Tại một chiếc bàn dài bên dưới gốc cây anh đào, có sáu người đang ngồi đó cùng nhau thưởng trà uống rượu, bầu không khí vô cùng thoải mái dễ chịu.
Thẩm Hoằng nhìn ly Lafite năm 82 trong tay mình, nâng ly với Diêm Quân Lệnh từ xa: "Hiếm khi anh Diêm chịu mang rượu tốt ra, mọi người đừng khách sáo nhé."
"Hả? Đó là bé Tuyết bảo tôi vào hầm rượu lấy mà." Lâm Lam vội vàng giải thích rượu này không phải của Diêm Quân Lệnh.
"Ha ha ha, chị không biết trang viên này đều là của anh ấy sao?" Diêm Như Tuyết nở nụ cười với Lâm Lam, đừng nói là toàn bộ rượu trong hầm, mà cả trang viên rộng lớn này cũng đều là của Diêm Quân Lệnh.
"Gì cơ?" Lâm Lam kinh ngạc quay đầu nhìn anh.
"Nếu như em thích thì cho em." Diêm Quân Lệnh mỉm cười trả lời.
Lâm Lam liếc nhìn anh: "Những thứ của anh không phải vốn dĩ đều là của em hay sao?"
"Ha ha, chị dâu lợi hại!" Diêm Như Tuyết thốt lên một câu, nhưng sau đó lại lườm anh cả nhà mình một cái: "Hồi trước em xin anh cả năm trời, anh cũng không đồng ý. Bây giờ chị dâu không nói gì thì anh đã giao cho, anh cũng quá thiên vị rồi."
"Để người đàn ông của em tặng." Diêm Quân Lệnh rất không khách sáo.
Diêm Như Tuyết ủ rũ: "Đi đâu tìm được một người có trang viên như anh?"
"Không hẳn nhé, khi tôi đi học thiết kế ở Pháp, bên đó có không ít người sở hữu trang viên kiểu Âu như này, chỉ có điều không lớn như của chủ tịch Diêm thôi." Trình Phi nói chen vào.
"Không được gả cho những tên mắt xanh mũi lõ." Diêm Như Tuyết còn chưa kịp nói gì, một câu của Diêm Quân Lệnh đã triệt tiêu con đường này.
Diêm Như Tuyết mách: "Chị dâu, chị xem anh ấy kìa, chuyện gì cũng quản em cả."
"Thực ra em thấy người nước Pháp cũng không tồi, sau này có con sẽ rất xinh xắn." Lâm Lam nghĩ sao nói vậy.
"Em đang hối hận à?"
"Em..."
"Anh cả, anh thắng rồi." Thấy Lâm Lam bị câu nói đó làm cứng họng, Diêm Như Tuyết vỗ vỗ Lâm Lam: "Vất vả cho chị dâu rồi."
Lâm Lam nâng rượu cạn ly với Diêm Như Tuyết: "Cùng chung nỗi khổ."
Ha ha ha!
Ba người còn lại phút chốc phá lên cười, Diêm Quân Lệnh thì nhìn cô gái nhỏ bên cạnh: “Cô bé này có phải thiếu ăn đòn không?”
Mọi người chuyện trò vui vẻ đến tối muộn, sau khi ăn cơm xong mới trở về phòng của mình.
Cảm giác tươi mới của Lâm Lam còn chưa hết, trong căn phòng cũng được thiết kế theo kiểu Âu, cô mở cửa sổ ra, ánh mắt dịu dàng nhìn ngắm hàng anh đào dưới bầu trời sao.
Diêm Quân Lệnh bước lên trước ôm lấy cô: "Thích đến vậy, sau này năm nào chúng ta cũng sẽ đến đây ở một thời gian."
"Như thế có được không?"
"Sao lại không?" Diêm Quân Lệnh hỏi ngược lại.
"Em nghe bé Tuyết nói đây là trang viên dùng để kinh doanh, làm phông nền chụp ảnh cho các bộ phim." Lâm Lam nhẩm tính, theo như lời của Tuyết, thu nhập hàng ngày của trang viên này ít nhất phải đến mười mấy vạn, nếu như họ đến đây ở vào mỗi mùa hoa đẹp nhất trong năm, vậy thì tổn thất rất lớn.
"Đồ hám tiền." Diêm Quân Lệnh không nhịn được mà lắc đầu, cô ngốc này ngày nào cũng chê bai Tăng Tuyết hám tiền, thực ra bản thân còn hơn người ta.
"Ơ, em chỉ hỏi thế thôi." Anh đã không cảm thấy phí, thì cô lại càng không.
"Yên tâm, tiền anh kiếm được đủ để em tiêu xài cả đời."
"Câu này có được tính là tỏ tình không?" Lâm Lam không kìm được nhướng mày.
"Nếu như có thể làm em rung động, thì tính." Anh nói xong hôn nhẹ lên vầng trán của cô.
Cô mỉm cười, gật đầu lia lịa: "Tính."
"Quả nhiên là hám tiền." Anh bật cười.
"Vì vậy anh phải kiếm thật nhiều." Người nào đó được voi đòi tiên.
Anh véo nhẹ mũi cô: "Còn em thì sao?"
"Em cũng tự kiếm đây, tiền nhiều ai lại chê chứ?" Trước hình tượng vô cùng hám tiền của cô, Diêm Quân Lệnh chỉ biết cạn lời, anh lấy áo khoác khoác lên cho cô, dẫn cô nhóc hám tiền của mình đi ngắm cảnh đêm của trang viên.
Lâm Lam hí hửng đi theo anh, tay phải của cô được đặt trước lồng ngực ấm áp của anh, trái tim như chứa đựng một viên kẹo ngọt ngào, cứ như thế, không tan chảy.
"Sao lại cười?" Nhìn bầu trời đêm, Diêm Quân Lệnh nhướng mày hỏi cô.
"Làm thế nào đây? Em sắp không chịu nổi cảm giác trong tim mình rồi." Lâm Lam bất giác trả lời.
Diêm Quân Lệnh nhìn cô một cách khó hiểu.
"Chỉ cảm thấy rất ngọt ngào, như vừa nếm được thật nhiều mật ong." Lâm Lam không biết nên hình dung tâm trạng hiện giờ của mình như thế nào với anh.
"Vậy ư? Thế chia anh một nửa." Sau đó anh nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô, hôn.
Những cánh hoa đào nhẹ nhàng rơi trong đêm, giữa lúc nụ hôn của họ đang say đắm.
Diêm Như Tuyết ôm lấy máy ảnh đứng trên lầu chụp trộm, nhưng lần này cô ấy không dám làm kinh động hai người.
Một lúc lâu sau, anh mới buông cô ra, cảm thán một cách sâu sắc: "Quả thật rất ngọt."
"Anh..."
"Chúng ta về phòng nào." Lâm Lam còn chưa biết nói gì tiếp theo, Diêm Quân Lệnh đã đề nghị.
"Không phải chỉ vừa ra đây thôi ư?"
"Muốn có em bé rồi, nếu như em không phiền lòng thì ở đây cũng được." Lời nói của anh vô cùng trần trụi, khiến cô đỏ bừng mặt. Tên lưu manh này, động dục ngay từ nhỏ sao?
"Em phiền."
"Vậy thì về phòng."
Lâm Lam còn đang âm thầm nói móc anh, anh liền rướn người muốn hôn cô thêm lần nữa, cô giật mình vội vàng nói rõ lập trường, nhưng vừa nói xong đã bị anh bế lên.
"Anh không thể nghỉ ngơi một ngày sao?"
"Việc này không thể trách anh được." Anh trả lời một cách vô tội.
Cô bất mãn: "Lẽ nào trách em?"
"Ừm, em chính là xuân dược của anh."
"Anh sến đến nỗi em nổi cả da gà rồi đây này." Lâm Lam thực sự không hiểu được phong cách tình tứ của người đàn ông này.
Khi anh nói ra những lời sến súa chẳng khác nào muốn lấy mạng người khác.
"Vậy cũng phải chịu đựng."
"Đồ ngang ngược." Cô phì cười, vòng tay qua cổ của anh, chủ động tựa người vào.
Cảnh đêm quá đẹp, anh đào quá thơm, không ai nỡ lòng phụ chúng.
Diêm Như Tuyết vốn còn định chụp trộm, giờ đã cất máy ảnh lên trong trạng thái má đỏ bừng tim đập nhanh, không phải anh cả đã kết hôn được nửa năm rồi ư? Sao lại thèm khát như một chàng độc thân thế này!
Cô ấy không kìm được lắc đầu, báo cáo với bà nội của nhà họ Diêm: "Với sự nhiệt tình của anh cả, bà chỉ việc đợi ngày bế chắt."
"Khụ khụ..."
Ông Diêm vô tình nhìn thấy tin nhắn của bà, khẽ ho vài tiếng, lắc đầu trong bất lực, già không nên nết, già không nên nết mà!
Có điều lần này cháu nội hành sự đáng tin cậy!
Tại một nơi khác của trang viên.
Thẩm Hoằng không biết vì sao lại chạy đến phòng của Tăng Tuyết, nghênh ngang ngồi trên giường của đối phương, một chút xấu hổ cũng không có.
Tăng Tuyết chỉ tay ra ngoài cửa: "Cho anh 30 giây để cút đi, nếu không tôi sẽ gọi người đến đây!"
"Cái cô này, lúc cần tôi thì ôm không chịu buông, đến lúc không cần thì ruồng bỏ như giẻ rách, cô còn có tình người hay không?" Câu này của Thẩm Hoằng mang theo vài phần lên án vừa mang theo sự ấm ức, rất kích động.
"Còn phải hỏi anh có tình người hay không trước đã." Tăng Tuyết không thèm rơi vào hố của Thẩm Hoằng.
"Trước đây là tôi có lỗi, nhưng bây giờ tôi cũng thật lòng..."
"Sự thật lòng của cậu Thẩm, tôi nuốt không trôi." Thẩm Hoằng còn chưa nói hết, Tăng Tuyết đã mở cửa, chỉ ra bên ngoài.
"Vậy trước kia cô có ý gì?" Khó khăn lắm anh ta mới để cô nàng lên giường lần nữa, hi vọng có thể xóa bỏ chuyện lúc ở sân bay, nhưng không ngờ rằng có vẻ như anh ta đã bị lừa.
Ánh mắt của Tăng Tuyết không dao động: “Trò chơi người lớn, cậu Thiếu hà tất xem là thật."
"Nếu tôi xem là thật thì sao?" Thẩm Hoằng nghiến răng.
"Anh thử đi hỏi những người phụ nữ đã từng bị anh chơi đùa, xem xem sau khi họ cho là thật thì thế nào." Tăng Tuyết nói một câu hả lòng hả dạ.
Sắc mặt Thẩm Hoằng trở nên khó coi: "Xem như cô giỏi."
Đêm nay, có người ngọt ngào cũng có người bi thương.
Thiên đạo luân hồi, trời xanh nào khoan dung với ai.