“Lâm Lam sao con lại về lúc này?” Lâm Phúc Sinh mới tỉnh lại, có chút nghi hoặc hỏi Lâm Lam.
Lâm Lam không có trả lời câu hỏi của ba, mà nhìn qua Chu Vũ Vi, “Chu Vũ Vi, sao bà lại ở đây? bà và ba tôi quen biết nhau sao?”
Không khách sáo như trước nữa, trong giọng nói của Lâm Lam rõ ràng có chút không vui.
“Cô...”
“Lâm Lam sao con lại nói giọng đó với dì Chu?” Lâm Phúc Sinh nghe giọng con gái khong đúng cho lắm, liền lên tiếng quở trách.
Lâm Lam nhìn ba, “vậy con nên nói với bà ấy như thế nào?”
“tiểu Lam, dì có phải là đã làm gì để con tức giận không, con nói với dì, dì có thể sửa...” Chu Vũ Vi bị thái độ này của Lâm Lam làm cho say xẩm.
Không nhìn Chu Vũ Vi, Lâm Lam nhìn qua ba cô, người đàn ông bao nhiêu năm coi cô như châu báu, lần đầu tiên vô cùng trịnh trọng cô hỏi, “ba, con hỏi ba một lần thôi, ba và bà ta có quan hệ gì? Bà ta có phải là người phụ nữ đó không?”
Có lẽ người xung quanh không hiểu ý nghĩa người phụ nữ đó là gì, nhưng Lâm Phúc Sinh lại hiểu rất rõ.
Gương mặt già nua ôm yếu bị bệnh tật hành hạ thoáng chút bất an, không mở miệng nói câu gì, thậm chí có chút không biết nói gì. Nhưng Lâm Lam lại dường như đã đoán được đáp án rồi, cô cũng hiểu rõ rằng ba cô không biết chuyện giữa cô và Diêm Quân Lệnh xảy ra mâu thuẫn. Còn về tâm trạng tại sao bị kích động như vậy có lẽ là do người phụ nữ này.
Nghĩ tới lần trước ba giải nguy cho Chu Vũ Vi, lại vừa rồi giáo huấn cô. Trái tim Lâm Lam từ từ nghẹt lại, nhẹ nhàng dò hỏi, “Là thật phải không ba? Con đoán không sai, có đúng không?”
Thảo nào mỗi lần Chu Vũ Vi nhìn thấy cô đều là biểu cảm đó, thảo nào bà ấy vô duyên vô cớ gọi điện cho cô, thảo nào bà ấy nói cô đừng tính toán với Hàn Hinh Nhi, thì ra tất cả đều có lý do.
“Lâm Lam con đừng có nghĩ lung tung, không phải như con nghĩ đâu...” Lâm Phúc Sinh vội vàng muốn giải thích.
“vậy thì phải như thế nào?” Lâm Lam nhìn ba vừa đau lòng vừa bất lực, ánh mắt hướng về phía Chu Vũ Vi, “bà chính là người phụ nữ đã bỏ rơi tôi từ khi mới chào đời đúng không?”
“Dì... tiểu Lam con... con... dì...”
“Hàn Hinh Nhi đã nói hết cho tôi nghe rồi.” Lâm Lam nhìn bộ dạng hoảng loạn của Chu Vũ Vi hỏi dò.
Lâm Phúc Sinh và Chu Vũ Vi đều ngây người ra, đặc biệt là Chu Vũ Vi, “tiểu Lam, xin lỗi, xin lỗi... không phải dì cố tình giấu đâu...”
“Lâm Lam. Nghe ba nói, đừng trách bà ấy, bà ấy cũng là...” nói tới đây Lâm Phúc Sinh nghẹn lại không nói tiếp được nữa.
Lâm Lam không ngờ một câu nói của mình liền lộ ra chân tướng, kinh ngạc nhìn phản ứng của ba và Chu Vũ Vi, lẩm lẩm tự hỏi tự trả lời, “thì ra là thật, hóa ra là sự thật...”
Chu Vũ Vi và Lâm Phúc Sinh cũng kinh sợ, không nghĩ rằng vốn dĩ Lâm Lam chưa chắc chắn, chỉ là cố ý dò hỏi họ. Nhưng bây giờ không kịp nữa rồi...
“Lâm Lam con nghe ba nói!” Lâm Phúc Sinh kích động dứt kim truyền dịch ra để giữ con gái lại.
“ba...” Lâm Lam tuy là tinh thần bị kích động, nhưng vẫn chưa tới mức không tự chủ bản thân, vội vàng chạy lại đỡ ba. Nhưng khi Chu Vũ Vi lại gần, cô lại tránh sang một bên.
Trước đây Chu Vũ Vi đối xử tốt với cô, Lâm Lam nghĩ rằng đó là lễ nghĩa và sự giáo dục đến từ một người xa lạ. Nhưng bây giờ không như vậy, tất cả đều biến thành mục đích để tiếp cận, là người bình thường dễ bị tổn thương, nhưng Chu Vũ Vi đã làm những gì?
“ba, con giúp ba gọi bác sĩ.” Lâm Lam đỡ ba cô dậy, nhẹ nhàng nói.
Nhưng Lâm Phúc Sinh lại giữ chặt cổ tay áo của Lâm Lam, “Lâm Lam con đừng giận bà ấy... có gì chúng ta từ từ nói.”
“ba, con không có giận bà ta, ba biết là con đối với người lạ sẽ không tức giận mà.” Nghe nửa câu trước Chu Vũ Vi thấy vui, nhưng nghe tới nửa câu sau sắc mặt liền tái nhợt, ý của Lâm Lam rất rõ, cho dù sự thực như thế nào thì bà vẫn là mẹ của Hàn Hinh Nhi, với cô không có bất kỳ quan hệ gì.
“tiểu Lam...” “Đừng gọi tôi tiểu Lam.” Chu Vũ Vi giọng đầy đau khổ, kết quả Lâm Lam quay lại lạnh lùng nói, sau đó cconf bổ sung thêm, “Phiền bà Hàn gọi tôi là cô Lâm.”
“Lâm Lam không được như vậy!” Lâm Phúc Sinh nhìn thấy biểu hiện đau khổ của Chu Vũ Vi, hạ giọng quở trách con gái.
Lâm Lam hoàn toàn không quan tâm, vẫn giữ thái dộ lạnh nhạt với Chu Vũ Vi, từ khi cô chào đời thì đã không có mẹ, bây giờ cũng không cần có mẹ.
Không khí trong phòng bệnh đầy sự lúng túng, ngại ngùng, Lâm Lam không nói gì nữa, tiếp tục chỉnh lý lại ga đệm cho Lâm Phúc Sinh, nhấn chuông gọi y tá tới thay thuốc cho ba.
Chu Vũ Vi bất lực đứng một bên, không biết nên làm thế nào.
Đợi chắc chắn ba không có gì nguy hiểm, Lâm Lam mới quay đi hỏi bác sĩ Hà tình hình của Lâm Phúc Sinh rồi lại quay lại phòng bệnh, lạnh lùng nhìn Chu Vũ Vi, “bác sĩ nói rồi, ba tôi cần yên tĩnh dưỡng bệnh, phiền bà Hàn sau này đừng tới quấy rầy ông ấy.”
“tiểu Lam...” Chu Vũ Vi đau khổ nhìn Lâm Lam, vẫn không có cách nào chấp nhận sự lạnh nhạt như vậy của Lâm Lam, so với trước đây rõ ràng là hai con người khác nhau, bà sớm đoán được khi Lâm Lam biết rõ chân tướng sẽ oán hận bà. Nhưng biểu hiện cảu Lâm Lam dạo gần đây khiến Chu Vũ Vi nhẹ lòng hơn, cứ nghĩ rằng Lâm Lam sẽ chấp nhận bà. Nhưng bây giờ Chu Vũ Vi hiểu rồi, Lâm Lam trước giờ đối với bà hoàn toàn khách sáo như người xa lạ.
Chu Vũ Vi miệng mấp máy muốn giải thích, nhưng phát hiện bây giờ tất cả lời giải thích chỉ tốn công vô ích. Sự thật bày ra trước mặt, bà cho dù nói gì cũng là giả dối thôi.
Chu Vũ Vi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ biết thở dài, nói với Lâm Phúc Sinh. “tôi... ông Lâm, tôi về trước đây, sau này lại tới thăm ông.”
“Không cần đâu, sau này bà Hàn đừng đến nữa, để người khác hiểu lầm không hay.” Lâm Lam đời này rất ít khi lạnh lùng vô tình, nhưng bây giờ thực sự nhịn không nổi.
23 năm, cô từng từng giây từng phút đều rất tò mò không biết mẹ mình trông như thế nào, một ngày nào đó xuất hiện nơi góc phố quen thuộc, nói với cô rằng mẹ chỉ đi xa một chuyến, bây giờ quay về nhà rồi.
Nhưng biết bao lần thất vọng rồi tuyệt vọng tích tụ lại, cho tới khi cô và ba cô không bao giờ nhắc tới người phụ nữ này nữa. Lúc bọn họ cần bà thì bà chưa bao giờ có mặt, bây giờ lại xuất hiện thì có tác dụng gì. Lâm Lam không cần.
“Lâm Lam...”
“ba, ba mệt rồi.” Nghe giọng của ba, Lâm Lam mạnh mẽ chặn lời.
Lâm Phúc Sinh thở dài, không nói gì nữa. Chu Vũ Vi biết bản thân có ở lại cũng không ích gì, đau lòng quay bước rời đi.
“ba, ba nghỉ ngơi cho khỏe, con ra ngoài một lát.” Lâm Lam bước theo ra ngoài, nhưng không đuổi theo Chu Vũ Vi, mà đứng dựa vào cửa phòng bệnh, từ từ trượt người xuống đất. Đau khổ và mơ hồ.
Tăng Tuyết vì khi Hàn Hinh Nhi lên xe, bỗng nhiên cô nhận được một cuộc điện thoại liền trở lại Bắc Kinh, đi khuyên ngăn không được, cho nên tới bệnh viện trễ hơn Lâm Lam, vừa lên tới lầu bệnh Lâm Phúc Sinh thì nhìn thấy Lâm Lam mệt mỏi ngồi trên đất, lo lắng chạy tới giữ lấy Lâm Lam, “tiểu Lam,xảy ra chuyện gì rồi? Cô ngồi đây làm gì? Chẳng lẽ chú...”
Lâm Lam lắc đầu, miệng đắng ngắt mấp máy môi, lát sau mới cất lên lời, “Hàn Hinh Nhi nói đúng, cô ta là em gái tôi, cùng mẹ khác cha... Chu Vũ Vi chính là người đàn bà bỏ nhà bỏ con cái mà cô nói đó, ha ha...”
Lâm Lam vừa nói vừa cười ha ha đau khổ, so với khóc còn khó coi hơn.
“Cô nói cái gì?” Tăng Tuyết nghe thấy tin này thì sững người lại, thì ra tối qua trong tình thế cấp bách Hàn Hinh Nhi lại nói cô ta là em gái của Lâm Lam, Tăng Tuyết đều không nghĩ tới tình huống này, nhưng bây giờ Lâm Lam nói với cô đây lại là sự thật.
“bất ngờ chứ?” Lâm Lam mệt mỏi cười đau khổ.
“bất ngờ, vô cùng bất ngờ!”.