Siêu Mẫu Hàng Đầu

chương 302

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Coco đứng im tại chỗ nhìn Lí Húc điên cuồng tháo chạy, cả người tức đến nỗi ngực cũng sắp nổ tung ra, cô chống tay vào hông hét lên, “Họ Lí kia, lão nương còn chưa tha cho ngươi đâu!”

“Chuyện gì?” Diêm Quân Lệnh đỡ Lâm Lam đi ra thì nhìn thấy dáng vẻ này của Coco, thấy kì lạ liền hỏi.

“Còn không phải là do cái tên Lí Húc khốn kiếp kia.” Coco vừa chửi rủa vừa xoay người lại, nhìn thấy thấy khuôn mặt Lâm Lam trắng bệch liền tiến lên phía trước nắm kéo lấy tay cô, “Không phải là ba cô phẫu thuật sao? Sao cô lại ra nông nỗi này? Sẩy thai à?”

“Cô mới sẩy thai, cả nhà cô sẩy thai.” Diêm Quân Lệnh không biết Lí Húc đã chọc tức quả bom này như thế nào, đang định hỏi liền nghe thấy nói một hồi, anh không hài lòng bèn cãi lại một câu.

Coco ngay lập tức trở về bản tính diêm dúa lòe loẹt của mình, “Nếu anh đồng ý, tôi có thể vì anh mà sẩy thai mười lần cũng không thành vấn đề.”

“Tôi lại không biết cô làm thế nào để mang thai đấy?” Diêm Quân Lệnh không những không bị trêu chọc mà còn hỏi lại một cách tỉnh bơ.

Quả nhiên Coco lườm Diêm Quân Lệnh một cái, “Coi như anh thâm!”

Diêm Quân Lệnh nhún vai, đỡ Lâm Lam tiếp tục đi về phía trước.

Coco lo lắng, “Tiểu Lam bị sao vậy? Tôi còn một đống công việc đang chờ cô ấy đây.”

“Tôi không sao, mấy ngày này tôi muốn ở bên cạnh ba trước sau đó mới bắt đầu làm việc.” Miệng thì nói vậy nhưng cả người Lâm Lam lại vô cùng tiều tụy.

“Bộ dạng cô thế này trông giống có thể làm việc được à?” Coco nhìn Lâm Lam khinh khỉnh, “Thôi bỏ đi, nể tình cô bận những hơn một tháng trời không có thời gian nghỉ, cho cô một tuần nghỉ ngơi. Bên đoàn quay phim tôi giúp cô lùi lịch, nhưng lịch chụp ảnh bìa cho tạp chí một tuần sau không thể kéo dài được, đây là lần đầu tiên cô chụp ảnh bìa cho một tạp chí lớn, nếu hiệu quả tốt thì sau này mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.”

“Uhm, tôi sẽ chuẩn bị thật tốt.” Lâm Lam vẫn rầu rĩ như cũ.

Coco cảm thấy kì lạ, liếc nhìn Lâm Lam một cái, phẫu thuật của ba Lâm không phải đã thành công rồi sao? Nha đầu này sao thế nhỉ?

“Tôi đưa cô ấy vào phòng hồi sức, cô làm việc của cô đi.” Thấy Coco chưa có ý định rời đi, Diêm Quân Lệnh đuổi người một cách dứt khoát.

“Được, nhìn tôi chướng mắt chứ gì.” Đôi mắt được trang điểm kĩ càng của Coco lại lườm Diêm Quân Lệnh một cái, sau đó nhìn sang Lâm Lam, “Chăm sóc bản thân thật tốt, đừng có để ba cô khỏi bệnh rồi mà cô lại ngã xuống, không được như vậy.”

Nói xong Coco xoay bờ mông đẫy đà của mình, quyết định đi tìm Lí Húc tính sổ, cô khiến người khác ngán như vậy sao? Tức chết đi được!

Lâm Lam nhìn bộ dạng của Coco, nếu là trước đây thì chắc chắn cô sẽ cảm thấy rất buồn cười, nhưng hôm nay cô lại không thể cười nổi.

Diêm Quân Lệnh thu tất cả biểu cảm của cô vào mắt, anh cầm tay Lâm Lam chặt hơn, “Ba ở bên kia, chúng ta qua đó đi.”

“Uhm.” Lâm Lam uhm một tiếng rồi theo Diêm Quân Lệnh đi tới phòng bệnh của Lâm Phú Sinh. Nằm phòng hồi sức, cơ thế cắm các loại kim chuyền, nhưng may là ông đã qua cơn nguy kịch, cũng sẽ không có chuyện lúc nào cũng nguy hiểm đến tính mạng nữa.

Cách một tấm kính, tròng mắt Lâm Lam đỏ lên, trong lòng tự trách, nếu như ba biết được quyết định sai lầm của cô đã hại chết một thanh niên trẻ tuổi thì ông có trách cô không?

“Viện trưởng Giả nói rồi, ba hiện giờ không còn nguy hiểm nữa, chỉ cần qua được mấy ngày này là có thể hồi phục lại như người bình thường.” Diêm Quân Lệnh tưởng Lâm Lam đang lo lắng cho sức khỏe của ba Lâm, anh nói thêm.

“Đồng Thiên Hoa đâu?”

“Hả?” Diêm Quân Lệnh đang nói chuyện với Lâm Lam, không ngờ cô gái nhỏ đột nhiên hỏi như vậy. Đôi mắt đen, dài của anh vụt qua một tia không vui, nhưng vẫn áp chế sự ghen tuông của mình xuống và hỏi.

“Em muốn biết tại sao anh ta lại làm như vậy? Chẳng lẽ anh ta không biết làm như vậy là phạm tội sao?” Mắt Lâm Lam đỏ lên, cô hỏi.

Nhận thức được việc cô gái nhỏ không có cách nào vượt qua được trở ngại tâm lý này, anh cũng biết có một số chuyện không thể giấu được cô gái nhỏ, nếu không cô sẽ vĩnh viễn không ý thức được nguy hiểm.

“Anh đưa em đi gặp một người.” Không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lâm Lam, cũng không trưng cầu ý kiến của cô, Diêm Quân Lệnh dắt tay Lâm Lam đi ra ngoài.

Lâm Lam theo phản xạ nhìn về hướng phòng bệnh, cô vẫn lo cho Lâm Phúc Sinh.

“Yên tâm, ba có người chăm sóc.” Diêm Quân Lệnh ấn vào lòng bàn tay của Lâm Lam, đưa cô đi ra từ bằng lối đi riêng của bệnh viện Thụy An. Lúc này Lâm Lam mới phát hiện ra cạnh bệnh viện có rất nhiều vệ sĩ, nhìn thấy Diêm Quân Lệnh họ đều cung kính gật đầu.

Nghi hoặc trong lòng ngày càng lớn hơn, nhớ đến tiếng gõ cửa trước khi cô hôn mê, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.

Lên xe, tài xế là chú Trương, nhìn thấy Lâm Lam bình an vô sự, ông vui mừng gọi một tiếng cô chủ nhỏ.

Lâm Lam nhẹ giọng dạ một tiếng sau đó cùng Diêm Quân Lệnh lên xe, khi đến nơi cô mới biết là Quốc tế Đỉnh Thành, Lâm Lam theo phản xạ nhìn sang Diêm Quân Lệnh, “Không phải đi gặp ai đó sao?”

“Họ đều ở trong đó.” Diêm Quân Lệnh đang nói thì chú Trương đã dừng xe ở tòa nhà số ba, cách biệt thự của họ một đoạn đường.

Khi xuống xe Lâm Lam đã đoán được mấy phần, cô trực tiếp đi vào bên trong cuối cùng xác định được thực sự là hai mẹ con Chu Vũ Vi.

“Tiểu Lam, con không sao chứ?” Chu Vũ Vi vừa nhìn thấy Lâm Lam liền vội vã đi tới, Hàn Hinh Nhi ở đằng sau ngượng ngùng cười cười, không còn dáng vẻ đố kỵ và oán hận trước đây.

“Tôi không sao, hai người thì sao?” Lâm Lam cố tình thu cánh tay của mình lại, đến giờ cô vẫn không quen với việc gần gũi với Chu Vũ Vi, nhưng trong lời nói lại rất quan tâm đến họ.

Đáy mắt Chu Vũ Vi vụt qua một tia hụt hẫng, nhưng rất nhanh chóng bị sự phấn khích làm nhòa đi, “Chúng ta không sao, là Diêm tổng đã cứu chúng ta.”

“Vậy thì tốt.” Lâm Lâm Lam nói nhàn nhạt, biết họ bình an trong lòng cô cũng yên tâm được phần nào. Nhưng người đàn ông này nói đưa cô gặp ai đó, chỉ có hai người này sao, không có ai khác?

“Cũng may nhờ có Diêm tổng.” Chu Vũ Vi miệng nói cảm ơn nhưng biểu cảm lại có chút khó chịu, Lâm Lam vốn là người tinh ý, cô ngay lập tức phát hiện ra có gì đó không đúng. Nếu Diêm Quân Lệnh đã cứu họ ra rồi thì cũng không nên sắp xếp cho họ ở lại đây, hơn nữa khi đi vào cô thấy rõ được rằng xung quanh đây được canh gác chặt chẽ hơn những nơi khác, những người trông như người bình thường đang đứng kia, lại có gì đó giống Vương Đại và Lộc Tam.

Đây là đang bảo vệ hai người kia sao? Hay là còn bí mật khác?

“Có phải các người có chuyện gì muốn nói với tôi?” Trong lòng Lâm Lam hiển nhiên đã đoán được, cô trực tiếp hỏi.

“Cái này...” Chu Vũ Vi vô cùng khó xử, sau đó bất đắc dĩ nhìn sang Diêm Quân Lệnh, rồi lại nhìn sang Hàn Hinh Nhi ở sau lưng, đột nhiên cầu xin, “Diêm tổng, không phải Hinh Nhi nhà tôi không muốn giúp cậu mà thế lực nhà họ Đồng quá hùng hậu, nếu Hinh Nhi ra tòa thì khác gì tìm đến cái chết đâu!”

“Chuyện gì?” Thấy Chu Vũ Vi đột nhiên khóc như vậy, Lâm Lam càng cau chặt lông mày hơn, sự nghi hoặc trong lòng càng lớn hơn.

“Diêm tổng...”

“Nói đi.” Chu Vũ Vi không biết bản thân mình có dám nói cho Lâm Lam hay không, bà thử hỏi dò Diêm Quân Lệnh, người đàn ông gật đầu coi như là ngầm cho phép.

Chu Vũ Vi thở phào, nhưng nghĩ đến những chuyện kia vẫn cảm thấy có chút đáng sợ, tay nắm chặt lấy Hàn Hinh Nhi đang bắt đầu run lên ở đằng sau, chột dạ nhìn Lâm Lam, “Uhm Diêm tổng muốn Hinh Nhi ra tòa làm nhân chứng việc Trương Lộ bị người ta cố ý hại chết, chứng minh cái chết của Trương Lộ có liên quan đến Đồng tổng, nhưng tiểu Lam, người đàn ông đó quá đáng sợ, anh ta sẽ giết Hinh Nhi, sẽ giết chết Hinh Nhi...”

Vừa nói tâm trạng của Chu Vũ Vi cũng bắt đầu kích động.

“Đồng tổng? Trương Lộ không phải là bị Lỗ Trấn Hải hại chết sao?” Lâm Lam cau mày.

“Không phải, tuy Lỗ Trấn Hải có sở thích khác người, nhưng từ trước đến nay chưa từng gây ra án mạng, là anh ta... chính là cái người đàn ông đẹp hơn cả phụ nữ kia, lúc đó tôi tận mắt nhìn thấy sai những người ở dưới chơi đùa Trương Lộ đến chết... người đàn ông đó là ác quỷ, ngay cả Lỗ Trấn Hải cũng phải nghe lời anh ta...” Hàn Hinh Nhi dường như bị kích thích, cô nói một cách mãnh liệt.

Trong lòng Lâm Lam run lên một hồi, theo phản xạ nhìn sang Diêm Quân Lệnh, dường như là đang cần anh xác thực.

Diêm Quân Lệnh gật đầu, “Ông Chủ thực sự của “Tầm Hoan” là Đồng Thiên Hoa.”

“Cái gì?” Lâm Lam kinh ngạc nhìn Diêm Quân Lệnh, sao có thể như vậy được?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio