ra cũng không có hận thù gì to tát với Hàn Hinh Nhi, không cần phải nói những lời cay đắng như vậy.
Mà Lí Húc đều nói là Lí Húc tự mình làm.
“Ừm.” Tăng Tuyết khịt khịt mũi ừm một tiếng, nha đầu này quá lương thiện rồi. Đưa đồ ăn đến trước mặt Lâm Lam “Em ăn gì chút đã, mọi người bên công chúa Saya đều hỏi về kích cỡ của em, chắc là đang chuẩn bị trang phục cho em rồi.”
Lâm Lam gật gật đầu, trên mặt giãn ra một nụ cười nhẹ, chỉ là mặc dù vẫn đang đỏ ửng mặt mày, nhưng làn da trắng như men sứ, cô vẫn nổi bật hấp dẫn.
Mà chiều này buổi lưu diễn thời trang bắt đầu rồi.