“Lâm Lam.”
“Bố!” Lâm Phúc Sinh vào phòng bệnh nhìn thấy con gái nằm ở trên giường, khẽ giọng gọi, cũng biết con bé đã chịu không ít khổ cực nếu không sẽ không nhập viện. Nhưng Lâm Lam lại như bình thường, gọi bố, sau đó vỗ vỗ đầu giường.
“Con bé này con không sao chứ?” Lâm Phúc Sinh nhìn thấy Lâm Lam, chăm chú cẩn thận nhìn cô không bị làm sao, chắc chắn không mất miếng thịt nào mới yên tâm ngồi xuống.
Trước đó Diêm Quân Lệnh nhắc Linda điện thoại về nhà, dặn dò đừng để bố Lâm biết chuyện này, xem ra cũng không giấu được.
“Con không sao.” Lâm Lam lắc lắc tay bố.
Lâm Phúc Sinh nghèn nghẹn: “Mấy phóng viên đó thật quá đáng, bố phải đi thanh minh cho con, cái gì gọi là bao nuôi? Đúng là một đám khốn nạn, viết bậy.”
“Đúng, viết bậy. Nhưng mà Quân Lệnh đã thanh minh rồi, bố không cần lo.” Lâm Lam vừa phụ họa bố vừa kể ngắn gọn câu chuyện cho Lâm Phúc Sinh, để bố cô biết chuyện đã xử lý xong xuôi.
“Thật sao? Con đừng lừa bố!” Bố Lâm nghi ngờ hỏi.
Lâm Lam nhẹ nhàng lắc tay ông: “Sao con lại lừa bố? Con là cô bé trung thực cơ mà.”
“Tin con mới lạ.” Mặc dù Lâm Phúc Sinh nói thế nhưng vẫn mỉm cười, tin tưởng cô.
Diêm Quân Lệnh thấy Lâm Lam như vậy, cưng chiều lắc đầu.
“Bố, bố làm thế không đúng, không tin con thì tin ai?” Tâm trạng Lâm Lam rất tốt, càng ngày càng giỏi làm nũng.
“Được rồi, tin con.” Lâm Phúc Sinh bị Lâm Lam làm trò, tâm trạng nặng nề cũng thả lỏng không ít nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Chuyện đúng là đã giải quyết chứ?”
“Bố yên tâm, vừa mới họp báo, không vấn đề.”
“Thế thì được.” Diêm Quân Lệnh mở miệng, Lâm Phúc Sinh không chần chừ mà tin ngay.
Lâm Lam ai oán, cô không đáng tin đến thế sao? Làm như anh mới là con ruột vậy.
“Con bé ngốc này.” Lâm Phúc Sinh nhìn con gái, cười nhắc một câu.
Diêm Quân Lệnh còn không khách khí bồi thêm: “Bánh bao ngốc.”
Cô im lặng, mau chóng trèo lại giường không thèm để ý hai người nữa. “Được rồi, đừng ngủ, thu dọn rồi về nhà, em thật sự coi bệnh viện là nhà của mình à?” Anh nói xong đưa tay ôm lấy cô.
“Đừng, bố ở đây, em tự làm được mà.” Cô rụt sang một bên đỏ mặt.
Bố Lâm vội nói: “Không có gì, bố ra ngoài đợi...”
“Bố...” Lâm Lam ngượng ngùng kêu một tiếng, trừng mắt nhìn người đàn ông ở bên cạnh.
Diêm Quân Lệnh không nói gì, chỉ cười với cô, khiến cô không bực nổi cũng cười theo anh, thò hai tay ra khỏi chiếc chăn trắng muốt của bệnh viện: “Bế em.”
“Ừ được.”Anh khom lưng bế cô gái nhỏ tinh nghịch lên, tiện thể cởi áo khoác bọc lấy cô.
“Con bé này!” Nhìn thấy cảnh này, bố Lâm lại than một tiếng, Lâm Lam vội rúc đầu vào trong ngực anh. Linda làm xong thủ tục kính cẩn gọi một tiếng bác Lâm sau đó mới báo cáo với Diêm Quân Lệnh: “Bên ngoài bệnh viện đã đầy phóng viên, viện trưởng Tiêu nói tự mình đưa chúng ta ra ngoài.”
“Ừ.” Diêm Quân Lệnh gật đầu với Linda, sau đó nhìn Tăng Tuyết đang ở gần đó: “Chốc nữa Thẩm Hoằng sẽ đón cô, nhớ chú ý an toàn.”
“Cảm ơn Đại Boss!” Tăng Tuyết bỗng nhiên được Đại Boss quan tâm, mau miệng cảm ơn.
Nhưng mà nói xong mới thấy không đúng lắm, tại sao lại là Thẩm Hoằng tới đón? Vương Đại hoặc là Lộc Tam cũng được mà! Nhưng Tăng Tuyết không dám phản đối, đợi Đại Boss đi khỏi thì tự mình lén về cũng được. Coco hiện giờ cũng có chút mệt mỏi, cô ấy muốn ở lại bệnh viện yên tĩnh ngủ một đêm.
Sau khi sắp xếp xong hết mọi thứ, dưới sự chỉ dẫn của Tiêu Chấn Nhạc, Diêm Quân Lệnh bế Lâm Lam cùng bố Lâm rời đi, đáng tiếc là cẩn thận đến như vậy nhưng vẫn bị phóng viên phát hiện. May mà những người này biết có Diêm Quân Lệnh và Tiêu Chấn Nhạc ở đó hơn nữa còn có bài học sáng nay nên họ cũng không dám bám riết, sau cùng chỉ có thể bám trụ ở ngoài Đỉnh Thành mong rằng có thể phỏng vấn được người có liên quan tới việc này.
...
Bệnh viện.
Tăng Tuyết chắc chắn Lâm Lam đã rời đi thì một phần phóng viên cũng sẽ rút khỏi nên lặng lẽ lách người tới cửa sau.
Đầu tiên là ngó đầu chắc chắn không có phóng viên cũng không có Thẩm Hoằng, Tăng Tuyết mới chầm chậm chạy ra ngoài, nào ngờ đúng lúc cô ấy vừa mới thả lỏng thì đột nhiên nghe thấy: “Đó không phải là trợ lý Tăng Tuyết của Lâm Lam sao?”
Chuyện đã lên men được một ngày, Tăng Tuyết là trợ lý bên cạnh của Lâm Lam, hôm nay còn can đảm đứng ở tầng thượng nên cũng nổi danh trên mạng, người theo dõi facebook cũng đã vượt qua con số mười vạn, gần như trở thành người nổi tiếng trên mạng.
Bị người khác gào lên như thế, Tăng Tuyết sợ đến nỗi suýt nữa ngã sấp mặt, sau khi vững chân thì vội vàng chạy tiếp. Khó lắm mới ra khỏi bệnh viện được mười mét, Tăng Tuyết quay đầu lại nhìn, trong nháy mắt nhăn nhó không nói nên lời, cô ấy chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi, mấy tay phóng viên vừa chạy vừa cầm micro và máy quay muốn làm gì?
Không nghĩ nhiều, cô ấy vắt chân lên cổ tiếp tục chạy, càng chạy càng đuối sức, đôi khi phải dừng lại để nghỉ ngơi, thở hồng hộc nhìn đằng sau, phỉ nhổ trong lòng: Cô ấy chọc vào ai không biết? Tưởng rằng làm trợ lý dễ lắm sao!
Phóng viên chạy theo sau càng khổ, họ chỉ muốn hỏi mấy câu thôi, có cần chạy như thế này không?
Thẩm Hoằng tới đón Tăng Tuyết, nhưng mà còn chưa nhìn thấy bệnh viện thì đã nhìn thấy một đám phóng viên chạy như lũ điên đuổi theo một người, anh ta sửng sốt mất mấy giây mới kịp phản ứng, hóa ra là Tăng Tuyết.
Lúc đó anh ta bèn quay đầu xe, đi đằng sau cô, vốn là định tìm chỗ vắng vẻ đưa cô ấy lên xe nhưng mà Tăng Tuyết ngốc nghếch này lại khá giỏi chạy, thế mà lôi phóng viên chạy hết ba con phố.
Sau cùng Thẩm Hoằng thật sự không chịu nổi nữa mới tăng tốc, tới ngã tư nhìn thấy Tăng Tuyết ngã quỵ mới kéo người lên xe.
“A a a... buông tôi ra, cứu với...”
“Ngậm miệng!” Tăng Tuyết cho là mình bị bắt cóc, vừa hét lên vừa lấy chân đạp Thẩm Hoằng, nhưng mà nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô mới ngạc nhiên nhìn Thẩm Hoằng: Sao lại là anh?
“Anh?”
“Tôi.” Tăng Tuyết vừa mới anh một tiếng, Thẩm Hoằng đã lập tức chỉ vào bản thân: “Lại cứu mạng cô nữa.”
“Tôi...”
“Cô mà còn chạy tiếp, có khi đột tử không chừng.”
“Miệng thối!” Lần này đổi thành Tăng Tuyết kêu to, nhưng mà cô ấy chạy nhiều mất sức, hiện giờ cãi cọ cũng thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi, từ sau khi tốt nghiệp đại học chạy hai nghìn mét thì cô cũng rất ít khi chạy bán mạng thế này, mấy tay phóng viên đó đúng là khó chơi! Tăng Tuyết vừa thở hổn hển vừa than.
Thẩm Hoằng phủi phủi quần áo bị Tăng Tuyết đá bẩn, sau đó khởi động xe.
Mấy tay phóng viên bán mạng đuổi theo, không lấy được tin sốt dẻo, còn suýt nữa chạy gãy chân, trợ lý của Lâm Lam tốt nghiệp đại học chuyên ngành thể dục sao?
Ngóng người ngồi trên xe đi xa, đột nhiên có người tinh mắt thốt lên: “Đó không phải là xe của cậu Thẩm sao?”
“Cậu Thẩm nào?”
“Cậu Thẩm của Tấn Thị!” Tay phóng viên khoa tay múa chân một cách kích động, trợ lý của Lâm Lam lại có thể được cậu Thẩm ôm lên xe, lẽ nào mới đầu người bên cạnh cậu Thẩm không phải Lâm Lam, mà là trợ lý của cô ấy, cũng là tin lớn đấy!
“Không đâu? Sao cậu Thẩm lại vừa mắt một trợ lý được?” Có người coi thường.
Mà tay phóng viên phát hiện Thẩm Hoằng lại để tâm việc này, quyết định về sau sẽ theo dõi anh ta, chỉ người có tâm mới phát hiện được tin lớn.