Khi Lâm Lam và Tăng Tuyết đến giải trí Tân Trí thì hội trường phỏng vấn đã tập trung rất nhiều người mẫu, họ đều là các thí sinh đến tham sự buổi phỏng vấn ngày hôm nay.
Tăng Tuyết nhìn vào bên trong, “Nhiều người vậy à? Không phải phỏng vấn nội bộ sao?”
“Cứ đi vào thử xem sao.” Lâm Lam không biết là có chuyện gì, hơn nữa mới đi vào cô đã thấy một số gương mặt quen thuộc. Xem ra lần cạnh tranh này khá lớn, trước đó Lâm Lam cũng cho rằng những công ty giống như Tân Trí, việc phỏng vấn người mẫu sẽ được tổ chức chính quy hơn, có tuần tự hơn.
Nhưng tình hình hiện giờ lại giống với cái thời cô còn là sinh viên đi tìm việc làm thêm, người phụ trách nhân sự ở chỗ đó sẽ nhìn một lượt rồi xếp những người mét sáu tám thành một hàng, mét bảy đứng thành một hàng, mét bảy lăm trở lên đứng thành một hàng, sau đó dựa vào chiều cao mà họ thấy thích hợp để loại những người không đạt tiêu chuẩn.
Vì Lâm Lam cao một mét bảy bảy nên thời sinh sinh viên cô đã từng làm qua rất nhiều công việc làm thêm, nhưng cuối cùng cũng chỉ lác đác mấy nơi nhận cô.
Vậy nên nhìn thấy cảnh tượng này một lần nữa, một dự cảm không tốt đột nhiên xuất hiện.
“Tiểu Lam, đây thực sự là hội trường buổi phỏng vấn của Tân Trí sao?” Tăng Tuyết cũng ngạc nhiên trước cảnh tượng này, cô đưa mắt nhìn qua thì các thí sinh đã xếp được hàng dài khoảng năm mét.
Lâm Lam gật đầu, “Hình như là đúng thật.”
“Cảm giác giống với đợt đi báo danh thi năng khiếu vậy, sao chị lại thấy hơi lo lắng nhỉ.” Tăng Tuyết cũng chợt cảm thấy bất an.
Vào lúc hai người đang thảo luận thì có một người phụ nữ tóc búi cao, gọn gàng đến mức ngay cả một sợi tóc rối cũng không có, trên người mặc một bộ đồ công sở đi tới.
Những người xếp hàng bỗng chốc đều trật tự, có những người mẫu thậm chí không giấu nổi sự phấn khích trong đáy mắt. Lâm Lam có chút không hiểu, Tăng Tuyết bèn nói nhỏ bên tai cô, “Người này chính là Bành Ngọc.”
“A?” Lâm Lam kêu nhỏ một tiếng, người này chính là quản lý cao cấp Bành Ngọc? Sau cô lại có ảo giác là mình gặp phải nữ ma đầu thế nhỉ.
“Không thể nào sai được.” Sắc mặt Tăng Tuyết bối rối.
Lâm Lam chỉ có thể gật đầu nghe theo, sau đó cô cảm giác thấy có một ánh mắt sắc bén đang quét về phía cô, nhưng lại dời đi rất nhanh. Tiếp theo Lâm Lam nghe thấy giọng nó không chút cảm xúc nào của Bành Ngọc vang lên, “Những người chiều cao thực dưới một mét bảy lăm đừng lãng phí thời gian của tôi, lập tức rời khỏi đây.”
“Á...”
Bành Ngọc vừa mở miệng nói câu đầu tiên cả hội trường đều á lên một tiếng, tiếp sau đó có mấy cô gái chột dạ rời khỏi hàng.
“Nhấn mạnh lần nữa, dưới một mét bảy lăm lập tức biến ngay.” Mấy cô gái kia rời đi hiển nhiên vẫn không khiến Bành Ngọc hài lòng. Bành Ngọc vừa dứt lời lại có một cô gái bước ra.
Bành Ngọc quét mắt, “Cô, cô,cô... không đủ.”
Ha!
Chỉ một lát sau một hàng dài người được giảm bớt một phần ba, trong đó có mấy cô gái vô cùng căm phẫn, nhưng đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Bành Ngọc, mấy người đó chỉ còn cách ỉu xìu rời đi. Ngay cả Tằng Tuyết cũng bị ép rời khỏi hàng trước.
Lâm Lam hít mạnh một hơi, cuối cùng thì cô cũng biết tại sao có rất nhiều nghệ sĩ sợ người quản lý cao cấp tên Bành Ngọc này.
“Tiếp theo tất cả nhưng người lưng dài chân ngắn lập tức rời khỏi đây, giới người mẫu không cần người mẫu chân ngắn.” Đúng là câu sau còn sắc hơn câu trước.
Lần này không ai dám giả bộ, lại có mười mấy người nữa đi ra.
Chỉ hai câu nói đã khiến một hàng người dài bớt đi một nửa.
Còn lại hơn hai mươi người mẫu cuối cùng, Bành Ngọc quét mắt, “Còn một điều kiện tối thiểu nữa, nếu như đạt chuẩn có thể tiến hành đánh giá phần mặt.”
Một câu nói này khiến hai mươi mấy người còn lại ở đây đều nín thở.
“Cái cuối cùng, dưới hai mươi ba tuổi ở lại, những người khác có thể đi được rồi.” Bành Ngọc lại nói thêm một câu khiến sắc mặt của rất nhiều người có mặt ở đây trở nên vô cùng khó coi.
“Tại sao? Tại sao trên 23 tuổi lại không được?” Không đợi Lâm Lam lên tiếng hỏi, đã có người lên tiếng vì không phục.
“Tại sao? Lại còn hỏi cái câu thiếu não như thế này, độ tuổi hoàng kim của một người mẫu là từ mười bảy đến hai mươi lăm tuổi, độ tuổi hoàng kim của cô chỉ còn lại hai năm, thậm chí là không đến, nhưng hiện giờ cô vẫn lăn lộn tầng dưới của giới người mẫu, chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ cô không có số được ăn bát cơm này, nếu đã không phúc phận này thì đừng lãng phí thời gian quý báu của mọi người.” Bành Ngọc lạnh lùng trả lời, câu nào câu nấy đều rất tàn khốc.
“Nhưng tôi...”
“Ra ngoài!” Cô người mẫu kia vẫn muốn hỏi nhưng đã bị Bành Ngọc lạnh giọng đuổi ra ngoài.
Còn có mấy người mẫu khác cũng không can tâm, nói họ đã có chút danh tiếng, nên không thể xếp họ vào trong đống những người không được ăn bát cơm này, kết quả Bành Ngọc gọi bảo vệ mời họ ra ngoài.
Số người còn lại không quá sáu người, ánh mắt của Bành Ngọc dừng lại trên người Lâm Lam rồi nhìn vào hồ sơ của cô, “Hai mươi ba?”
“Tôi tự đi.” Tăng Tuyết sớm đã bị đuổi ra từ vòng một, đợi Bành Ngọc hỏi đến Lâm Lam, Lâm Lam nói xong câu này, cô trực tiếp đi thẳng ra ngoài.
Tuy có chút quen biết với Tần Sâm, nhưng Lâm Lam biết hiện giờ cô có nói gì thì cũng đều là tự chuốc nhục vào người.
Đi đến cửa, Lâm Lam đúng lúc gặp Khúc Khải đang đi vào, đối phương nhìn thấy Lâm Lam liền đơ người, sau đó lại nhìn vào bên trong, phát hiện bên trong chỉ còn lại năm người mẫu.
Muốn nói gì đó nhưng Bành Ngọc đã nhìn sang phía này, “Năm người này, cô chọn lấy hai người để tôi tiến hành kiểm tra phần mặt.”
“Năm người?” Khúc Khải há hốc miệng, nhưng cũng không phải là ngày đầu tiên quen biết đồng nghiệp kiêm đối thủ cạnh tranh của mình, cô bất lực dang tay đi về phía trước.
Lâm Lam hít sâu một cái rồi rời khỏi đó.
Tăng Tuyết sốt ruột đợi ở bên ngoài, thấy Lâm Lam đi ra sắc mặt cứng đờ, “Tiểu Lam...”
“Không sao, chúng ta về trước đã.” Lâm Lam có chút mệt mỏi nói, thất bại ở tình trường, bị loại trong công việc, đối với cô đây thực sự là một sự đả kích không hề nhỏ.
“Nhưng rốt cục là có chuyện gì? Người mẫu tuy rất chú trọng chiều cao và tỉ lệ, nhưng cũng không hà khắc đến nỗi đánh trượt em chứ?” Trong khái niệm của Tăng Tuyết, bất luận là tỉ lệ chiều cao hay tỉ lệ ngũ quan, Lâm Lam đều rất hoàn hảo.
“Còn tuổi tác.” Lâm Lam dơ tay đáp lại.
“Cái gì?” Tăng Tuyết tưởng mình nghe nhầm.
Lâm Lam gật đầu khẳng định, “Đúng đó, họ thấy tuổi em đã cao rồi.”
Dứt lời Lâm Lam khua tay định rời đi, kết quả là bị Tăng Tuyết kéo lại, “Em nói Bành Ngọc cảm thấy tuổi em đã cao?”
“Không phải cảm thấy em, mà là những người trên hai mươi ba tuổi đều không được em vừa qua hai mươi ba tuổi, quả thực không được tính là còn nhỏ.” Lâm Lam nhìn thì có vẻ là bình tĩnh trả lời nhưng nỗi buồn trong lòng người bên cạnh căn bản không thể hiểu được.
Dự cảm mãnh liệt sẽ có chuyện gì đó không tốt xảy ra trước khi đi vào khi nãy quả nhiên không sai, cô thực sự không thích hợp với cuộc tuyển chọn quy mô lớn như thế này.
“Làm như vậy cũng quá đáng quá đó? Hai mươi ba tuổi mà đã lớn tuổi rồi á? Cô ta dùng tiêu chuẩn gì? Quốc tế vẫn có những người mẫu sáu mươi mấy tuổi mà vẫn linh hoạt diễn trên sàn chữ T, Bành Ngọc kia dựa vào cái gì mà đối xử với em như vậy?” Tăng Tuyết sôi máu định đi tìm người kia để nói lý.
Lâm Lam kéo Tăng tuyết lại, “Thôi, đi cũng chỉ chuốc nhục vào người thôi.”
Dứt lời đúng lúc có một chiếc taxi đỗ lại, Lâm Lam trực tiếp lên xe, đồng thời kéo cả Tăng Tuyết lên.
“Chị không can tâm...” Dứt lời tròng mắt Tăng Tuyết đỏ lên, vốn tưởng rằng sự việc đã trong tầm tay nhưng hiện giờ lại thành ra như vậy.
“Không can tâm thì thế nào?” Trong lòng Lâm Lam còn đau khổ hơn Tăng Tuyết.
“Nhưng...”
“Lên xe trước đi, em mệt rồi.” Lâm Lam hít một hơi thật sâu, Tăng Tuyết thấy vậy không dám nói thêm câu gì, ngoan ngoãn lên xe, nhưng trong lòng lại vô cùng bối rối.
Về đến căn phòng mới thuê, hai người trở nên vô cùng trầm mặc.
Khi ở Tấn thị, Lâm Lam vẫn còn có chút danh tiếng, nhưng ở Bắc Kinh cô chẳng qua chỉ là một người mẫu nhỏ hạng a, tuy đã có chút tiếng tăm trong giới, nhưng trong cuộc sống cô không quen biết nhiều người, cả quá trình không hề có một phóng viên nào theo chân nữa, giống như bỗng chốc từ thiên đường rơi xuống hiện thực.
“Tiểu Lam...” Vốn tưởng rằng hôm nay có thể kí hợp đồng với giải trí Tân Trí, vậy thì có thể giải quyết được rất nhiều chuyện khác, nhưng nay sự việc lại thành ra như vậy, vấn đề quan trọng và khó khăn nhất đó chính là cuộc sống.
Trả xong tiền thuê nhà, trên người họ cũng chẳng còn bao tiền.
Mà một ngày đã trôi qua, đại boss cũng không tìm họ. Nếu như là người khác thì thật sự còn có thể có khả năng không tìm thấy, nhưng đối phương là Diêm Quân Lệnh, vậy nên chỉ còn có một nguyên nhân đó là không tìm.
“Em biết, em sẽ nghĩ cách.” Không cần Tăng Tuyết nói, Lâm Lam biết hoàn cảnh hiện giờ của họ.
Vốn dĩ nghĩ rằng rời Tấn thị đến Bắc Kinh, cuộc đời sẽ sang trang khác. Nhưng từ lúc cô ngã khỏi sàn chữ T trong show diễn đá quý của dr, tiếp theo đó là phát hiện chuyện giữa Diêm Quân Lệnh và công chúa Saya, tiếp tục là vô cớ bị đào thải trong buổi phỏng vấn của Tân Trí.
Dường chỉ trong một đêm ông trời đã lấy đi tất cả sự may mắn của cô.