Lâm Lam được đưa đến bờ sông Seine nổi tiếng gần xa. Cô cùng Diêm Quân Lệnh ăn một bữa tối lãng mạn, từ cửa sổ thủy tinh nhìn ra bên ngoài thấy bờ sông được ánh đèn chiếu sáng, có cảm giác không phải đến làm việc mà là đang hưởng tuần trăng mật.
Tuy nhiên ngày hôm sau Lâm Lam vẫn phải đối diện với hiện thực, bắt đầu quay lại các trường quay để phỏng vấn. Nhưng hai ngày sau đó thuận lợi ngoài mong đợi.
Điều kinh ngạc vui mừng là giữa lúc đó nhà thiết kế Sally của GGI gọi một cuộc điện thoại cho Lâm Lam, nói rằng sản phẩm mới của họ đang quay quảng cáo, cần một người mẫu Châu Á nên hỏi Lâm Lam có đồng ý không.
Loại việc này dĩ nhiên là chỉ có thể gặp mà không thể cầu được, Lâm Lam sao nỡ từ chối nên lúc đó đã nhận lời, cùng nhóm Coco đến trường quay để quay quảng cáo của GGI.
Việc khiến Lâm Lam bất ngờ là lần này nghệ sĩ làm đại diện cho GGI lại là Tô Mộ Bạch, cô mới hiểu ra tối đó Diêm Quân Lệnh nói Tô Mộ Bạch đến Paris thì ra chính là để quay quảng cáo GGI.
Không đợi Lâm Lam kích động, Tăng Tuyết đã phấn khởi đến đỏ cả mặt, túm lấy cổ tay của Lâm Lam nhảy nhót một cách kích động: “Tiểu Lâm Lam em sắp quay quảng cáo với Tô Mộ Bạch rồi, tuyệt quá!”
Tuy chỉ là mấy cảnh đơn giản nhưng có thể kết hợp với Tô Mộ Bạch thì cũng hết sức vinh dự.
Tô Mộ Bạch nhìn bộ dạng của Lâm Lam và Tăng Tuyết, cười nho nhã, tiến lên trước chào hỏi Lâm Lam một cách khách sáo, cuối cùng nhìn sang Coco: “Không ngờ cuối cùng lần này Tần Sâm đã chịu bỏ vốn.”
“Cậu Tô vẫn luôn được phụ nữ yêu thích như thế.” Coco mặc kệ Tô Mộ Bạch có địa vị thế nào trong giới, nên hay không nên nói thì cô ấy muốn nói là được.
“Tôi cũng thấy rất phiền.” Nghe thấy lời chế nhạo của Coco, Tô Mộ Bạch không những không khách sáo, mà vẻ mặt còn âu sầu.
Coco vừa nghe thấy thì vẻ mặt ghét bỏ.
Tăng Tuyết kích động vô cùng: “Coco cô quen Mộ Bạch à?”
“Cô ấy và tôi ở cùng một công ty debut một thời gian.” Không đợi Coco trả lời, Tô Mộ Bạch mỉm cười đi tới.
Kết quả anh ta lại nhận lấy một ánh mắt khinh bỉ của Coco.
Lâm Lam và Tăng Tuyết bất ngờ, thì ra Coco cũng từng làm người mẫu? Chỉ là... việc này... hai người nhìn thân hình lồi lõm quá mức đó của Coco, chỉ có thể than vãn nếu Coco debut từ Nhật thì chắc sẽ nổi tiếng rất nhanh, hơn nữa còn nổi khắp châu Á, trở thành tay sát đàn ông.
“Thì ra chị Coco lại giỏi như vậy!” Lâm Lam đang tưởng tượng, vừa hay chạm phải ánh mắt sắc bén của Coco, mở miệng là nịnh hót, Tăng Tuyết cũng hùa theo một cách không có khí khái.
“Hừ.” Coco lạnh lùng hừ một tiếng, bước lên trước nhìn sang Tô Mộ Bạch: “Hôm nay cố gắng mà dẫn dắt nghệ sĩ nhỏ của tôi, thù cũ năm xưa tôi sẽ không tính với anh nữa.”
“Hiếm khi rộng rãi một lần, hiếm có.” Tô Mô Bạch tuy là nói như vậy nhưng lại cười nhạo, cái gọi là thù năm xưa chẳng qua cũng là anh ta cười Coco ẻo lả. Hôm nay thì không ẻo lả nữa, trực tiếp trở thành phụ nữ rồi.
Cười nhạo xong Tô Mộ Bạch quay đầu nhìn Lâm Lam một cái, anh ta vẫn là lần đầu tiên thấy yêu nhân Coco này lại tận tâm vì con gái như vậy, xem ra Lâm Lam này quả nhiên lai lịch không nhỏ.
Tuy nhiên Tô Mộ Bạch lúc này không hề đặc biệt chú ý đến Lâm Lam, chỉ là cảm thấy tiềm năng của đối phương không tồi.
Việc quay phim tiếp theo cũng rất thuận lợi, buổi quay ba tiếng thì chỉ hai tiếng là kết thúc, việc này khiến Tô Mộ Bạch rất vui mừng, chỉ chỉ Coco: “Mắt nhìn lần này không tệ!”
“Có lúc nào mắt tôi kém đâu, ngược lại anh nhận toàn phim tồi, không sợ làm cạn kiệt khí chất à.” Cái miệng của Coco thật là...
“Ha ha ha, tôi nhận đều là phim tồi mà cô thích, đúng rồi, phim tôi đang quay thiếu một vũ nữ, điều kiện của người mẫu nhà cô không tệ, có hứng thú bảo qua thử không?” Vừa nãy phối hợp với Lâm Lan khá ăn ý, Tô Mộ Bạch phát hiện khả năng tạo dáng và nắm bắt ống kính của cô đều khá tốt, rất thích hợp đóng một vai trong phim của anh.
“Việc này tôi phải hỏi cô ấy, nhưng gần đây chắc chắn là không có thời gian, anh đừng mong.” Coco vẫn chưa định để Lâm Lam bước chân vào lĩnh vực phim ảnh sớm như vậy, nhưng nếu có cơ hội tốt thì không phải là không thể thử.
“Không vội, mới bắt đầu quay, tôi phải đến sân bay ngay, cô suy nghĩ kỹ rồi thì gọi điện cho tôi, tôi có thể chờ.” Đây không phải là bộ phim đầu tiên Tô Mộ Bạch vừa làm đạo diễn vừa làm diễn viên, nhưng là lần đầu quay phim cổ trang quy mô lớn, rất nhiều nhân vật phải xem duyên phận.
“Thế còn nghe được.” Coco nhận được câu này của Tô Mộ Bạch, gương mặt khó chịu cuối cùng đã cởi mở. Nếu tác phẩm đầu tiên mà Lâm Lam xuất hiện trên màn ảnh là tham gia diễn phim của Tô Mộ Bạch thì mức độ bàn tán tuyệt đối cao.
Coco đem việc này nói một cách đơn giản với Lâm Lam, rồi dặn dò cô tiếp tục phỏng vấn, sau đó bắt đầu chuẩn bị cho tuần lễ thời trang.
Diêm Quân Lệnh mấy ngày này tuy không ở bên Lâm Lam mọi lúc nhưng mỗi buổi chiều đều sẽ đến đón cô đúng giờ, ngày hôm sau lại qua đó dẫn Lâm Lam đi ăn khắp cả Paris.
Đáng tiếc ngày tháng thân mật này chưa đến một tuần, Diêm Quân Lệnh đã nhận được điện thoại của Lý Húc: Tô Mộ Bạch đã xảy ra chuyện!
Diêm Quân Lệnh đang ăn cơm lập tức sắc mặt u ám, thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Phim trường xây dựng tạm thời đã gặp vấn đề, lại thêm tuyết mùa đông nên lún sụt rồi, tôi đã sai người phong tỏa tin tức, nhưng với địa vị trong giới hiện tại của Tô Mộ Bạch thì căn bản không phong tỏa được bao lâu.” Nếu không phải là việc quá lớn, Lý Húc cũng không dám quấy rầy kỳ nghỉ của Diêm Quân Lệnh.
“Tôi lập tức quay về.” Diêm Quân Lệnh nói xong, tắt máy, nhìn sang cô gái nhỏ bên cạnh: “Lâm Lam, công ty có việc gấp nên anh phải quay về một chuyến, lát nữa Vương Đại đến đón em, em ở bên này phải chăm sóc tốt cho bản thân, gặp tên họ Đồng thì phải tránh đi, nhớ chưa?”
“Ừm, em tiễn anh.” Lâm Lam tuy chưa nghe rõ bên Lý Húc nói gì, nhưng biết sự việc chắc chắn rất nghiêm trọng, song cô nhất định phải đi tiễn anh lên máy bay, nếu không cô không yên tâm.
“Được.” Diêm Quân Lệnh vốn muốn từ chối, nhưng thấy ánh mắt không nỡ của cô bé nên không đành lòng. Anh gọi điện thông báo Vương Đại tới, sau đó họ về khách sạn thu dọn đồ đạc.
Nửa tiếng sau, Diêm Quân Lệnh đã đến sân bay.
Gió đêm có hơi lạnh, người ở sân bay không nhiều, lúc Diêm Quân Lệnh qua cổng an ninh nhìn thấy cô gái nhỏ ở đằng sau, đột nhiên vô duyên vô cớ quay người lại ôm chặt cô vào lòng: “Chờ anh xong việc sẽ qua.”
“Ừm.” Lâm Lam ngoan ngoãn ừm một tiếng: “Anh mau vào đi.”
“Được.” Nói xong Diêm Quân Lệnh cuối cùng buông Lâm Lam ra, quay người đi qua cổng an ninh.
Nhìn mãi đến khi Diêm Quân Lệnh biến mất trong đám đông, Vương Đại mới nhỏ giọng nhắc nhở: “Phu nhân, không còn sớm nữa, tôi đưa cô về.”
“Ừ.” Lâm Lam lại ừ nhẹ một tiếng, cũng không biết là do người đàn ông đi quá vội hay là mấy ngày nay sống quá thư thái mà cô lại đặc biệt lưu luyến.
Nhìn sân bay vắng lặng, trong lòng cô có cảm giác trống trải, miệng thì đồng ý rồi nhưng người lại đứng một lúc mới theo Vương Đại rời khỏi.
Mà sau khi Lâm Lam và Vương Đại rời đi chưa bao lâu, Trần Văn cũng xuất hiện ở sân bay, vội vàng đi qua cổng an ninh, lên chuyến bay trở về nước.
Vương Đại chở Lâm Lam, xe được lái ra khỏi sân bay chưa bao lâu thì nghe thấy tiếng máy bay ầm ầm, Lâm Lam nhìn qua theo bản năng, phiền muộn khó diễn tả.
Sắp bắt đầu tuần lễ thời trang diễn ra trong một tháng, Lâm Lam an ủi bản thân rằng người đàn ông ấy nhất định có thể xử lý xong công việc, còn mục tiêu của cô chính là làm tốt mỗi một buổi trình diễn, không để đối phương lo lắng.
Quay về khách sạn, Tăng Tuyết và Coco đã đi nghỉ, Lâm Lam lặng lẽ vào phòng mình.
Một tuần này chủ yếu mỗi tối cô đều ở cùng Diêm Quân Lệnh, anh chàng đột nhiên đi như vậy nên vẫn có chút không quen. Tắm xong, cô tựa vào trước cửa sổ nhìn ánh đèn ở bên ngoài, không ngủ được nên tính thử chênh lệch múi giờ, trong nước vừa hay là ban ngày nên cô gọi một cú điện thoại cho bố.
Lâm Lam lần đầu tiên rời xa Lâm Phúc Sinh thời gian dài. Ông hiếm khi nói nhiều như vậy, trái lại khiến Lâm Lam tuy ở thành phố lãng mạn nhưng cô đơn, hiện giờ có cảm giác như được nhìn thấy pháo hoa thật sự, trong lòng cũng không trống trải lắm.
Mà ngày mai lại là một ngày vất vả, tắt máy xong lúc nhắm mắt Lâm Lam không nhịn được mà nghĩ: “Diêm Quân Lệnh đến đâu rồi nhỉ?”