Hàn Hinh Nhi vô thức xoa xoa cổ.
“Tôi đã sớm nhắc nhở cô rồi, Lỗ Tấn Hải không phải người tốt lành gì, anh ta sẽ hủy hoại cô.” Lâm Lam cũng từ từ sau khi nghe Diêm Quân Lệnh và Lí Húc nói chuyện, mơ hồ nhận ra mối quan hệ giữa Lố Tấn Hải và Diệp Thị, cũng không phải loại sạch sẽ gì.
“Cô đang đố kỵ với tôi à?” Hàn Hinh Nhi cố gắng trấn tĩnh lại, chấm biếm hỏi ngược lại Lâm Lam.
“Tôi đố kỵ cô?” Lâm Lam nghe tới câu này cảm thấy thật buồn cười, nghĩ cũng không muốn tranh chấp gì với cô “Nếu như nghĩ vậy làm cô không đau nữa, vậy cô cứ tận lực mà nghĩ đi.”
Nói xong Lâm Lam rửa tay, tính rời đi.
Kết quả không chờ cô lau tay, Hàn Hinh Nhi hắt lên nước lên người Lâm Lam “Cô là đang đố kỵ với tôi, đừng tưởng tôi không biết chuyện của Diêm Quân Lệnh và công chúa Saya, cô cũng là bị Diêm tổng chơi đùa, còn là trắng công chơi. Tôi Hàn Hình Nhi bây giờ đã ký hợp đồng là người mẫu của Thành Thiên, hiện tại cả công ty đang hết sức nâng tôi. Nhưng Lâm Lam thì sao? Không có Diêm tổng, cô chả là cái quái gì hết!”
“Ừm, cô nói đúng.” Lâm Lam lau nước trên vai mình, hời hợt trả lời, nhưng nỗi đau trong tim rất bình tĩnh lại, nói xong liền rời khỏi phòng vệ sinh.
Hàn Hinh Nhi không có đả kích được Lâm Lam toàn thân phát run, kèm theo nỗi đau không cách nào ngừng được. Mặc dù cô đã bôi thuốc, nhưng vết sẹo kia vẫn không thể nào che dấu hết được.
Nhưng cơn đau này làm sao so được với sỉ nhục mà cô phải gánh chịu.
Để cạnh tranh với người mẫu Trương Lộ kia, Hàn Hinh Nhi đã phải nhịu nhục môt lần rồi lại một lần. Mặc dù vẫn chưa có đồng ý Lỗ Tấn Hải và Trương Lộ cùng phục vụ anh ta, nhưng những hạng mục anh ta thường xuyên từ chối vẫn cắn răng chấp nhận.
Cũng chính vì Lỗ Tấn Hải mới cho cô nhiều cơ hội như vậy, ngoài ra công ty còn không ngừng nâng đỡ cô. Hàn Hinh Nhi biết, cô sớm muộn không thể thỏa mãn được nhu cầu biến thái của người đàn ông kia, nhưng rời đi cũng không dễ dàng như cô nghĩ.
Trò chơi này vốn dĩ ngay từ đầu không nằm trong tay cô.
Nghĩ tới lời vừa rồi của Lâm Lam, mặt Hàn Hinh Nhi trắng bệch, cô chỉ biết Lỗ Tấn Hải không phải là người tốt, nhưng cô thật sự không biết Lỗ Tấn Hải có thể biến thái khốn nạn như vậy.
Hoạt động kết thúc, Hàn Hinh trở về khách sạn, nhưng không nhìn thấy Trương Lộ.
Gần đây cái người này đi muộn về muộn, chơi cũng càng ngày càng lợi hại, làn trước Hàn Hinh Nhi đi vào phòng tắm ngửi thấy mùi vị lạ lạ, lúc đó cô không quan tâm lắm, nhưng sau khi nhìn thấy Trương Lộ đang ở trong trạng thái gần như phát điên. Ngay từ đầu rất ghét Trương Lộ, nhưng bây giờ biến thành sợ hãi đối phương.
Hàn Hinh Nhi mặc dù xấu xa, nhưng cô vẫn sợ hãi sự không kiểm soát được cả cần sa, cocaine và các loại thuốc lắc. Cô đã từng tận mắt nhìn thấy một người mẫu nam trong vòng giải trí hỗn loạn này dính vào mấy cái đó, cuối cùng bi thảm không chịu nổi làm người ta cũng phát lạnh.
Vậy nên cô đã hứa không bao giờ đụng vào mấy cái loại đồ vật này.
Thậm chí nhìn thấy Trương Lộ như vậy, Hàn Hinh Nhi cả người đều phát run, vf vậy đã tính con đường khác cho mình.
Tìm trong phòng một lần, nhưng không nhìn thấy Trương Lộ đâu, cô nhẹ nhõm thở dài chuẩn bị tẩy trang đi ngủ, tiếng gõ cửa vang lên.
Hàn Hinh Nhi cảm thấy kỳ lạ, cẩn trọng hỏi một tiếng là ai, bên kia trả lời, là tài xế của Lỗ Tấn Hải.
Trong lòng vô cùng hồi hộp, chột dạ hỏi “Tôi hôm qua tới chỗ Lỗ Tấn Hải rồi, hôm nay không đi nữa?”
“Lỗ tổng đi Tầm Hoàn, muốn cô bồi mấy vị khách hàng.” Người lái xe không kiêng dè gì, trực tiếp nói thẳng.
“Hôm nay tôi không khỏe lắm.” Hàn Hinh Nhi sắc mặt trắng bệch nói.
“Cô không khỏe không liên quan gì đến tôi, tôi cũng là tuân mệnh, ngoài ra Lỗ tổng còn nói mấy vị khách hôm nay rất quan trọng, nếu cô biểu hiểu tốt năm nay giải thưởng người mẫu mới năm nay sẽ thuộc về cô.” Người lái xe đã làm việc cho Lỗ Tấn Hải không ít ngày, hiểu nhất là ý nghĩ của mấy cô người mẫu nhỏ này.
Hàn Hinh Nhi sững người, giải thường người mẫu mới một đời chỉ được nhận một lần, bỏ lỡ rồi sẽ không thể còn hy vọng nữa. Ngoài ra nó còn có ý nghĩa đặc biệt để củng cố địa vị hiện tại của cô, Hàn Hinh Nhi lay động.
“Hàn tiểu thư đừng chậm trễ nữa, lát nữa Lỗ tổng tức giận, chúng ta ai cũng không chịu trách nhiệm nổi.” Đe dọa biến thành tự nguyện bởi lời nói đầy sức thuyết phục của tài xế.
Hàn Hinh Nhi nghiến răng “Được, tôi đi, chờ tôi một lát.”
Ba mươi phút sau, Hàn Hinh Nhi xuất hiện ở “Tầm Hoan” một hộp đêm của Bắc Kinh, nơi chỉ có các thành viên cao cấp hoặc khách hàng thường xuyên mới được vào.
Người lái xe đã nhận được lệnh cho Hàn Hinh Nhi bước vào, Hàn Hinh Nhi vô cùng bất an, nhưng khuôn mặt lại rất bình tĩnh thậm chí biểu tình còn rất rất lăng lơ phong tình.
Để tạo thêm phần riêng tư bí mật, phục vụ ở đây trừ khi được khách hàng gọi, thì không được phép đi đến phòng riêng của khách hàng. Vì vậy Hàn Hinh Nhi tự mình đi lên tầng ba, rất nhanh tìm được phòng của Lỗ Tấn Hải.
Pằng.
Hàn Hinh Nhi vừa gõ cửa, liền nghe thấy tiếng pằng từ phía bên trong. Hàn Hinh Nhi bị dọa một trận, lui về phía sau, mới phát hiện ra cửa phòng không được đóng đóng kín, đang do dự, liền nghe thấy giọng của Trương Lộ.
“Lỗ tổng... cứu em, em không muốn chết... Lỗ tổng... aa, không muốn...” Tiếng thét đau đớn gào thét kêu cứu, Hàn Hinh Nhi run rẩy, bàn tay vừa mới gõ cửa cũng rút lại.
“Cứu, cứu, cứu mấy người buông tôi ra,... a a a... không muốn.”
Âm thanh cầu cứu thống khổ vang lên, Hàn Hinh Nhi thậm chí nge tời âm thanh quỳ xuống dập dầu của Trương Lộ, nhưng người bên trong dường như không có cảm giác như vậy, vẫn chẳng quan tâm gì.
Trương Lộ lúc trước còn điên cuồng dãy dụa, về sau âm thanh càng lúc càng yếu ớt, đến lúc Hàn Hinh Nhi nghe không thấy âm thanh bên trong nữa, bên trong vang lên một giọng nói lạnh người đến phát sợ “Cái này không thường xuyên đâu, hey bé.”
“Đừng vứt nó ra!” Âm thanh lần này là của Lỗ Tấn Hải, âm thanh mang chút nịnh nọt không thường thấy, Hàn Hinh Nhi đều nhận ra.
Tiếp theo nghe tới tiếng bước chân, Hàn Hinh Nhi hoảng sợ, bị dọa tới mức chạy lùi về sau, thật không dễ dàng gì mới chạy trốn được vào phòng vệ sinh, liền nhìn thấy hai người đàn ông đang túm lấy Trương Lộ cơ thể đang trần truồng chạy ra ngoài, mà người bị túm lấy kia bất động.
Hàn Hinh Nhi tim đập thình thịch không kiểm soát được, ôm lấy ngực đi ra ngoài. Không ngờ tới những người kia mà lại từ cửa sau đi ra, chờ rất lâu, xác định mấy người kia rời đi rồi, Hàn Hinh Nhi mới lặng lẽ chạy ra ngoài, nhìn thấy Trương Lộ đang bị bọc lại vứt bên sọt rác.
Cả người run rẩy bước lên phía trước, nhẹ nhàng lay động Trương Lộ “Tỉnh tỉnh... Trương Lộ, tỉnh tỉnh...”
Kết quả Hàn Hinh Nhi lay lay nửa ngày, cũng không thấy Trương Lộ phản ứng gì, tim đập càng nhanh hơn, nhìn khuôn mặt của Trương Lộ qua ánh sáng mờ mờ ban đêm, phát hiện là một trắng trắng chết, mắt còn mở trợn trừng lên.
...
Hàn Hinh Nhi bị dọa một trận ngồi phệt xuống đất hét lớn, tay run rẩy không kiểm soát được, chờ một lúc bình tĩnh lại mới dũng cảm để thăm dò Trương Lộ, thật sự không còn hơi thở rồi.
“Chết... chết rồi?” Giọng của Hàn Hinh Nhi hoàn toàn thay đổi, môi đỏ và hàm răng không ngừng phát run, lại nhìn Trương Lộ, cả người run rẩy sợ hãi đứng dậy chạy ra ngoài.
Kết quả không cẩn thận ngã xuống đất, không biết là đụng vào cái gì, rầm một tiếng ngã xuống, là một xác chết đã được xử lý cẩn thận.
“Ai?”
Nge tới có tiếng người, Hàn Hinh Nhi sợ hãi cởi giày cao gót bạt mạng chạy ra ngoài một cách tuyệt vọng, cô vừa nãy đã tận mắt chứng kiến một cảnh giết người, tận mắt nhìn thấy xác chết, giết người rồi...