Diêm Quân Lệnh nhìn biểu cảm của cô, mỉm cười vui vẻ.
Còn Lâm Lam thì mở to đôi mắt xinh đẹp đang sáng lên lấp lánh, hỏi ngắn gọn nhưng đầy sâu xa: "Đây là..."
"Em đoán xem!"
"Anh mua cho em hả?" Lâm Lam nhìn vào “Đại dương xanh", đôi mắt long lanh, đây là món quà thứ hai Diêm Quân Lệnh tặng cho cô sau Tiểu Hồng, nhưng vừa nghĩ đến giá tiền của nó, Lâm Lam phút chốc xụ mặt: "Đắt thế!"
Trước đây Lâm Lam còn nghĩ rằng sợi dây chuyền đá quý màu xanh biển này là món quà của một người tặng cho mối tình đầu khi về nước, lúc này cô vừa ngạc nhiên vui mừng lại vừa xót xa. Cô đã từng nghe qua vật này phải đến trăm vạn, thật là vung tiền không tiếc tay.
"Thích chứ?" Diêm Quân Lệnh không hề quan tâm nó đắt hay không đắt, chỉ cần bánh bao nhỏ thích là được.
Lâm Lam gật gật đầu, nhìn sợi dây chuyền với viên đá quý màu xanh biển đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh, rất nhanh đã quên hết mọi thứ mà gật đầu.
Đa số phụ nữ đều thích những thứ lấp lánh, nhưng Lâm Lam nghĩ có sự khác biệt trong câu nói này. Mặc dù sau khi cô trở thành người phát ngôn cho công ty đá quý DR, thường xuyên được đeo những món trang sức của nhà tài trợ, nhưng khi đeo trang sức của chính mình thì cảm giác lại khác.
Lâm Lam cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tay, không nhịn được mà cảm thán: "Đẹp quá đi, nhưng nếu như có thể chuyển thành tiền mặt thì tốt rồi."
"Cô nhóc hám tiền này!" Diêm Quân Lệnh lắc đầu trong bất lực, sau đó cảnh cáo: "Đây là quà giáng sinh của em đó, nếu như em dám lén lút mang đi bán, coi chừng anh xử em."
"Ôi, có cần nghiêm trọng đến thế không?" Lâm Lam làm bộ sợ sệt vỗ vỗ ngực.
Diêm Quân Lệnh uy hiếp: "Em cứ làm thử xem?"
Lâm Lam cười ngây ngốc: "Vẫn là đừng thử thì hơn, anh đeo vào cho em đi." Sau đó Lâm Lam ngửa cổ đến gần Diêm Quân Lệnh, để anh đeo vào cho mình.
Lúc này Diêm Quân Lệnh mới hài lòng, những ngón tay thon dài đầy mị hoặc cầm lấy sợi dây chuyền đeo cho Lâm Lam, nhân tiện ghé sát hôn lên mũi cô: "Thật đẹp."
"Đúng, em cũng cảm thấy như vậy." Lâm Lam cúi đầu nhìn sợi dây chuyền trên cổ mình, từ đáy lòng khen ngợi.
"Anh đang nói em đấy." Diêm Quân Lệnh mỉm cười trêu cô.
Gương mặt Lâm Lam có chút ửng đỏ: "Em nói sợi dây chuyền."
"Đồ ngốc." Diêm Quân Lệnh cảm thấy thích thú trước gương mặt lúng túng của Lâm Lam.
Lâm Lam ghét bỏ: "Anh mới là đồ ngốc, nhưng mà..." Sau khi phản bác, Lâm Lam cảm thấy hơi áy náy, Diêm Quân Lệnh tặng cho cô một món quà quý giá như vậy, nhưng cô lại hoàn toàn quên mất phải chuẩn bị quà cho anh.
Trong khái niệm của Lâm Lam, căn bản không cần phải đón lễ Giáng sinh, cũng không nghĩ đến việc Diêm Quân Lệnh sẽ đón cùng cô.
"Nhưng mà thế nào?" Thấy cô chần chừ, Diêm Quân Lệnh khẽ hỏi.
Lâm Lam gãi đầu: "Em không chuẩn bị quà cho anh."
"Đúng là ngốc thật, không phải em chính là món quà tốt nhất rồi sao?" Nói xong Diêm Quân Lệnh vòng tay qua đùi Lâm Lam, bế cô lên cao.
"Ơ, Diêm Quân Lệnh anh mau bỏ em xuống!" Bị nâng lên cao như vậy, Lâm Lam hoảng sợ vỗ vào vai của anh, la hét đòi xuống.
Diêm Quân Lệnh sao có thể đặt cô xuống một cách dễ dàng, cứ bế cô như vậy mà bước đi, hỏi cô bằng giọng điệu uy hiếp: "Em vẫn chưa nói cho anh biết khi nãy đã đi đâu!"
"Hả, không nói được không?" Nhớ đến cảnh tượng đặc sắc bên hồ bơi, Lâm Lam cảm thấy đôi chút khó nói nên lời.
Nhưng Lâm Lam càng như vậy, Diêm Quân Lệnh càng tò mò đã xảy ra chuyện gì, càng bế cô lên cao hơn: "Cho em ba phút để kể lại, nếu không hành quyết ngay tại chỗ!"
"Anh... Diêm Quân Lệnh mẹ anh có biết anh là người không nói lý lẽ như vậy hay không?" Lâm Lam cúi người nhìn gương mặt anh tuấn của Diêm Quân Lệnh, hỏi trong ai oán.
"Trong lòng mẹ, anh chính là học sinh giỏi nhất có đủ ba cái tốt, là một công dân gương mẫu tuân thủ luật pháp." Diêm Quân Lệnh nói một cách đường hoàng.
Lâm Lam lặng lẽ trừng mắt lên trần nhà: "Mấy năm nay dì ấy bị anh lừa không phải ít."
"Khi nãy em vừa gọi?" Diêm Quân Lệnh nghe thấy từ "dì", vô cùng bất mãn.
"À... sai rồi, phải gọi là... mẹ." Lâm Lam thật sự rất xa lạ với từ này, từ nhỏ Chu Vũ Vy đã không ở bên cạnh cô, cả đời bố cô không lấy vợ, lúc này bỗng nhiên bảo Lâm Lam gọi mẹ, thật sự có đôi chút khó khăn. Gọi xong bản thân Lâm Lam cũng cảm thấy lúng túng không quen, có một cảm giác kỳ lạ rất mạnh liệt.
"Em biết là tốt, vừa bắt đầu chắc chắn sẽ không quen, sau này gọi nhiều rồi sẽ không cảm thấy lúng túng nữa." Diêm Quân Lệnh là người thấu hiểu quá trình trưởng thành của Lâm Lam nhất, anh biết cô chưa từng gọi ai là mẹ, mặc dù Chu Vũ Vy là mẹ ruột, nhưng bởi vì khúc mắc trong lòng nên cô chưa bao giờ mở lời, đây vẫn là lần đầu tiên.
"Ừm." Lâm Lam gật gật đầu, trước đây nghĩ đến nhà họ Diêm là cô cảm thấy thấp thỏm, bây giờ biết rằng, không đi không được, nhưng cô vẫn lo lắng người nhà họ Diêm có đón nhận mình hay không.
Mặc dù bây giờ nhà quyền thế không quan tâm vấn đề môn đăng hộ đối và những quy tắc dành cho những ai đặt chân vào cửa như trước nữa. Nhưng tư tưởng môn đăng hộ đối đã ăn sâu bén rễ, người bình thường như cô gả vào nhà họ Diêm, suy cho cùng thì thân phận vẫn khác xa.
"Được rồi, bây giờ bắt đầu kể đi." Diêm Quân Lệnh vẫn chưa quên chuyện lúc nãy.
"Hả?" Lâm Lam ngẩn ra, anh ấy vẫn chưa quên à? Lâm Lam đành phải cẩn thận kể lại một lượt mình đã vào nhầm cửa thế nào, chứng kiến cảnh mây mưa của đôi uyên ương rồi gặp được Đồng Thiên Hoa ra sao, cuối cùng ra ngoài bằng cách nào.
Lâm Lam càng kể thì sắc mặt của Diêm Quân Lệnh càng u ám, thấy vậy giọng của Lâm Lam nhỏ dần, sau cùng lẩm bẩm một cách vô tội: "Em không phải cố tình đâu."
“Anh biết em không cố tình, điều anh muốn nói cũng không phải việc này." Diêm Quân Lệnh đặt Lâm Lam xuống, bế cô đến cạnh giường, nhìn thẳng vào mắt cô, dặn dò vô cùng cẩn thận: "Sau này tránh xa Đồng Thiên Hoa một chút, nếu như rơi vào tình huống không thể không gặp mặt, nhất định phải nói cho anh biết."
"Hả? Chủ tịch Đồng làm sao?" Nghĩ đến gương mặt thanh tú ưa nhìn của Đồng Thiên Hoa, thêm vào khí chất đa sầu đa cảm như một nhà nghệ thuật, không hề giống người xấu, Lâm Lam không hiểu vì sao Diêm Quân Lệnh lại căng thẳng như vậy?
"Tóm lại cứ làm như anh nói." Diêm Quân Lệnh vô cùng bực mình với dáng vẻ này của cô, con gái bây giờ đều nhìn người theo vẻ bề ngoài sao? Nghĩ thế Diêm Quân Lệnh liền sờ lên mặt mình, lẽ nào anh không đủ đẹp trai? Cô lại có thể khen tên họ Đồng kia tuyệt sắc.
"Độc tài, không nói lý lẽ." Lâm Lam nhìn dáng vẻ của Diêm Quân Lệnh, nghĩ đến điều gì đó, vừa giận vừa cảm thấy buồn cười. Có vẻ anh đang ghen, chả trách lúc ở buổi tiệc lại lạnh lùng như thế.
"Anh không phải đang nói đùa với em." Diêm Quân Lệnh nghiêm túc dặn dò lần nữa.
Lâm Lam gật gật đầu một cách trịnh trọng: "Em biết rồi, nghe theo lệnh của Đại Boss." Mặc dù Lâm Lam không biết vì sao Diêm Quân Lệnh lại yêu cầu cô đừng dính líu gì đến Đồng Thiên Hoa một cách nghiêm túc như vậy, nếu như anh đã nói vậy thì cô cũng không cần trái lời làm gì, điều quan trọng nhất là Lâm Lam không cảm thấy sau này bản thân sẽ gặp Đồng Thiên Hoa nữa.
Còn Diêm Quân Lệnh, anh không có cách nào nói cho Lâm Lam biết tên đàn ông có gương mặt vô hại kia lại nắm quyền kiểm soát sự sống còn của phân nửa số vũ trường tại Bắc Kinh, cách làm việc tàn độc lại biến thái, ngay cả anh cũng phải kiêng dè ba phần. Lần trước anh giấu Lâm Lam, nguyên nhân lớn nhất chính là sợ Đồng Thiên Hoa không từ thủ đoạn dùng cô để uy hiếp mình.
Lần này Trương Lộ chết, Hàn Hinh Nhi bị đưa đi phục vụ, ít nhiều gì cũng có liên quan đến nhà họ Đồng. Vì vậy điều mà Diêm Quân Lệnh không muốn nhìn thấy nhất chính là Đồng Thiên Hoa tiếp cận Lâm Lam, anh không lo hiểm nguy, chỉ sợ sơ suất.