Hàn Hinh Nhi mấy tấm ảnh Sm bị lộ ra, bị thu lại giải thưởng người mẫu mới, một loạt tin tức bát quát bị tuôn ra ngoài.
Ngoài ra, giới truyền thông bắt đầu đề cử nhân vật chính là Lâm Lam, khiến khán đài náo nhiệt tưng bừng. Lại công thêm sự ra đi của Bành Ngọc, vòng người mẫu dường như náo nhiệt bất thường hơn.
Nhiều cư dân mạng đã mắng chửi Hàn Hinh Nhi, rồi lại chửi Trác Phong, rồi lên weibo của Lâm Lam bênh vực kẻ yếu. Sau đó lại vây quanh chửi ins của Bành Ngọc.
Đặc điểm của người Trung Quốc là yêu những tin đồn bát quát, từ cổ đại đến hiện tại, từ già đến trẻ.
Lâm Lam bởi vì đang ở đỉnh cao, lại quay về Tấn Thị, đến báo cáo nghỉ phép cho Tần Sâm, vừa hay cũng sắp đến lễ Giáng Sinh, cùng Diêm Quân Lệnh đón kỷ nghỉ lễ này.
Tối qua hai người quay lại đã hai giờ rồi, vận động nhẹ nhàng một chút, đến lúc trời gần sáng mới chìm vào giấc ngủ.
Một giấc ngủ này, ngủ thẳng đến giữa trưa.
Thím Vương đã làm xong bữa sáng, chạy đi chạy lại mấy lần vẫn không thấy tầng trên có động tĩnh gì, kết quả Vương Đại không khéo ăn khéo nói, rất thân thiện nhắc nhở thím Vương, ông chủ và phu nhân vận động quá sức rồi, phải nghỉ ngơi nhiều một chút.
Nghe tới lời nói này của Vương Đại, thím Vương nhanh chóng đi hâm nóng canh, nhìn Vương Đại ngẩn người ra, cuối cùng gật gật đầu “Thím Vương quả nhiên rất tự giác.”
Lâm Lam thức dậy nằm dài lên người Diêm Quân Lệnh, nhìn khuôn mặt tuấn tú này, nghĩ tới đủ loại vận động tối qua, lại bóp bóp eo nhỏ của mình, giận dữ cắn cằm Diêm Quân Lệnh.
“A, em cầm tinh con chó à?” Diêm Quân Lệnh lúc Lâm Lam mở mắt tỉnh giấc cũng tỉnh rồi,
“Hình như là vậy đó.” Lâm Lam cười lớn, ngày cô gặp Diêm Quân Lệnh là sinh nhật thứ hai hai hai của cô, bây giờ là hai ba tuổi, là cầm tinh con chó.
“Năm 94?” Diêm Quân Lệnh cau mày, bánh bao nhỏ của anh bé bỏng như vậy, mà có người lại chê cô tuổi tác lớn. Vậy há ra anh là một ông già?
“Vâng ạ, em nhớ hình như anh là sinh năm tám mấy đúng không, ông già.” Diêm Quân Lệnh nghĩ cái gì, Lâm Lam gợi ý cho anh cái gì đó.
“A.” Diêm Quân Lệnh duỗi tay nhéo nhéo mũi nhỏ của Lâm Lam “Em nói lại lần nữa.”
“A a a.” Lâm Lam bị nhéo nhéo mũi, a a cười ngốc nghếch cầu xin lòng thương xót.
Kết quả Lâm Lam cười tới nửa ngày, Diêm Quân Lệnh lật người cô lại nằm đè lên người cô, ép cô giữa mình và giường, trêu chọc cô.
Lâm Lam biết rằng người đàn ông rất đẹp trai, nhưng bị người đàn ông đẹp trai này đè cho ba hồn bảy vía, vô lực đẩy đẩy người đàn ông ra, nhưng chẳng dịch chuyển được tí nào “Anh làm gì vậy?”
“Để em cảm nhận mê lực của ông già này.” Diêm Quân Lệnh nói xong hôn lên cổ Lâm Lam.
“Diêm Quân Lệnh anh bình tĩnh chút đi... Em không có chê anh già.” Lâm lam hoảng loạn hét lớn lên, hôm qua đã làm lâu như vậy rồi, người đàn ông bệnh rồi à?
“Bình tĩnh không nổi.” Diêm Quân Lệnh cười xấu xa, lần nữa lại ép chặt người bên dưới ăn sạch sẽ.
Lâm Lam tuyệt vọng nghĩ, một câu nói cả đời hối hận, eo của cô sắp gãy rồi.
Chờ Lâm Lam bị giày vò tứ chi đều như bị gãy ra rồi, Diêm Quân Lệnh mới thỏa mãn ôm cô đi tắm. Lâm Lam cong không biết mình đã tắm như thế nào, tỉnh giấc đã gần đêm rồi.
Lúc ăn xong, thím Vương lời ngoài mặt dặn bò Lâm Lam phải chăm sóc mình cho tốt, nói đến Lâm Lam cả mặt đỏ bừng, giận giữ quở trách nhìn người đàn ông này.
Diêm Quân Lệnh nhún nhún vai, gắp một miếng thịt cho Lâm Lam, còn nói thêm “Ăn nhiều một chút, bổ sung thân thể.”
Lâm Lam không chịu, tai đỏ hồng. Giận giữ quở trách nhìn thủ phạm gây ra này, một miệng lớn uống hết canh, đứng dậy trêu chọc Vượng Tài.
Bạn nhỏ Diêm Vượng Tải đã lâu không nhìn thấy chủ nhân rồi, sau khi gặp được Lâm Lam chơi đùa hưng phấn chạy vòng quanh người Lâm Lam, thỉnh thoảng lại sủa lên một tiếng, làm cho người đàn ông đang ngồi trên bàn ăn sáng không thể không cau mày.
Anh thật sự không hiểu cái người phụ nữ tại sao lại thích cái thứ động vật đầy lông này?
“Thím Vương, cháu đem Vượng Tài đem ra ngoài chơi, sẽ không lạnh nó chứ ạ.” Lâm Lam ôm Vượng tài, sáng hôm nay mới rơi một trận tuyết, tuyết bên ngoài đều đóng băng lại rồi, nhưng phía bên ngoài biệt thự được thím Vương và chú Trương quét dọn rồi, Lâm Lam quyết định đưa Vượng Tài đi ra ngoài dạo một vòng.
“Không đâu, Vượng Tài lông rất dày, nói chú Trương lái xe đem nó ra ngoài chơi, chắc chắn nó sẽ hưng phấn lăn vòng.” Thím Vương cười nói, mặc dù Vượng Tài là do Lâm Lam nuôi dưỡng, nhưng hầu hết thời gian đều là do thím Vương chăm sóc, vì vậy cũng hiểu Vượng Tài nhiều hơn.
Lâm Lam vừa nghe liền rất vui vẻ, ôm chặt Vượng Tài bước ra ngoài, kết quả bị Diêm Quân Lệnh quát lại “Mặc áo ấm vào, chó có lông, em có không?”
“Hứ.” Lâm Lam hứ một tiếng với Diêm Quân Lệnh, cái người đàn ông xấu xa này không nói năng tử tế được sao? Cái gì chó có lông, cô không có?
Vẫn tức, nhưng Lâm Lam vẫn ngoan ngoãn khoác áo lông vũ vào, cuối cùng không quên nói một câu “Xấu xa.”
“Ấm áp.” Diêm Quân Lệnh đã đứng dậy đi tới trước người Lâm Lam, ánh mắt ghét bỏ nhìn Vượng Tài cũng mặc áo, chỉ chỉ xuống mặt đất, “Nắm lấy dây xích, đưa tay cho anh.”
“A?” Lâm Lam nhất thời không hiểu ý của người đàn ông này.
“Em dắt chó đi dạo, anh dắt em.” Diêm Quân Lệnh nhếch nhếch lông mày, lại đưa ra một câu có thể làm Lâm Lam tức chết.
Nhưng phản ứng của Lâm Lam có chút chậm chạm, ngốc nghếch hỏi “Anh đi cùng bọn em?”
Lâm Lam biết Diêm Quân Lệnh rất ghét Vượng tài, hôm nay lại cùng cô và Vượng Tài đi dạo.
“Không vui à?” Diêm Quân Lệnh không hài lòng với phản ứng của cô.
“Rất vui.” Lâm Lam nói nói xong lấy chiếc áo khoác lông đưa cho người đàn ông này, kết quả phát hiện người ta rất đẹp trai, mặc áo lông cũng đẹp trai vô cùng.
Không thể không nói ông trời có chút không công bằng, mọi thứ tốt đẹp nhất đều đưa cho người đàn ông này, kể cả cô.
“Gâu gâu gâu...” Tiểu Vượng Tài bị đặt xuống mặt đất, cả ngày cũng không có ai quan tâm nó, cô đơn không can tâm gâu gâu mấy tiếng, tìm kiếm cảm giác hiện diện tồn tại.
Quả nhiên một tiếng kêu này, đánh thức Diêm Quân Lệnh, nhanh chóng lùi lại, hành động khoa trương, giọng nói bình tĩnh “Giữ khoảng cách một mét hiểu giữa anh và nó, hiểu không?”
“Hiểu rồi!” Lâm Lam tuân lệnh chào theo nghi thức quân đội với Diêm Quân Lệnh, thuận tay nắm lấy dây xích, bạn học Vượng Tài chỉ yêu người đẹp trai kéo nơi cách xa Diêm Quân Lệnh cự ly một mét, rồi vui vẻ niềm người đàn ông này “Bây giờ có thể đi được chưa?”
“Ừm.” Diêm Quân Lệnh chỉnh lại quần áo, nét mặt tôn quý ừm một tiếng, dường như người bị con chó dọa sợ phải giữ cự ly một mét không phải là anh.
Lâm Lam vui vẻ cười, cũng không vạch trần người đàn ông này nữa, vui vẻ huýt sao đi dạo.
Tấn Thị đã rất lâu rồi không có trận tuyết lớn như vậy, Đỉnh Thịnh Quốc Tế lá cây đều đổi màu, khung cảnh xung quanh đều là một mảnh trắng tinh khiết, nhìn vào cảm giác rất thanh nhã thoải mãi.
Diêm Quân Lệnh nắm tay Lâm Lam, Lâm Lam nắm lấy xích dắt Vượng Tài, bước đi chậm rãi trên đường. Cái chú chó này đặc biệt thích Diêm Quân Lệnh, một đường vô số lần bước đến gần, liền bị từ chối tuyệt tình. Cuối cùng tự mình đi chơi, từ đồng tuyết này sang bên đống tuyết kia, vui mừng cơ thể mình được bọc lại trong đống tuyết kia, hưng phấn lăn đi lăn lại không biết bao nhiêu vòng.
Lâm Lam cười lớn “Vượng Tài vừa nhìn là chó của phương Nam rồi.”
“Anh nhìn thấy là một con chó bẩn.” Diêm Quân Lệnh một mặt ghét bỏ.
“Cũng chỉ là một chú chó mê tít cuồng say sắc đẹp của anh thôi, Vượng Tài lên!” Lâm Lam nói, kéo Vượng Tài lên chân Diêm Quân Lệnh.
Vượng Tài tuân lệnh, vui mừng nhảy lên người Diêm Quân Lệnh, Diêm Quân Lệnh cười chế giễu Lâm Lam, rồi nhảy bật ra sau nửa sau mét, nghiến rang nghiến lợi hét lên “Lâm Lam, em đứng lại cho anh!”
“Ha ha ha...”
Lâm Lam đứng phía xa không ngừng cười lớn, Diêm Quân Lệnh mà lại bị một chú chó làm cho hoảng sợ bật người ra phía sau.
Bó tay.