Lâm Phúc Sinh nhìn Lâm Lam: “Sao thế?”
“Người Hàn Hinh Nhi không được khỏe, nên cô ta quay trở về Tấn Thị rồi.” Lâm Lam không muốn phá hỏng không khí của bữa ăn tối nay, càng không muốn bố cô buồn. Chu Vũ Vy đã chọn Hàn Hinh Nhi, vậy thì cuộc sống của họ chẳng còn liên quan nhiều đến bản thân cô, cho dù bà có là mẹ đẻ của cô đi chăng nữa.
"Ồ, bà ấy vẫn khỏe chứ?” Hiển nhiên, Lâm Phúc Sinh vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ được Chu Vũ Vy.
"Rất tốt, bố đừng bận tâm làm gì, cứ chăm sóc bản thân mình cho tốt trước đã.” Lâm Lam chan thêm canh cho bố mình, không muốn nói chuyện về Chu Vũ Vy thêm nữa.
Lần trước, Chu Vũ Vy đã đưa ra lựa chọn rồi, Diêm Quân Lệnh sẽ đưa mẹ con họ sang Anh, tránh không để người của Lỗ Trấn Hải lại tìm được.
Lâm Phúc Sinh thấy Lâm Lam không muốn nhắc đến Chu Vũ Vy nữa, khẽ thở dài, bởi ông biết việc bà vứt bỏ bố con ông, vô hình chung đã gây ra vết thương trong lòng cho Lâm Lam, nên cũng không đành lòng hỏi cô thêm nữa.
Ăn cơm xong, Lâm Lam đưa bố ra sân trong để vận động.
Sắc xanh của cỏ cây hoa lá tại quốc tế Đỉnh Thành đang bước vào thời kỳ mơn mởn nhất, những cây hoa hướng dương đều đã đâm chồi, hoa anh đào cũng đã có nụ, Lâm Lam giúp Lâm Phúc Sinh khoác áo khoác, chậm rãi bước đi.
Những ngày gần đây đã trôi qua như vậy, Lâm Lam đôi lúc cũng thấy hoảng hốt, không dám tin bố cô thực sự đã bình yên trở lại. Không còn sưng phù lên như trước kia nữa, vì vậy cả người gầy đi rất nhiều, nhìn cũng trẻ hẳn ra.
"Lâm Lam, con và Quân Lệnh cũng đã lấy nhau được một thời gian rồi, có suy nghĩ đến chuyện làm đám cưới chưa? Hơn nữa tuổi Quân Lệnh cũng không còn nhỏ, các con định khi nào tính đến chuyện sinh con?” Lâm Phúc Sinh vừa đi vừa hỏi.
Lâm Lam đỏ mặt, sao dạo này ai cũng hỏi chuyện con cái vậy?
"Bọn con chưa tính đến, cứ để tự nhiên thôi, bố biết đấy, công việc của anh ấy rất bận rộn, con cũng vậy.” Lâm Lam trả lời qua quýt.
"Chưa tính đến là sao? Ngay cả con cũng đã có tuổi rồi, chuyện đám cưới có thể để các con tự ý quyết định, nhưng chuyện con cái thì không thể trì hoãn được. Bây giờ bố không sao nữa rồi, nhưng ai biết được đến lúc nào đó... tóm lại là bố vẫn muốn được nhìn thấy cháu trai của mình, nên con hãy sắp xếp chuyện này đi.”
"Bố, thế này là bố đang uy hiếp con đấy, uy hiếp một cách trắng trợn." Lâm Lam giận dỗi nhìn bố mình, trước đây thì lấy sức khỏe của bản thân ra để uy hiếp cô, chuyện đó coi như không tính nữa, nhưng bây giờ khỏe lại rồi, vậy mà ông vẫn còn làm thế, Lâm Lam hơi mất hứng, phiền nhất là khi bố cô nói những câu không đúng với sự thật như thế.
"Vậy con hãy mau chóng sinh cháu trai cho bố bế đi, khi đó bố sẽ chẳng có thời gian mà đi uy hiếp con nữa đâu." Ông Lâm biết lời mình nói đã chọc giận tiểu nha đầu kia, cười hiền nói.
"Nghĩ thế thôi, biết đâu đến lúc đó còn chẳng đến lượt bố được bế ấy chứ.” Nghĩ đến dáng vẻ mong ngóng có cháu trai để bế của ông bà nhà họ Diêm, Lâm Lam hả hê nói.
Lâm Phúc Sinh thở dài: “Con đấy, đúng là quỷ nha đầu.” Nói xong lại nghĩ: “Lúc bố nằm viện, Quân Lệnh cũng đưa bố mẹ nó đến thăm một lần, khi nào có thời gian các con hãy hẹn mọi người ra, con gái rượu của bố đã được gả đi rồi, vậy mà bố mẹ hai bên vẫn chưa chính thức gặp mặt nhau lần nào."
"Vâng, con sẽ nói với anh ấy.” Lâm Lam gật gật đầu, là do cô làm chưa đến nơi đến chốn, ngày tết cũng vậy, cô hoàn toàn chẳng có khái niệm gì về chuyện kết hôn, cũng may là người nhà họ Diêm thoải mái, đổi lại là nhà khác, chưa biết chừng sẽ ghét bỏ người con dâu như cô đây.
Đưa bố đi dạo một lúc, cho đến khi ông mệt, cả hai mới quay trở về biệt thự, có người có chuyên môn chăm sóc đặc biệt, nên cô cũng cảm thấy yên tâm phần nào.
Tắm xong, đầu tóc rối bù còn chưa kịp chải, cô đã cầm điện thoại kiểm tra thông báo mà hôm nay Khúc Khải gửi đến, bận tối tăm mặt mũi đến mức chẳng có thời gian nghỉ ngơi, nhưng phần lớn nội dung của thông báo lại chẳng có giá trị gì, thậm chí có thể nói nói thông báo này chẳng những không có lợi cho cô, mà còn làm tiêu hao danh tiếng lẫn độ hot hiện tại của cô một cách vô lý.
"Đã đắc tội Tần Sâm?” Diêm Quân Lệnh từ phòng đọc sách đi đến, rút ga trải giường từ trong tay cô ra.
"Nói đúng ra là đã đắc tội với vị cổ đông lớn đứng đằng sau công ty giải trí Tân Trí, cũng là kim chủ của Đỗ Tịch.” Lâm Lam bất đắc dĩ, Tần Sâm có lẽ cũng rất khó xử, nếu không đã không đối xử với cô như vậy.
"Bởi vì màn kịch của Tô Mộ Bạch sao?” Diêm Quân Lệnh vừa đoán đã trúng.
"Vâng, xem ra có lẽ là như thế, có điều chuyện này cũng liên quan đến chuyện xích mích với Khúc Khải.” Lâm Lam kể sơ qua chuyện ân oán trước kia giữa cô và Bành Ngọc, cũng nhắc đến mối quan hệ giữa Bành Ngọc và Khúc Khải: “Hai người này, nhìn thì có vẻ như không hợp nhau, nhưng thật ra lại là một cặp. "
“Em đoán không sai, có điều chỉ có mình Khúc Khải đơn phương thích Bành Ngọc. Dạo gần đây cái cô Bành Ngọc đó cũng không yên phận, sau khi đến Thành Thiên rồi, còn liên tục âm thầm đối phó anh, mấy tin tức xấu về em và Trần Văn gần đây cũng là do cô ta đứng phía sau giật dây, tin tức xấu quanh việc anh trở về nước cũng vậy.” Diêm Quân Lệnh sớm đã điều tra rõ chuyện này rồi.
Lâm Lam có chút không lý giải nổi: “Nói đúng ra thì em thật sự không đắc tội với cô ta, cứ coi như đó là Vu Giai đi, vậy cũng là đối phó với chuyện cô ta khiêu khích trước, cuối cùng tự mình tìm đến chỗ chết, không dính líu gì nhiều đến em, coi như em và cô ta từ trước đến nay không oán trách cũng chẳng hận thù, sao Bành Ngọc vẫn nhất thiết phải cắn chết em vẫn không buông?”
"Nếu như ai cũng làm theo đạo lý mà em mới nói, thì Đài Loan sớm đã quay về, Tổ Quốc thống nhất, Thế giới hòa bình rồi.” Diêm Quân Lệnh thở dài: “Mới đầu Tầm Sâm vì muốn cảnh cáo Bành Ngọc và Khúc Khải nên mới lấy em ra làm con con cờ của hắn, khiến Bành Ngọc bị đuổi đi, việc này chính là một đòn chí mạng đối với một người vốn kiêu ngạo và trọng thể diện như Bành Ngọc, chưa kể tình hình lúc đó của Thành Thiên thật sự không thể nào tạo đủ không gian phát triển cho Bành Ngọc được, tất nhiên chuyện đó đã biến cô ta trở thành trò cười trong ngành, không trút giận sang em thì cô ta trút giận sang ai được đây?”
Diêm Quân Lệnh phân tích như vậy, Lâm Lam lại càng cảm thấy mình thật oan uổng, nhưng chẳng thể nào phủ nhận lời anh nói thật sự cũng rất có lý.
"Ài." Khẽ thở dài, Lâm Lam trực tiếp nằm dài trên sofa.
"Đừng than thở nữa, sự tình vẫn chưa đến nỗi không có cách nào cứu vãn.” Diêm Quân Lệnh thẳng thắn nói, cũng ngồi xuống ghế sofa, một cánh tay dài vươn ra kéo trọn Lâm Lam vào trong lòng mình, cánh tay khác dịu dàng vuốt nhẹ tóc cô.
Lâm Lam thoải mái dụi dụi vào bên trong, nhưng cũng chẳng chịu nằm yên, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh có sáng kiến gì à?”
"Chẳng phải em chỉ kí hợp đồng một năm thôi sao? Lo ngại gì nữa, đợi được đến khi hết hợp đồng rồi rời đi thì càng tốt, còn không thì trực tiếp giải quyết luôn, anh sẽ giúp em đền bù tiền.” Diêm Quân Lệnh cau mày, nhẹ nhàng nói.
Lâm Lam tức giận trợn mắt: “Hợp đồng mới ký được ba tháng, vẫn còn tận chín tháng nữa, lẽ nào lại để cho Khúc Khải gây tổn thất lớn như thế được? Chưa kể, cho dù anh có nhiều tiền như thế nào đi chăng nữa, thì cũng không thể chịu thua như thế được.”
"Ngày mai Coco sẽ trở về, nếu như bên đó không nhượng bộ, thì em và Coco hãy ký hợp đồng quản lý cá nhân đi.” Diêm Quân Lệnh khẽ hôn lên trán của bánh bao nhỏ, anh vốn cũng định để Coco quản lý Lâm Lam, ngày trước lựa chọn để cho Coco làm quản lý bên Tân Trí, là do cân nhắc đến chuyện việc gì thông qua công ty cũng sẽ thuận tiện hơn, bên cạnh đó cũng sẽ không có nhiều lời gièm pha sau lưng.
Nhưng nào có ngờ, Tân Trí lại cho rằng có thể để Coco dẫn dắt, quản lý người mới giúp mình chỉ với một trăm vạn tệ mỗi năm cơ chứ?
"Như vậy được sao?” Lâm Lam hiểu rõ rằng nếu mình làm như vậy, có thể sẽ bị Tần Sâm cào rách da mặt.
"Hiện tại Tân Trí gửi thông báo đã được sắp xếp cho em, khác nào đang che giấu em đâu. Em cảm thấy thế nào?” Diêm Quân Lệnh đảo mắt nhìn những thông báo kia, chẳng những không có ý nghĩa gì, mà còn dễ dàng làm Lâm Lam sa ngã. Hắn hơi tò mò không biết kẻ đứng sau lưng Đỗ Tịch là ai, mà lại có thể khiến Tần Sâm e ngại như vậy.
"Vâng." Nếu như thế, Lâm Lam không nhất thiết phải nể tình gì nữa, chưa kể thái độ hôm nay của Tần Sâm thật sự cũng đã làm tổn thương cô.
"Sắc trắng tựa như hàm răng trắng sứ cắn nuốt sự nhiệt tình, chai rượu sâm banh sớm đã chẳng còn lưu giữ lại hương vị nồng nàn nữa, sắc trắng tựa như con bướm trắng ẩn mình tìm về cõi hồng trần thế tục...” đúng lúc Lâm Lam đang định dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể vào người Diêm Quân Lệnh, tiếng chuông điện thoại của cô bất chợt kêu, giọng hát của Eason chậm rãi vang lên, đột nhiên mấy ngày nay Lâm Lam lại đặc biệt thích nghe bài “Hoa Hồng Trắng” được hát bằng tiếng Quảng Đông, có cùng giai điệu với bài “Hoa Hồ Đỏ”, chỉ khác là lời hát tối nghĩa hơn, nhưng lại khiến con người ta không tránh khỏi thương cảm.
Nhấc máy lên thì nghe được giọng gào chói tai của Tăng Tuyết: “Tiểu Lam, em đã xem tin tức chưa?”
"Sao vậy?" Lâm Lam khẽ than trong lòng, lúc này đọc tin tức về cô còn phẫn nộ như thế làm gì, chẳng phải là nên làm quen với nó rồi sao?
"Phóng viên phỏng vấn chúng ta chiều nay viết mấy cái thứ nhảm nhí gì vậy, gì mà kẻ vô tích sự hả, sao lại xấu xa đến thế, rõ ràng không phải vậy, sao họ có thể viết về em như thế cơ chứ!” ngay cả Tăng Tuyết đang nói cũng bắt đầu nghẹn ngào.
Lâm Lam sửng sốt, chẳng phải bài phòng vấn lúc chiều tiến hành rất thuận lợi hay sao?