Vết lương trên lưng Trần Văn dài gần mười mấy cm, mà cô lại là siêu mẫu quốc tế. Ngay cả khi vết khâu có đẹp đến mấy, chắc chắn vẫn sẽ đẻ lại dấu vết.
Từ phòng phẫu thuật đi ra cũng đã là chuyện một giờ sau rồi.
Diêm Quân Lệnh nhìn người nhợt nhạt trên giường bệnh, con người đen sâu hút không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào.
Linda đã sắp xếp xong chuyện của Tô Mộ Bạch bên kia, chạy tới thăm Trần Văn đang nằm trên giường bệnh, thấp giọng báo cáo tin tức cho Diêm Quân Lenehk, cuối cùng nói “Ông chủ, bệnh viện đã sắp xếp phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, ngài xem...”
“Chờ cô ấy tỉnh lại thì báo tin cho tôi.” Diêm Quân Lệnh đứng dậy rời khỏi phòng bệnh, nhưng bước chưa bược mấy bước liền nghe thấy tiếng ầm ỹ bên ngoài, chau mày “Có chuyện gì?”
“Tôi đã hết sức đè nèn chuyện này lại, nhưng vẫn bị phương tiện truyền thông đánh hơi thấy, bây giờ bên ngoài bệnh viên đang chật kín phóng viên.”
Chuyện lúc nãy của Diêm Quân Lệnh và Trần Văn xảy ra ở trong sảnh bệnh viện, đừng nói là bệnh nhân và bác sỹ, còn có không ít nhà báo và phóng viên ở bên ngoài đều đã chụp lại được rồi, muốn đánh lạc hướng con mắt của cư dân mạng, nhất thời cũng không phải việc dễ dàng gì.
“Tô Mộ Bạch không phải hôm nay xuất sao? Cho người truyền tin anh ta quay lại Bích Hải Kịch.” Diêm Quân Lệnh do dự chút, nói với Linda.
Linda sững người “Ông chủ cái này có chút không phải phép? Nếu bị Tiêu tổng biết...”
“Ừm, tôi nhớ rõ Vân Bích mấy ngày nay hình như tới bệnh viện, không biết là có chuyện gì?” Dường như không nghe tới lời của Linda, Diêm Quân Lệnh lại nói.
Linda bất giác rùng mình, ông chủ của bọn họ xấu quá rồi, lần sau đừng đắc tội với ai cũng được nhưng nhất không được đắc tội với người này.
Mặc dù có rất nhiều chuyện rắc rối phải giải quyết, nhưng Linda làm chuyện gì cũng không để chậm trễ một giây, chẳng mấy chốc đã để Tô Mộ Bạch trở về Bích Hải Kịch, đồng thời còn có ảnh Vân Bích tới bệnh viện tới thăm Tô Mộ Bạch.
Quả nhiên công chúng đã chuyển mối quan tâm sang chuyện khác.
Một người là siễu mẫu quốc tế cộng thêm ảnh đế, vô cùng nổi tiếng, một người là ảnh hậu, được biết đến như là minh tinh có giá thương mại lớn nhất ở trong nước, hai người đã được đồn đại với nhau năm sáu năm rồi, nhưng không ai thừa nhận điều này và cũng chưa ai chụp được ảnh hai người.Bây giờ bây nhiên lộ ra tin hai người không chỉ đang sống với nhau mà còn kết hôn rồi, tiêu đề mặt báo đều là thông tin của hai người.
Người hâm mộ hai bên cũng lập tức cãi vã nhau, sức nóng của chuyện Diêm Quân Lệnh và Trần Văn cũng từ từ giảm nhiệt.
Tô Mộ Bạch và Vân Bích, bây giờ vẫn không nghĩ bọn họ sẽ dính vào vào vụ tai tiếng hôn nhân này. Còn ầm ỹ tới cái mức này, vụ tai tiếng lần trước do hợp tác chung còn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được, nhưng bây giờ bọn họ không tiếp xúc với nhau cũng không có bộ phim mới nào, cái vụ tai tiếng hôn nhân này làm sao mà lại xuất hiện?
Nhưng với địa vị của bọn họ hiện nay, nghe ngóng một chút liền biết rồi.
Quả nhiên buổi chiều Tô Mộ Bạch gọi điện tới, Diêm Quân lệnh nhìn chớp nhoáng rồi lập tức cúp máy.
Tô Mộ Bạch không phục, tiếp tục gọi.
Diêm Quân Lệnh bên kia có chút do dự, rồi cũng nhận điện thoại “Đang bận, chuyện gì?”
“Vết thương của tôi vẫn chưa lành hẳn, cậu liền bán tôi đi rồi, làm ông chủ cũng không được không có đạo lý như vậy.” Tô Mộ Bạch luôn hướng tới hình tượng quý ông, nhưng không có nghĩa anh sẽ không tức giận.
“Nếu như cậu được giá mười tỷ hay là hai mươi tỷ, tôi sẽ rất vui lòng thử.” Diêm Quân Lệnh nhếch mày.
“Cậu đây là không sợ tôi sẽ nghỉ việc à?” Tô Mộ Bạch với cái người này đúng là không còn cách nào khác.
“Vậy tôi có lẽ không nên để cậu đeo theo vết thương đi quay phim rồi, dù sao dừng quay một ngày thiệt hại cũng chỉ mấy trăm vạn thôi mà.” Diêm Quân Lệnh ngược lại không sợ người này, dù sao cũng là Diêm Quân Lệnh tới thăm anh mới xảy ra sự việc như vậy.
“Gian thương, tôi hận, nhưng cậu bên này xảy chuyện kia cũng không còn cách nào khác, nhưng cậu để tôi và Vân Bích thành ra như vậy cũng không được.” Tô Mộ Bạch rất không thoải mái, nhưng vẫn không quên hỏi “Cậu chuyện kia rốt cục là sao?” Tô Mộ Bạch rất tò mò cái người ông chủ này rốt cục là chuyện gì mà lại nợ người đẹp kia một món nợ.
“Chuyện ngoài ý muốn.” Diêm Quân Lệnh cũng không muốn đề cập đến vấn đề này.
“Chúc mừng.” Có thể làm cho Diêm Quân Lệnh tích tụ đến cái mức nói một câu ngoài ý kiến, Tô Mộ Bạch cảm thấy dù sao cũng chỉ là một vu tai tiếng mà thôi, cũng không nhất thiết làm quá lên, nhưng ngược lại là biểu tình này của Diêm Quân Lệnh, nó rất có thể là một vấn đề lớn.
Quan trọng nhất là Tô Mộ Bạch nghe nới cái người này đã kết hôn rồi, cũng không biết vợ của anh tới thấy tin tức này sẽ nghĩ thế nào?
“Không có chuyện gì cúp máy đi, khi nào thân thể tốt hơn thì bắt đầu làm việc đi.” Nói xong Diêm Quân Lệnh cũng không kiên nhẫn nữa cúp điện thoại. Vốn dĩ anh nghĩ một tuần có thể giải quyết ổn thỏa mọi việc, nhưng không nghĩ tới bất động sản bên kia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hôm nay Trần Văn vì anh mà xảy ra chuyện, anh cũng không thể nào ngay bây giờ đến Paris.
Lại thêm chuyện này tiếp chuyện kia đích thân anh phải tự giải quyết, đặc biệt là chuyện con trai của nhân viên bị tai nạn kia đã chém Trần Văn một dao kia, nếu như xử lý không hợp tình hợp lý, thì đúng là phiền phức lớn rồi.
Mà điện ảnh truyền hình ở Tấn Thị bên kia sắp động thổ, Lí Húc được điều phái qua đó, còn phải đề phòng Đông gia gài bẫy, dù sao chuyện lần này Diêm Quân Lệnh cũng nghi ngờ là do người của Đông Thiên Hoa làm, may là Hàn Thiên Thành đã đi điều tra, mong là sẽ sớm có kết quả tốt.
...
Paris.
Trong một tuần qua, Lâm Lam chỉ nhận được mấy cuộc gọi từ Diêm Quân Lệnh, mà mỗi lần nói chuyện cũng không dài. Cô cũng không nghe tới chuyện chấn thương của Tô Mô Bạch, nhưng không biết chuyện khác, Coco cũng không để cô biết.
Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, Lâm Lam bắt đầu tuần lễ thời trang của mình, cũng tận mắt trải nghiệm để sản xuất ra một bộ quần áo đẹp cũng không dễ dàng gì, đôi khi bộ quần áo cô đang mặc trên người đang trải qua hàng trăm thậm chí hàng nghìn thủ tục khác nhau, là Lâm Lam có cảm giác kính nể người làm ra những bộ quần áo này.
Mà cái cảm giác này là xuất phát từ trái tim, làm bước đi trên sân khấu của cô càng lúc càng tốt hơn. Mặc dù không thể nói là một người mẫu quá nổi tiếng, nhưng bước đi của cô trên sân khấu, biểu hiện của cô được rất nhiều người thiết kế thời trang và biên tập thời trang tên tuổi để ý, thậm chí còn nhận được rất nhiều lời mời từ các nhà thiết kế tên tuổi đó.
Thậm chí nhận được lời mời đến dự tuần lễ thời trang ở London, khiến Lâm Lam đắm chìm trong niềm vui lớn, sau đó một ngày đều phải trình diễn ba bốn lần trên sân khấu, làm cô kiệt sức, cũng chẳng còn tâm tình chú ý tới cảm xúc người bên kia điện thoại.
Bọn họ đều mệt mỏi rồi.
Hai người đều đang bận rộn ở hai bán cầu khác nhau.
Tuy nhiên, bên cạnh niềm vui sướng trong công việc, Lâm Lam còn gặp một chuyện rắc rối đó là Đồng Thiên Hoa. Cái người tên Đồng Thiên Hoa này dường như sinh ra để vô công rỗi nghề không có gì để làm, mỗi sân khấu của Lâm Lam anh đều đi xem, một sân khấu cũng không để lỡ.
Càng làm người khác đau đầu hơn là mỗi lần chương trình kết thúc đều chạy lại tặng hoa, anh ta mà lại quen biết rất nhiều nhà người mẫu có tiếng, ngay cả bọn họ cũng bắt đầu trêu chọc Lâm Lam, khiến Lâm Lam cảm thấy rất áp lực.
Cô mặc dù cũng không ghét cái người Đồng Thiên Hoa này, những đối với anh ta cũng chẳng có hứng thú gì, đặc biệt là Diêm Quân Lệnh ngày trước đã căn dặn cô rất kỹ càng không được lại gần cái người này.
Đáng tiếc Lâm Lam có thể đảm bảo bản thân mình không lại gần người đàn ông này, nhưng không thể đảm bảo người khác không theo đuổi mình. Sau sàn diễn thứ hai ba trong vòng một tuần, Lâm Lam cuối cùng đã chấp nhận lời mời của Đồng Thiên Hoa.
“Đầu tiên, bữa ăn này là tôi mời Đồng tổng, mong Đồng tổng sẽ không cướp cơ hội được mời khách của tôi.” Sau khi ngồi xuống Lâm Lam mới mở miệng nói.
Đồng Thiên Hoa mỉm cười nhẹ “Được.”
“Thứ hai, tôi rất biết ơn vì sự ủng hộ và những bó hoa của Đồng tổng trong nhưng ngày qua, nhưng rất xin lỗi tôi là người phụ nữ đã có gia đình rồi, tôi cũng rất yêu chồng của tôi.” Lâm Lam không hề thích việc thẳng thắn từ chối người khác thế này, nhưng như kia lại càng khó xử, làm cô hôm nay không thể không làm như vậy.
“Chồng của cô rất may mắn.” Đồng Thiên Hoa nghe tới câu này không những không có lộ ra biểu tình bi thương gì, mà rất tự nhiên trả lời, chỉ là anh đoán Trần Văn bây giờ đã thành công rồi.
“Cảm ơn, tôi cũng cảm thấy mình rất may mắn. Thứ ba, tôi không hề cảm thấy Đồng tổng đối với tôi là thật lòng, mà tôi cảm thấy Đông tổng đang biến tôi thành trò chơi của ngài, bữa ăn này kết thúc, mời Đồng tổng tự trọng.” Lời nói của Lâm Lam đã có chút nặng lời rồi.
“Xin lỗi, tôi cũng nghĩ sẽ gây ra rắc rối lớn như vậy cho cô, nhưng có điều cô có nói sai một vấn đề rồi. Tôi thích cô, đây là sự thật.” Lúc Đồng Thiên Hoa nói câu này, một dáng vẻ đầy chân thành, đến ngay cả anh ta cũng không thật lòng được mấy phần.
Chỉ là là Đồng Thiên Hoa không nghĩ tới, lời nói giả nói cũng có thể biến thành sự thật.