Sáng hôm sau Lâm Lam xuất phát đi tới sân bay, nhưng lần này không tùy ý như những lần trước. Chiếc áo sơ mi đơn sắc, chiếc áo khoác nỉ kẻ caro đen trắng phối với chiếc quần bò đơn giản vừa không phông trương cũng không quá dè dặt, những mỗi tấm ảnh chụp ra đều đẹp xuất sắc.
Thân hình đạt chuẩn khiến Lâm Lam có khả năng chinh phục được bất kì một loại trang phục nào, nhưng liệu có thể hiện được tinh thần của bộ trang phục đó không thì Lâm Lam còn cần phải cố gắng nỗ lực hơn.
Đến sân bay, đã có rất nhiều fans đợi ở đó. Lần trước Diêm Quân Lệnh lo lắng sẽ xảy ra sự cố nên để Lâm Lam tránh khỏi vòng vây rầm rộ ở sân bay, nhưng nghĩ đến fans nên lần đi Bắc Kinh này Lâm Lam vẫn quyết định đi máy bay.
Người mẫu cũng như minh tinh vậy, thứ quyết định giá trị kinh doanh cuối cùng vẫn là sức mua của fan.
Lâm Lam đã có nhiều phen chuyển mình, hiện nay cô đã loại bỏ được những tin đồn trước kia, cuối cùng cũng có được sự công nhận thực sự, việc này đối với cô có ý nghĩa vô cùng lớn.
Đi vào sân bay, chỉ một lát sau đã có người nhận ra Lâm Lam, tiếp theo đó là chụp ảnh chung, Lâm Lam đều cố gắng đáp ứng họ cho đến khi lên máy bay.
“Cô Lâm, tôi có thể phỏng vấn cô một chút không? Cảm giác lần đầu tiên làm minh tinh của cô như thế nào?” Sau khi ổn định chỗ trên máy bay, Tăng Tuyết cuộn một tờ tạp chí địa lý giả làm micro để phỏng vấn Lâm Lam.
“Nói thật?” Lâm Lam nghiêm túc nhìn Tăng Tuyết.
Tăng Tuyết vội vàng gật đầu, “Đương nhiên là nói thật.”
“Aiyo, mặt thì mỏi, lưng thì ê ẩm.” Giọng điệu của Lâm Lam thay đổi, bày ra tư thế vặn eo, dụi dụi hai má. Tuy cũng không phải là lần đầu tiên được mời chụp ảnh chung, nhưng là lần đầu tiên nhiều người muốn chụp ảnh cùng cô như vậy. Suốt cả quá trình Lâm Lam đều gồng người cố giữ nụ cười, khiến cho khuôn mặt cô rất mỏi, eo thì ê ẩm.
“Xí!” Tăng Tuyết khinh bỉ lườm Lâm Lam, bắt đầu chuyển chủ đề nói sang chuyện chính, “Chiều nay tới Bắc Kinh, chị đưa em đi gặp hai người này trước.”
“Hai người? Chẳng lẽ không phải một người?” Lâm Lam thấy kì lạ, cô tưởng hôm nay Tăng Tuyết chỉ đưa cô đi gặp Dương Nguyệt.
“Còn một người nữa, nhưng hai người đã quen nhau rồi, còn là do đại boss đặc biệt dặn dò.” Tăng Tuyết nghĩ đến sự sắp xếp của Diêm Quân Lệnh là lại thấy có chút phấn khích.
“À há?” Lâm Lam à há một tiếng, ý như muốn hỏi Tăng Tuyết.
Tăng Tuyết cười hì hì một tiếng, “Không nói được.”
Lâm Lam nhún vai, không nói thì không nói, dù gì thì xuống máy bay cũng phải gặp.
Sau đó cô trực tiếp nhắm mắt lại nghỉ ngơi, tối hôm qua bị người đàn ông nào đó dày vò đến bây giờ eo cô vẫn ê ẩm, lưng vẫn đau, không đúng, là do ban nãy đứng đến nỗi eo ê ẩm, lưng đau.
Trong lòng Lâm Lam vẫn đang giảo biện với chính mình.
Tăng Tuyết thấy mình không thể khơi dậy trí tò mò của Lâm Lam, cô cũng cảm thấy mất hứng nên nhắm mắt lại.
Âm thanh rầm rầm của máy bay vang lên, chỉ đến khi bay lên những đám mây mới dần dần yên tĩnh trở lại.
Do quá buồn ngủ, không thể chịu được nên Lâm Lam ngủ thiếp đi, Tăng Tuyết buồn chán lật dở cuốn tạp chí địa lý trên máy bay. Đột nhiên cô nhớ tới tin tức mới được tiết lộ sáng nay, muốn nói lo Lâm Lam nhưng đã nghe thấy hơi thở đều đều của người bên cạnh.
Tăng Tuyết cảm thấy kì lạ, nhìn Lâm Lam một cái, “Tối qua không phải đại boss bị thương sao? Chẳng lẽ tập thể hình đến tận đêm?”
Nói thì nói vậy nhưng Tăng Tuyết vẫn xin tiếp viên một tấm chăn mỏng để đắp cho Lâm Lam. Tháng 11, Tấn thị đã vào mùa thu đông, thời tiết ngày càng lạnh hơn.
Trên máy bay Lâm Lam mơ một giấc mơ, cô mơ thấy giấc mơ bay lên hồi bé mình luôn ước ao cuối cùng đã trở thành hiện thực, cô xuyên qua rừng rậm, bay qua đại dương, cuối cùng bay đến độ cao mà bản thân luôn mong muốn, nhưng bay bay mãi cô cảm thấy cơ thể mình ngày càng nặng, cảm giác mệt mỏi ngày càng tăng lên, đột nhiên cô rơi từ trên bầu trời xuống.
“Không...” Lâm Lam sợ hãi hét lên một tiếng, choàng tỉnh dậy
Tăng Tuyết bị dọa giật mình, phát hiện ra trán Lâm Lam lấm tấm mồ hôi, vội vàng giúp Lâm Lam lau, lo lắng hỏi, “Gặp ác mộng à?”
Lâm Lam gật đầu, nhìn ra ngoài của sổ, “Đến rồi?”
“Uhm, đến rồi.” Tăng Tuyết nhìn thấy Bắc Kinh gần trong gang tấc. Họ hiểu rõ, lần đến Bắc Kinh này không giống mọi lần, thành công thì sẽ có chỗ đứng vững, không thành công thì phải cút về Tấn thị.
Nhưng đã đi đến bước này cùng Lâm Lam, nếu cô muốn đi tiến lên phía trước thì không được nghĩ đến đường về.
Xuống máy bay, cả nhóm người không tới khách sạn dr đã chuẩn bị trước mà trực tiếp tới căn hộ tư nhân mà Diêm Quân Lệnh đứng tên, tuy rất gần thành phố nhưng các biện pháp an toàn và bảo mật đều được tiến hành rất tốt.
Vương Đại và Lộc Tam ở ngay bên cạnh, chỉ cách một cái ban công để tiện cho việc bảo vệ Lâm Lam.
Sau khi sắp xếp qua đồ đạc, Lâm Lam dựa vào đầu giường tông màu xám nghỉ ngơi. Đột nhiên điện thoại reo lên, là Diêm Quân Lệnh.
“Đến rồi?” Diêm Quân Lệnh tính toán kĩ thời thời gian, lúc này chắc hẳn bánh bao nhỏ đang ở trong căn hộ sang trọng rồi.
“Uhm.” Lâm Lam nhìn xung quanh một lượt, nhìn sang chiếc cửa sổ lớn chạm sàn, trong đầu không kềm được hiện ra cảnh tượng lần đầu tiên cô tỉnh lại ở đây, cũng là lần mà cô bị bắt đi đăng ký kết hôn.
Bây giờ nghĩ lại, Lâm Lam vẫn cảm thấy tất cả đều thần kì không tưởng.
“Nhớ anh rồi à?” Đứng bên ngoài phòng bệnh của Lâm Phúc Sinh, anh hỏi rất tự nhiên.
Cách cái điện thoại nhưng vành tai Lâm Lam vẫn có chút nóng, nhớ đến khung cảnh buổi tối hôm qua, cô cảm thấy lời nói của người đàn ông trở nên vô cùng ái muội, cười nhẹ một tiếng, “Sao anh sến sẩm thế? Em mới đi được có mấy tiếng.”
“Vậy thì anh cũng nhớ em.” Diêm Quân Lệnh dường như có thể tưởng tượng ra khuôn mặt xấu hổ mê người đó của bánh bao nhỏ.
“Không có việc gì thì em cúp máy đây, anh dưỡng thương cho tốt.” Nói xong không đợi Diêm Quân Lệnh trả lời Lâm Lam vội vã cúp máy, trái tim nhỏ bé của cô đập thình thịch.
“Ha ha.” Diêm Quân Lệnh nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến tiếng tút tút, anh cười nhẹ một tiếng, khuôn mặt cương nghị, góc cạnh mang theo sự nhẹ nhàng không gì có thể diễn tả được.
Nữ y tá đến chăm sóc Lâm Phúc Sinh thất vậy liền ngẩn người, đến khi Diêm Quân Lệnh đi vào phòng bệnh rồi mới có phản ứng.
Lâm Phúc Sinh nhìn thấy Diêm Quân Lệnh, vẫy vẫy tay, “Sao con lại đến đây? Nghe Lâm Lam nói gần đây con rất bận?”
“Dạ, cũng có chút bận.” Diêm Quân Lệnh cũng không làm bộ làm tịch trước mặt Lâm Phúc Sinh, anh trả lời thật lòng.
“Bận thế nào đi nữa cũng phải chú ý nghỉ ngơi. Thanh niên các con chẳng biết quý trọng sức khỏe, già rồi hối hận đấy.”
Diêm Quân Lệnh gật đầu, “Ba, con biết rồi.”
“Đừng chỉ nói miệng mà phải ghi nhớ trong lòng.” Lâm Phúc Sinh dặn dò, ông thở dài một cái, sau đó hỏi, “Có chuyện gì con nói đi, ba nghe.”
Lâm Phúc Sinh biết anh một mình đến tìm ông chắc chắn là có chuyện.
“Ba, lần này Lâm Lam đi Bắc Kinh nếu có thể thuận lợi kí hợp đồng với công ty mới, đến lúc đó chỉ e là cô ấy sẽ rất bận, thời gian về Tấn thị cũng có hạn. Con biết cô ấy muốn ba cùng cô ấy đến Bắc Kinh, nhưng nghĩ đến nguyện vọng của ba nên chưa mở miệng.” Nói đến đây Diêm Quân Lệnh ngừng lại.
Sau đó tiếp tục nói, “Nhưng con vẫn muốn nói, nếu ba đồng ý con sẽ nhanh chóng sắp xếp cho ba. Trình độ y tế bên đó tốt hơn Tấn thị một chút, tỉ lệ tìm được nguồn thận sẽ cao hơn.
Tối qua Diêm Quân Lệnh nghe thấy Lâm Lam nói lờ mờ trong miệng gì đó, nghe kĩ, tuy không nghe được cả câu nhưng cũng đã hiểu được khái quát.
Lâm Lam quả thực định tới Bắc Kinh nhưng ba Lâm từ trước đến nay vẫn luôn là nút thắt mà cô không thể đặt xuống.
Diêm Quân Lệnh biết nha đầu kia hiếu thuận, nhưng anh vẫn quyết định thử một lần.
“Ba hiểu ý của con, cũng biết suy nghĩ của Lâm Lam. Nhưng ba sẽ không tới Bắc Kinh đâu, tuyệt đối không.” Nói đến Bắc Kinh, đáy mắt Lâm Phúc Sinh hiện lên một tia đau khổ khó có thể che giấu được, ông dứt khoát nói.
“Ba...”
“Chuyện này con không cần nói nữa, trong lòng ta đã có tính toán. Ta sẽ không tiếp tục ngăn cản Lâm Lam theo đuổi ước mơ, nhưng các con cũng đừng bắt ta rời khỏi Tấn thị, Tấn thị là nhà của ta, cho dù có chết già ở đây ta cũng không đi Bắc Kinh.”
“Vì người đó sao?” Diêm Quân Lệnh thở dài hỏi.
“Không được nói với Lâm Lam.” Lâm Phúc Sinh đơ người, sau đó vội ra lệnh.
Diêm Quân Lệnh gật đầu, xem ra anh chỉ còn cách đi thuyết phục cô gái nhỏ nhà anh thôi.