Diêm Quân Lệnh bế Lâm Lam về phòng, Lâm Lam vẫn có cảm giác mình đang ở trong mơ.
“Thời gian gần đây chắc em mệt lắm đúng không?” Diêm Quân Lệnh nhìn vào thân hình thon gầy của vợ mình, thương xót hỏi.
“Cảm giác mệt quá đến mức hồ đồ rồi, vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ.” Lâm Lam đưa tay sờ gò má của Diêm Quân Lệnh, nhưng vẫn không thấy chân thực, lại véo thêm một cái.
Diêm Quân Lệnh đẩy tay của Lâm Lam ra: “Không động chạm linh tinh, mau đi tắm.”
“Mệt, không muốn tắm.” Lâm Lam ôm cổ Diêm Quân Lệnh, dùng sức ngửi hít thật sâu một cách tham lam, để chắc chắn rằng ông chồng mình đang ở đây.
“Anh giúp em tắm.” Nhìn dáng vẻ mơ hồ ngây thơ của cô gái, Diêm Quân Lệnh dí sát vào hỏi một cách vui vẻ.
“Hay thôi đi?” Lâm Lam ngẩng đầu hỏi, đôi mắt xinh đẹp đó ánh lên nét xấu hổ nhưng rất quyến rũ, cô không ngại ngùng so với trước đây nữa, ngược lại ánh mắt cô giờ lại dám mang theo một chút khiêu khích nhìn Diêm Quân Lệnh.
Thời gian nửa tháng nay, cô thật sự nhớ người đàn ông này rồi.
“Sao anh cảm thấy em đang giả vờ từ chối?” Nhìn vào đôi mắt đang sáng lung linh của cô gái, ánh mắt Diêm Quân Lệnh cũng trở nên thâm tình.
“Đâu có? Em là thâm tâm từ chối mà.” Lâm Lam cuối cùng cũng cảm thấy không mơ hồ như lúc nãy nữa, nghịch ngợm trả lời.
“Anh chỉ thấy lời mời chân thành.” Nói xong Diêm Quân Lệnh liền cúi đầu hôn người con gái trong lòng mình, hôn đến mức hô hấp của Lâm Lam suýt tắt thở rồi mới cho đẩy ra, cô nhớ lại còn có việc muốn hỏi, anh ấy tết 30 đã chạy đến Paris, trong nhà có ai tức giận không, cô còn chưa kịp chúc tết ông bà nội và bố mẹ chồng...
“Không sao, anh sẽ chuyển đạt tâm ý của em đến cả nhà.” Diêm Quân Lệnh nói xong đã tiếp tục áp sát vào môi, vừa hôn vừa đi vào phòng tắm.
Khi nước nóng xả xuống, Lâm Lam chủ động ôm lấy cổ của anh rồi đặt lên đó những nụ hôn mơn man như cơn mưa đầu xuân, Diêm Quân Lệnh chưa bao giờ thấy vợ mìnhk nhiệt tình chủ động như thế này, anh không dám bỏ qua, anh chỉ mong có thể thỏa mãn nỗi nhớ dồn nén trong những ngày tháng không được ở bên nhau, toàn bộ sự chân thành dâng lên cho Lâm Lam.
Màn đêm thơ mộng, khi hai chân Lâm Lam trèo lên trên người đàn ông của mình, cô vẫn cảm thấy có chút kỳ diệu, vì sự có mặt của anh, cũng vì tác phong to gan lúc này.
Khi Diêm Quân Lệnh bế Lâm Lam ra khỏi phòng tắm, là đúng 12 giờ đêm, bên ngoài cửa sổ kiểu Pháp pháo hoa nở bung khắp trời, nổ tan trong màn đêm thành phố này, đẹp đến mức hoa mắt.
“Wa!”
Lâm Lam ngạc nhiên hô một tiếng liền bước ra chỗ cửa sổ, nhưng lại bị Diêm Quân Lệnh cuốn lại bằng khăn tắm: “Cẩn thận bị cảm.”
“Người em còn khỏe lắm.” Lâm Lam cười phởn phơ, vẫn muốn đứng dậy vì không nhịn được phấn khích, nhưng đã bị người đàn ấy ôm chặt lại, đành phải ngoan ngoãn ngồi trong lòng chồng.
Pháo hoa lần này bắn rất lâu, Lâm Lam vẫn muốn xem, nhưng người buồn ngủ nhất lại chính là cô, không lâu sau đã nhắm mắt lại, người dựa vào cánh tay Diêm Quân Lệnh, đôi mắt có chút quầng thâm, có thể hiểu được thời gian gần đây Lâm Lam hoàn toàn không ngủ no một giấc nào cả.
Nhưng ngay lúc Diêm Quân Lệnh chuẩn bị bế Lâm Lam đang ngủ thiếp lên giường, pháo hoa đó lại một lần nửa đoàng đoàng nổ vang lên, cuối cùng trên bầu trời hiện lên 6 chữ: “Lâm Lam. Năm mới vui vẻ!”
Diêm Quân Lệnh nheo mày, kéo rèm cửa sổ lại, tiện tay bịt tai vợ mình lại, lên giường đi ngủ. Nhưng ngủ chưa đến 3 tiếng Diêm Quân Lệnh đã mở mắt, nhìn lại người con gái đang ngủ sâu trong lòng mình, có chút không nỡ hôn nhẹ lên trán, đầu mũi, môi hồng. Một lần nữa nhìn lại khuôn mặt đánh yêu này, anh chậm rãi ngồi dậy.
Rút ra một cái bút mực trong túi áo khoác, để lại một cái tem giấy cho Lâm Lam, lấy một cái hộp đè lên, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Vương Đại đã đợi rất lâu: “Ông chủ, Lục Tam đang đợi ngài ở dưới.”
“Ừm, có xảy ra chuyện gì phải lập tức thông báo cho tôi.” Diêm Quân Lệnh dặn dò xong, lại nhìn vào trong phòng, rồi đóng khẽ cửa xuống lầu, vội vàng đi ra sân bay.
Lâm Lam đã ngủ rất ngon say, Tăng Tuyết lại cả đêm không hề ngủ được, cô thực sự kéo không nổi Thẩm Hoằng, đêm khuya rồi cũng không tiện đi làm phiền Vương Đại, với lại làm vậy nhất định sẽ ảnh hưởng đến Lâm Lam và ông Boss, nghĩ lại người ta tiểu phu thê khó khăn lắm mới gặp lại mặt, Tăng Tuyết không nhẫn tâm phá vỡ, đành chỉ nghiến răng cho Thẩm Hoằng ở lại phòng mình.
Nhưng anh này không biết là uống say thật rồi hay không, dù đã bị ngã rất nặng nhưng vẫn không có động tĩnh gì, dù Tăng Tuyết có đánh đấm thế nào nữa cũng không tỉnh dậy, nhưng nếu cô lên giường ngủ thì Tăng Tuyết lại sợ, lo sợ người đàn ông này tỉnh dậy cái sẽ đối xử với cô như lần trước, sợ hãi và đau đớn lúc đó, Tăng Tuyết cả đời này sẽ không muốn trải qua thêm lần nữa.
Nghĩ lại, Tăng Tuyết dứt khoát tháo ga giường ra trói chân tay của Thẩm Hoằng lại, nhưng cô vẫn không thấy bớt giận, lại tìm thêm một khăn mặt nữa nhét vào miệng của Thẩm Hoằng.
Đợi làm xong những việc này đã là 1 giờ sáng, Tăng Tuyết mồ hôi đầm đìa cuối cùng cũng được yên tâm đi tắm rồi lên giường, những dù như vậy, việc trên sân bay vẫn khiến cô cả đêm không được yên ổn, liên tục gặp ác mộng.
Ngày mới.
Lâm Lam sáng dậy mở mắt nhìn thấy trên giường trống rỗng, mới phản ứng lại tối qua cô đã mơ, còn là một giấc xuân mộng nữa, bất lực vỗ vỗ vào đầu, muốn đứng dậy, ai ngờ dưới thân mình đang nổi cơn mỏi đau, mới đứng dậy lại bị ngã xuống, lúc này cô mới nhận thức được đó không phải là xuân mộng, họ đã thật sự làm chuyện đó.
Gò má lập tức nóng lên, nhớ lại thái độ nhiệt tình của mình đêm qua, thật sự là giống một người lâu ngày ở sa mạc nhưng tự nhiên lại nhìn thấy có nguồn nước, khát khao vô cùng. Nhưng mà người đàn ông đó đâu rồi? Bây giờ còn rất sớm mà. Trong lòng đầy thắc mắc cô cúi đầu nhìn thấy tấm thiệp trên đầu giường, nét chữ quen thuộc viết ở trên đó, chỉ đơn giản hai dòng: “Lâm Lam, năm mới vui vẻ! Yêu em. Phải ngoan ngoãn nhé.”
Hóa ra là đi về rồi, Lâm Lam bất lực, làm gì có người gửi lời chúc tết lại nói người ta phải ngoan ngoãn, quả thật là... không biết lãng mạn. Nhưng mà đôi mắt lại nhìn vào hai chữ “Yêu em”, tâm Trạng Lâm Lam chợt tốt, cầm cái hộp lên, cẩn thận tỉ mỉ mở ra, là một chiếc nhẫn đôi, hình hoa rất đặc biệt, trong đó khắc lên họ tên của cô và Diêm Quân Lệnh.
Vỗn dĩ buổi sáng không nhìn thấy người, tâm trạng Lâm Lam có chút buồn bã, nhưng lúc này nhận được quà, tâm trạng lập tức lại tốt lên rất nhiều. Lại nghĩ đến cái túi trong nhà vẫn còn để lại hai tập tiền 10001 tệ, một bộ trang sức bạc và một cái vòng tay phỉ thúy của ông bà nội nhà họ Diêm, trong lòng lại thấy ấm áp, cô cố ép mình đứng dậy đi chuẩn bị mua quà cho ông bà nội, bố mẹ chồng, và các cô bác nữa.
Khi nghĩ đến lúc này, Lâm Lam phát hiện, 22 năm của cô trước đây chưa bao giờ từng có nhiều người thân như vậy.
Với lại Diêm Quân Lệnh đã hai lần tặng cô quà rồi, nhưng cô lại chưa mua quà gì tặng cho anh ta, hôm nay nhất đinh phải đi chọn một cái. Nghĩ như vậy Lâm Lam cảm giác mình không mệt mỏi như thế nữa, với lại tối nay chỉ có một show thôi, đi hết 3 ngày show còn lại, thì cô có thể về nước, trong lòng vô cùng mong chờ.
Lâm Lam tâm trạng vui vẻ chạy đi tìm Tăng Tuyết, ai ngờ vừa đẩy cửa phòng Tăng Tuyết ra thì cô suýt bị ngã sấp xuống, khó khăn lắm mới đứng vững được người thì đã nhìn thấy một người đang bị trói bó như cái giò, kỳ quặc hỏi: “Chị Tuyết, phòng chị có trộm hả? Còn bắt sống luôn cơ?”
Tăng Tuyết lộ ra một biểu cảm quỉ dị, nhìn vào Lâm Lam: “Không phải trộm, mà là một gã nghiện rượu.”
“Ừm?” Lâm Lam nhíu mày, đi từ đằng sau Thẩm Hoằng đến phía trước cậu ta, dùng chân chỉnh thẳng mặt lại, sau đó cô chỉ ngạc nhiên nuốt nuốt nước bọt: “Thẩm... Thẩm Hoằng.”
“Ừm, chị phải làm sao đây?” Tăng Tuyết hỏi Lâm Lam.
“Em còn đang định hỏi chị đây?” Lâm Lam sạm mặt.
Nhưng ngay lúc này, người đàn ông đàng nằm im như xác đó lại tự nhiên động đậy, Lâm Lam bị giật mình lùi lại, lập tức gọi điện cho Vương Đại: “Vương Đại, cho anh 1 phút đến phòng của chị Tuyết.”
Sau 3 phút, thiếu gia nhà họ Thẩm mới tỉnh dậy chưa hiểu rõ tình hình, đã bị một người đàn ông trông rất bình phàm vác lên trên vai, ném ra chỗ cậu thang.
Coco vừa bước cửa ra phòng, đã há miệng to không tự chủ, không ngờ đồng chí Vương Đại lại có thể nam tính đẹp trai như vậy!
Lâm Lam và Tăng Tuyết vui vẻ đập tay, một chuyện rắc rối đã được giải quyết mỹ mãn!