Chu Vũ Vi không ngờ có thể gặp được Lâm Lam ở đây, khó có thể kiềm chế được sự phấn khích của mình, bà nhanh chóng bước nhanh về phía Lâm Lam nhưng chợt nghĩ tới những lời của Lâm Lam ngày hôm đó, bước chân bỗng ngừng lại, bà không biết phải làm thế nào.
Lâm Lam nhìn mà đau lòng, Tăng Tuyết thở dài một cái, “Chị giúp em qua đó xem thế nào.”
“Dạ.”
Lâm Lam dạ một tiếng, sau đó Tăng Tuyết đi tới trước mặt của Chu Vũ Vi, “Chào dì Chu.”
“Tiểu... tiểu Lam cũng ở khu này sao?” Chu Vũ Vi cúi đầu, không biết nên làm thế nào, bèn hỏi.
“Dạ, cháu và tiểu Lam ở tòa số ba, dì đến thăm Hàn Hinh Nhi ạ?” Tăng Tuyết thử hỏi dò, dù sao thì Chu Vũ Vi cũng không biết Lâm Lam ở khu này nên khả năng duy nhất là có liên quan đến Hàn Hinh Nhi.
“Đúng đó, các cháu ăn cơm chưa? Hay là để ta nấu cho các cháu.” Chu Vũ Vi không biết nên nói gì, lo lắng hỏi.
“Không cần đâu, tiểu Lam phải ăn thực đơn được thiết kế riêng.” Tăng Tuyết từ chối khéo.
“À.” Chu Vũ Vi à một tiếng, bà đưa mắt nhìn Lâm Lam cách đó không xa, lộ ra vẻ không nỡ.
Tăng Tuyết cũng không phải là người có lòng dạ sắt đá gì, “Thế này đi, chúng cháu ở tầng 16 tòa số ba, nếu như dì có chuyện gì gấp thì có thể đến tìm Lâm Lam, chúng cháu đi trước đây.”
“Ồ.” Chu Vũ Vi ồ một tiếng, sau đó lại nghĩ đến gì đó vội vàng hỏi, “Tiểu Lam nó...”
“Em ấy rất khỏe.” Tăng Tuyết mỉm cười trả lời.
Chu Vũ Vi lại nhìn Lâm Lam một cái, bất giác thở dài một hơi, lúc này Tăng Tuyết đã đưa Lâm Lam đi.
Ra khỏi siêu thị, Lâm Lam chẳng hề vui vẻ gì, cả đường cô đều giữ im lặng.
Tăng Tuyết không chịu được nữa, “Đừng vì một người không quan trọng mà khiến tâm trạng xấu đi, em quên mục tiêu hiện tại của chúng ta là gì rồi sao?”
“Em biết.” Lâm Lam gật đầu, sau đó lại quay lại nhìn bóng dáng lẻ loi của Chu Vũ Vi. Những ngày qua cô đã âm thầm điều tra, cuộc sống của bà ở nhà họ Hàn không dễ chịu gì, bởi vì bà không sinh được con trai cho Hàn gia, Hàn Đại Tráng thì liên tục trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, mấy năm trước còn có chút kiêng dè, nhưng hiện giờ cả tình nhân của ông ta cũng đã dọn về Hàn gia ở.
Còn về Hàn Đại Tráng, ông ta vốn không coi Hàn Hinh Nhi ra gì, đứa con gái này sống chết ra sao cũng chưa từng hỏi lấy một lần, nhưng lại vô cùng chiều chuộng, nâng niu đứa con trai của tình nhân.
Tuy thời đại trọng nam khinh nữ kia đã qua rồi, rất nhiều nơi đều tuyên truyền là nam nữ bình đẳng, nhưng vẫn còn một số phụ huynh tin tưởng rằng phải có con trai thì về già mới yên tâm và vẫn giữ cái tư tưởng tiếp quản việc hương khói.
Mà chuyện này đối với những gia đình mới phất lên như Hàn gia thì còn được coi trọng hơn.
Biết được những điều này, Lâm Lam cũng đã phần nào hiểu được sự ngang bướng trong tính cách của Hàn Hinh Nhi, còn cả khát vọng một lòng muốn vươn lên để chứng minh bản thân mình nữa.
Nhưng hiểu được những thứ này thì sao chứ, Lâm Lam có cảm thương với họ thì cũng không có cách nào chấp nhận được.
Về đến phòng hai người bắt đầu nấu cơm.
Kể từ khi Lâm Lam béo lên một kilogam, Tăng Tuyết bắt đầu yêu cầu Lâm Lam nghiêm khắc thực hiện theo khẩu phần ăn mà Coco đã đặt ra, làm như vậy vừa đảm bảo được dinh dưỡng vừa giúp Lâm Lam đạt được hiệu quả giảm cân.
Lâm Lam khổ cực ăn hết, tuy thực đơn mà Coco đặt ra quả thực không quá hà khắc nhưng nếu không được ăn thức ăn mặn một khoảng thời gian dài, đối với người bình thường thì đúng là có chút khổ cực, nếu không cũng sẽ không có nhiều người giảm cân thất bại như vậy.
“Tiếp tục kiên trì, đợi thứ hai kí xong hợp đồng, sau đó quay xong quảng cáo của dr thì lại được ăn thỏa thích.” Tăng Tuyết an ủi Lâm Lam, những người háu ăn như Lâm Lam thà vận động nhiều hơn một chút chứ không chịu nhịn ăn, nhưng trước mắt là khoảng thời gian vô cùng quan trọng.
“Chị quên à, quay quảng cáo xong thì đến tuần lễ thời trang.” Lâm Lam oán giận nói.
Khóe miệng Tăng Tuyết giật giật, đưa tay xoa đầu Lâm Lam, “Cách mạng còn chưa thành công, đồng chí vẫn cần phải nỗ lực!”
Nếu nói Lâm Lam phải xuất hiện với trạng thái tốt nhất trong buổi quay quảng cáo của dr, vậy thì khi đi ứng tuyển người mẫu biểu diễn trang phục cao cấp được thiết kế riêng thì cô phải bắt buộc phải gầy.
Tuy hiện giờ các nhãn hàng lớn đã không yêu cầu người mẫu phải mỏng như tờ giấy giống mấy năm trước nữa, nhưng nếu như được chọn mà lại không mặc vừa trang phục được thiết kế riêng thì đây đúng là điều đáng tiếc suốt đời của một người mẫu.
Nếu Lâm Lam đã có ý định muốn tham dự tuần lễ thời trang Pari thì bắt buộc phải chuẩn bị thật tốt mọi thứ.
Kí hợp đồng với Tân Trí chỉ là bước thứ nhất, lấy được giải thưởng chỉ giống như dệt hoa trên gấm, có thể được sải bước trên sàn diễn quốc tế mới là một bước tiến lớn trong sự nghiệp của một người mẫu.
Mục tiêu của Lâm Lam không chỉ dừng lại ở trong nước.
“Uhm uhm.” Lâm Lam gật đầu vô cùng bi tráng, cô tiếp tục ăn những thức ăn không có bất cứ vị gì kia.
Ăn xong lại bắt đầu tập luyện, biên độ không lớn nhưng cần phải kiên trì mỗi ngày để hai chân cô vừa có lực vừa săn chắc. Không có đủ sức mạnh và thể lực thì người mẫu không thể nào hoàn thành công việc cường độ cao được, đặc biệt là ở trong một số show diễn quan trọng.
Với tư cách là tài xế kiêm vệ sĩ của Lâm Lam, nhìn thấy cuộc sống mỗi ngày của bà chủ, Vương Đại đã bỏ đi cái tư tưởng người mẫu chỉ dựa vào khuôn mặt và cơ thể để kiếm tiền.
Người phụ nữ có thể trở thành một siêu mẫu đích thực đều phải nỗ lực đổ mồ hôi và có một nghị lực đáng khâm phục.
Vương Đại rời khỏi căn nhà nhỏ của Lâm Lam, trở về căn phòng kế bên để báo cáo tình hình bên này của Lâm Lam cho ông chủ.
Diêm Quân Lệnh nghe báo cáo xong, ra lệnh cho Vương Đại tiếp tục theo sát rồi không nói thêm tiếng nào nữa.
Khi Lí Húc đi vào liền nhìn thấy anh cả quay lưng vào cửa đứng trước cánh cửa sổ chạm sàn, rõ ràng là người đàn ông cao quý được biết bao người theo đuổi, ngưỡng mộ nhưng thời khắc này, bóng dáng cao lớn kia lại trở nên vô cùng cô đơn.
“Anh cả.” Lí Húc nhẹ giọng gọi.
“Sau này đừng gọi anh cả anh cả mãi thế, chúng ta là một doanh nghiệp chính quy.” Diêm Quân Lệnh thu lại cảm xúc hỗn độn của mình, quay người dạy dỗ Lí Húc.
Lí Húc vuốt mũi, trong lòng thầm mắng chửi anh cả, lần này về nhà có phải là đã chịu sự giáo dục chính trị mới không? Tuy là vậy nhưng miệng anh lại kéo dài âm, hô một tiếng, “À, ông chủ.”
“Uhm, có chuyện gì?” Diêm Quân Lệnh bước đến ngồi trước bàn làm việc.
“Cục trưởng của phân cục thành nam thực sự có quan hệ vô cùng thân thiết với nhà họ Đồng, điều tra tình hình tài chính của ông ta mấy năm nay thì không thấy có gì bất thường, nhưng đứa con trai mười chín tuổi của ông ta lại đứng tên rất nhiều bất động sản ở Mĩ, tính sơ qua thì khối tài sản cũng hơn năm nghìn vạn.” Lí Húc nhanh chóng trả lời, nhưng trong lòng lại khẳng định, cục trưởng phân cục thành nam chắc chắn có qua lại bất chính với nhà họ Đồng.
Một quan chức bình thường, trong nhà lại không có nguồn thu nhập khác, chỉ dựa vào tiền lương mà có thể mua được rất nhiều bất động sản ở Mĩ cho con trai, không có vấn đề mới lạ.
“Chẳng trách cái chết của Trương Lộ lại có thể được báo cáo đơn giản như vậy, tiếp tục theo sát, đừng đánh rắn động cỏ.” Diêm Quân Lệnh dặn dò, hiện giờ các anh không có đủ chứng cứ, không có cách nào lật tẩy Đồng gia, nếu manh động ngược lại sẽ làm hỏng chuyện.
“Em sẽ cẩn thận.” Lí Húc trả lời, từ trước đến nay anh đều làm việc rất thận trọng.
Hai người vừa nói xong thì điện thoại của Diêm Quân Lệnh reo lên.
Diêm Quân Lệnh liếc một cái sau đó nhấc máy, “Công chúa điện hạ.”
“Diêm, anh đừng lúc nào cũng khách sáo như vậy, tôi sẽ giận đó.” Dường như tâm trạng của Công chúa Saya không tồi.
“Helen, có chuyện gì sao?” Nghe vậy Diêm Quân Lệnh biết điều nói.
“Vậy còn tạm được, Diêm, chúc mừng anh!” Helen nghe nói Đồng gia đã từ bỏ miếng đất ở Tấn thị, mà Diêm Quân Lệnh lại ngay lập tức có được nên cô đặc biệt gọi điện đến chúc mừng.
“Cảm ơn, trong đó phần lớn là công lao của công chúa.” Diêm Quân Lệnh khách sáo trả lời, nhưng cũng không quá ân cần, nếu lần này không phải là công chúa Helen ra mặt ép phía bên ủy ban Tấn thị biến việc trang chấp đất này thành nhiệm vụ ngoại giao thì dưới sự phá rối của Đồng gia cô anh cũng sẽ không thể có được mảnh đất đó nhanh như vậy.
Câu cảm ơn này, Diêm Quân Lệnh nói rất chân thành.
“Chỉ một câu cảm ơn là xong sao?” Helen nhếch mày.
“Công chúa có yêu cầu gì?” Diêm Quân Lệnh miệng thì gọi Helen nhưng nói câu tiếp theo vẫn gọi là công chúa.
“Nghe nói người Trung Quốc các anh báo ơn đều có truyền thông là dùng thân báo đáp, cái này thế nào?” Helen hỏi một cách vô cùng chân thành.
Ha, một câu này khiến Diêm Quân Lệnh ở bên cạnh đỏ hết tai, Lí Húc vui vẻ cười nên nỗi đau khổ của Diêm Quân Lệnh.
Cái này đúng là kiểu lấy thân báo đáp của công chúa một nước!