Lâm Lam vừa tới nhà, Tăng Tuyết cũng được Thẩm Hoằng đưa về.
“Chị không sao chứ?” Lâm Lam chạy lại nắm chặt tay của Tăng Tuyết, thấy Tăng Tuyết đã ngủ say, sờ trán chắc chắn không sao mới nhìn qua Thẩm Hoằng, “Đây là lần cuối cùng, sau này đừng lại gần chị Tuyết nữa.”
“Để tôi đưa cô ấy vào phòng ngủ trước đã.” Thẩm Hoằng nói.
Lâm Lam dằn lại cơn tức, cũng không muốn Tăng Tuyết bị đánh thức. Nhìn gương mặt hao gầy mà trong lòng vô cùng lo lắng.
Đợi Thẩm Hoằng từ phòng Tăng Tuyết trở ra, Lâm Lam mới nhìn vị thiếu gia sến súa khó ưa này, “Chị Tuyết không hợp với anh, anh cũng không hợp với chị ấy, dây dưa đến nhau chỉ khiến chị Tuyết đau khổ hơn, tại sao anh không thể tha cho chị ấy?”
“Chị dâu nhỏ, chuyện tình cảm nếu như tôi có thể khống chế thì mọi thứ sẽ không thành ra như thế này.” Giọng nói của Thẩm Hoằng mang chút phiền muộn không nói thành lời, như buổi tối nay anh biết Tăng Tuyết đi quán bar uống rượu say, trong lòng cũng khó chịu không kém Lâm Lam.
Quen biết Tăng Tuyết lâu như vậy, Thẩm Hoằng biết người đàn bà này rất mạnh mẽ, nếu như không đau khổ tột cùng thì sẽ không tự giày vò bản thân.
“vậy anh muốn như thế nào?” Lâm Lam nghe Thẩm Hoằng nói, trong lòng hiểu rõ tên thiếu gia khó ưa này đúng là đã động lòng với chị Tuyết, nhưng cuộc sống không phải trò chơi, không phải mình động lòng rồi thì người bên cạnh cũng hợp tác. Như hiện nay Thẩm Hoằng đã khoét một vết thương sâu trong tim chị Tuyết, vốn dĩ không phải một câu không cố ý mà có thể lấp đầy được.
“tôi muốn theo đuổi cô ấy, chị dâu nhỏ cô tin tưởng ở tôi, tôi là thật lòng.” Thẩm Hoằng nhìn Lâm Lam trịnh trọng nói.
Lâm Lam thở dài, “tôi nghĩ anh vẫn chưa hiểu chị Tuyết, chuyện mà chị đã quyết định thì sẽ không dễ thay đổi, huống hồ anh từng làm tổn thương chị ấy như vậy, chị ấy không thể tha thứ cho anh đâu.”
“tôi sẽ cố gắng.” Thẩm Hoằng nói với ánh mắt kiên định, Lâm Lam cũng không biết nói gì hơn nữa. Còn về chị Tuyết sẽ làm thế nào, lựa chọn thế nào, Lâm Lam không thể quyết định thay cho chị được, nhưng bất luận chị Tuyết quyết định ra sao, Lâm Lam đều sẽ ủng hộ.
Tiễn Thẩm Hoằng về, Lâm Lam mở điện thoại mới biết đã hết pin từ khi nào. Thở dài, nhĩ tới cảnh cãi nhau với Diêm Quân Lệnh ở trên xe, trong lòng chua xót, cũng không mở điện thoại mà trực tiếp sạc pin.
Tắm xong lại qua phòng Tăng Tuyết, chắc chắn chị Tuyết không sao, mới bắt đầu thu xếp hành lý, sáng ngày mai bay đi paris, vốn dĩ là nên là một Lâm Lam vui vẻ, tâm trạng lại có chút nặng nề.
Nỗ lực để bản thân không chịu ảnh hưởng của người đàn ông đó, tập trung tinh thần và sức lực làm việc, nhưng trong đầu vẫn không kiềm lòng nhớ tới dáng vẻ hung dữ của Diêm Quân Lệnh đối với cô.
“tên đàn ông xấu xa!” Lâm Lam mắng nhỏ một câu, sau khi sắp xếp đồ xong xuôi, liền đi xuống dưới lầu chạy bộ. Cho tới khi mồ hôi đầy người Lâm Lam mới tắm lại và đi ngủ. Lần này cũng không thèm nhớ tới người đàn ông làm cô tổn thương đó nữa.
7 giờ sáng Lâm Lam và Tăng Tuyết thức dậy, Tần Sâm đã phái người tới đón rồi, Lâm Lam cùng hai người Tăng Tuyết và Vương Đại đi tới sân bay, còn về Dương Nguyệt tiếp tục phụ trách công việc PR.
Tới sân bay thì đã thấy Coco đeo kính râm đang đợi sẵn, phong thái đó bộ ngực đó bờ mông đó đường cong cơ thể đó, xác suất quay đầu lại là 200%, Lâm Lam cảm thấy ngượng không muốn qua đó, cái con người này mùa đông lạnh như vậy cũng không sợ bị lạnh tới viêm khớp luôn sao?
“tiểu Lam lại đây.” Lâm Lam mặc áo khoác đen thanh lịch, quần jean xanh, còn đội chiếc mũ nồi nữa, tuy thân hình với ba vòng chuẩn thu hút ánh nhìn của người khác, nhưng cũng không đến nỗi nhức mắt. Hơn nữa cô cố gắng không phô trương bản thân quá, giữ khoảng cách với Coco, nhưng không ngờ Tần Sâm lại lớn tiếng gọi, khiến phút chốc cô trở thành tiêu điểm chú ý.
Lâm Lam cười gượng gạo, tiến tới chỗ của Tần Sâm và Coco dưới ánh nhìn của bao người xung quanh, hơn nữa phản ứng nhanh nên không bị Fan vây quanh, trực tiếp đi vào phòng chờ VIP.
“Cô là tên ăn trộm sao?” xui xẻo cho Lâm Lam vừa mới bước vào thì bị Coco hất hàm hỏi một câu.
Lâm Lam ngơ ngác, “tôi có vấn đề gì sao?”
“Cô bây giờ là người mẫu nổi tiếng, bất luận là truyền thông hay là công chúng đều mọi lúc mọi nơi dõi theo cô. sân bay càng là nơi tập trung sự chú ý, biểu cảm ngây đơ của cô vừa nãy không sợ bị phóng viên chộp được sao?” miệng của Coco thật không nể nang gì ai cả.
“tôi... tôi nhớ rồi.” Lâm Lam vốn vẫn muốn phản bác lại, nhưng vừa nghĩ tới hành động vừa nãy của mình, dường như thật sự có chút không đẹp, không bị chụp lén thì tốt, nếu như bị chụp được thì không biết sẽ bị bình luận như thế nào nữa.
Lâm Lam thật sự được mở mang kiến thức rồi.
“Nếu sau này đã là tôi quản lý, thì cô bắt buộc phải tuân thủ quy tắc của tôi, lúc nào cũng phải duy trì sự tươi tắn và nho nhã, đây không phải là yêu cầu của tôi đối với cô, mà là cô muốn trở thành một siêu mẫu thì bắt buộc phải tự mình giác ngộ, hiểu chưa?” Coco tiếp tục giáo huấn.
Lâm Lam gật đầu, biết Coco nói không sai, chỉ là việc này nghe thì dễ, nhưng thật sự phải làm e là rất vất vả.
“Đừng có gật đầu suông, như cân nặng của cô bây giờ, sau khi đi paris về vẫn phải ăn kiêng đấy, ít nhất phải giảm được 1.5kg.” Coco quét mắt nhìn toàn thân Lâm Lam một lượt, cảm thấy con bé này gần đây hơi béo.
“tôi hiểu rồi.” Lâm Lam thở dài, có lẽ là bữa tiệc tối qua cô ăn hơi nhiều, lần sau ăn vô tội vạ như vậy nữa, e là không tới nửa năm bụng sẽ béo lên giống người bầu hai ba tháng mất.
“Được rồi, Coco đừng tức giận, tiểu Lam cũng là vì sốt ruột, lần sau sẽ chú ý hơn.” Thấy Coco giáo huấn cũng tương đối rồi, Tần Sâm mới mở lời khuyên giải.
Lâm Lam trợn mắt nhìn Tần Sâm một cái, làm gì có ai làm sếp như vậy? Cũng biết Tần Sâm tuy bây giờ là sếp của Coco, nhưng vị này là ông chủ ba phải, nếu như ở giữa một người không vui thì liền mượn gió bẻ măng, vậy chịu thiệt chỉ có Tân Trí và cô thôi.
Nói sơ qua về hành trình ở Paris xong thì nhân viên sân bay thông báo checkin lên máy bay. Lâm Lam vẫy tay tạm biệt Tần Sâm, nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn về hướng khác tìm kiếm, nhưng rốt cuộc vẫn không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia đâu.
Trong lòng bỗng hụt hẫng, cũng có chút thất vọng. Lâm Lam thầm nghĩ người đàn ông đó vẫn đang giận cô sao? hay là anh ấy chưa biểu hiện ra là yêu cô dường nào?
Cứ nghĩ như vậy, Lâm Lam tâm trạng vốn không vui, giờ lại càng nặng nề hơn. Tới khi lên máy bay rồi vẫn không nói chuyện, Tăng Tuyết tối qua uống rượu say, sáng nay lại dậy sớm, cũng không biết tối qua Lâm Lam vì đi tìm cô mà đã xảy ra rất nhiều chuyện, còn cho rằng Lâm Lam đang lo lắng chuyện đi trình diễn ở Paris, liền nhỏ nhẹ an ủi Lâm Lam.
Lâm Lam cũng không muốn giải thích nhiều, im lặng dựa lưng vào ghế giả vờ ngủ. Giọng nói dễ nghe của nữ tiếp viên hàng không nhắc nhở hành khách những điều cần chú ý khi trên máy bay, cho tới khi tiếng máy bay cất cánh vang lên. Lâm Lam liền mở mắt, tắt điện thoại, nhưng đầu vẫn ngoái nhìn thành phố dần mờ xa.
Lâm Lam lớn như vậy đây là lần đầu tiên ngồi máy bay lộ trình bay xa như vậy, cũng là lần đầu tiên đến kinh đô thời trang Paris, nhưng không còn phấn khích như lúc ban đầu, trong lòng chua xót, trong đầu toàn là hình anhr người đàn ông tối qua cãi nhau với cô rồi vứt cô ở lại ven đường trong màn đêm u tối đó, chẳng lẽ anh ấy thật sự một chút cũng không quan tâm tới cô sao?
Hay là vì Trần Văn đã về nước, Diêm Quân Lệnh đột nhiên phát hiện thật ra người mà trong lòng luôn yêu thương là cô ta, mà cô chỉ là một cô gái để ứng phó khi gia đình ép kết hôn.
Đàn bà một khi nghĩ lung tung, chỉ có thứ mà anh chưa làm được, không có thứ mà bọn họ không tưởng tượng được.
Máy bay xuyên thẳng đám mây, tâm trạng của Lâm Lam chơi vơi hơn cả máy bay.