Liên quan đến vấn đề sinh kế của nhân dân như xây dựng cơ sở hạ tầng của thành phố, vốn dĩ đã là chuyện lớn, giờ lại bị kênh truyền thông theo dõi đưa tin, bằng chứng rõ rệt, việc này đã trực tiếp ảnh hưởng đến vấn đề sự tín nhiệm của dân chúng đối với chính phủ địa phương.
Kết quả kiểm nghiệm đã có, nhị lão gia nhà họ Diêm với thân phận là Thị trưởng Bắc Kinh ngay lập tức tổ chức họp báo, hứa hẹn nhất định sẽ điểu tra đến cùng về sự việc này.
Đồng Thiên Hoa thịnh nộ khi xem thời sự: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tổng giám đốc của Thịnh Khải sợ hãi cúi xuống dưới đất: “Thưa Đồng tổng, việc này xảy ra một cách bất ngờ, chúng tôi không kịp trở tay, không kịp nghĩ ra cách ứng phó...”
“Phế vật!” Đồng Thiên Hoa ngắt lời của Ngô Uy: “Sự việc đã trở nên thế này rồi, ông biết mình phải làm gì rồi chứ?”
“Đồng tổng tha mạng...”
“Ai cần tính mạng của ông? Đã là lỗi lầm do ông tự gây ra, còn trách được ai nữa?” Giọng điệu của Đồng Thiên Hoa vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, nhưng không có chút tình người trong đó.
“Đồng tổng cứu tôi!”
Ngô Uy lúc hét tha mạng, lúc gào cầu cứu, ông đã phát sợ đến mức ngẩn người đi. Lô Chấn Hải bước lên: “Đến lúc đó biết mình phải nói gì rồi chứ?”
“Lô Tổng”
“Ông cứ ngoan ngoãn nhận hết những việc đó, còn những việc sau, sếp Đồng chúng ta sẽ nghĩ cách cứu ông, nếu ông không biết điều, nói ra những lời không nên nói trước truyền thông hay cảnh sát, hậu quả đó...” Lô Chấn Hải cũng không nói hết lời, cho Ngô Uy tự mình suy nghĩ cảm nhận.
“Tôi hiểu, tôi hiểu. Chỉ cần Đồng tổng cho tôi một con đường sống, muốn tôi làm gì cũng được.” Ngô Uy cúi mặt xuống đất, run rẩy nói.
Đồng Thiên Hoa chỉ liếc qua, sau đó không còn thèm nhì người đang cúi dưới đất này.
Đợi Ngô Uy ra khỏi phòng, Lô Chấn Hải cẩn thận mở miệng: “Sếp Đồng, tôi nghi ngờ vụ việc lần này họ sẽ không chỉ nhắm vào Thịnh Khải, e là còn điều tra đến ngài nữa.”
“Các nghiệp vụ của Thịnh Thiên giờ đã chuyển nhận như nào rồi?” Đồng Thiên Hoa không trả lời câu hỏi của Lô Chấn Hải, anh chỉ hỏi những gì anh đang quan tâm.
“Đã gần hết rồi, công ty mới đăng ký ở bên kia giờ đã bắt đầu kinh doanh, chỉ đợi toàn bộ tài nguyên bên này điều phối sang mà thôi.” Lô Chấn Hải vội vàng trả lời, đợi làm xong những việc này, Thịnh Thiên sẽ giống như một cái vỏ không mà thôi.
“Mấy địa bàn hộp đêm thì sao rồi?”
“Cũng làm theo những lời dặn của ngài rồi.” Lô Chấn Hải chỉ sợ mình chỗ nào làm không tốt chọc phải đại ca này.
“Còn việc tôi bảo cậu làm thì sao rồi?” Đấy là việc lần trước Đồng Thiên Hoa giao cho Lô Chấn Hải.
Lô Chấn Hải đang định nói việc này: “Ổn thỏa rồi, ngày 13 tháng 5 này, Trần Văn có một quảng cáo thương nghiệp cần quay ở Maldives, cô ta sẽ đến trước một ngày.”
“Tốt.” Đồng Thiên Hoa nói ra một từ, đôi mắt ma mị đó ánh lên chớp sáng, khiến cả Lô Chấn Hải cũng sững sờ lại, người đàn ông này đẹp hơn cả phụ nữ, nhưng lòng dạ thật độc ác.
“Ra ngoài đi, không phải bận tâm việc bên kia nữa, nhanh chóng hoàn thành việc giao nhận.” Đồng Thiên Hoa nói xong liền vẫy vẫy tay ra hiệu Lô Chấn Hải có thể cút đi rồi.
“Dạ, thưa ông chủ.”
Đợi Lô Chấn Hải ra ngoài, Đồng Thiên Hoa gọi điện vào một số: “Bên kia sắp xếp thế nào rồi?”
“Xong hết rồi, chỉ đợi ngài thôi.”
“Tốt.”
Khuôn mặt mỹ nhân luôn ảm đạm đó cuối cùng cũng toát lên một nụ cười, khiến người khác rùng mình.
Đây là một ván bạc, 21 năm trước đây anh đã không thắng, lần này tuyệt đối không được thua.
...
Lâm Lam cũng có quan tâm đến mấy thời sự tin tức xã hội này, nhưng sau khi chú hai nhà họ Diêm tổ chức họp báo xong cô mới bắt đầu để tâm.
Từ chỗ văn phòng làm việc quay về nhà, Lâm Lam đã vội vã đi tìm Diêm Quân Lệnh.
“Không sao, em cứ yên tâm chuẩn bị chuyến bay 3 ngày sau đi, những việc khác sẽ có chú hai và anh nữa.” Diêm Quân Lệnh mới bàn bạc chuyện với chú hai xong, đã nhìn thấy Lâm Lam đang vội vàng chạy đến.
“Không có việc thật sao?” Lâm Lam có linh cảm, dạo này Diêm Quân Lệnh bận rộn chính là vì việc tàu điện ngầm đó.
“Sao không tin ông xã của em nhỉ?” Diêm Quân Lệnh xoa xoa tóc mịn mượt của Lâm Lam, ngữ điệu có chút bất mãn.
Lâm Lam lúng túng: “Tin ạ.”
“Thế là được rồi.” Diêm Quân Lệnh nói xong nhìn lại đồng hồ: “Mấy ngày nay khả năng anh sẽ bận, em về bên biệt thự đi, ba một mình ở nhà cũng cô đơn, ông bà nội bên này còn có bố mẹ ở đấy, em không phải lo lắng.”
“Ừm.” Lâm Lam gật gật đầu, ngày hôn lễ sắp đến rồi, Bắc Kinh lại xảy ra chuyện lớn như vậy, Lâm Lam cũng không muốn ảnh hưởng đến chồng mình, ừm một câu coi như đã đồng ý.
“Ngoan, anh khả năng sẽ đến muộn hơn một đến hai ngày, em không phải sợ. Nếu thật sự có chuyện gì, có thể tìm Linda và Coco, Vương Đại và Lộ Tam cũng sẽ đi theo em.” Cô vợ mình ngoan thế này, Diêm Quân Lệnh lại có chút không yên tâm.
“Em biết rồi, anh quên mất là em cũng biết chút Tekondo à, em bảo vệ bản thân vẫn được mà.” Lâm Lam vỗ vỗ vào ngực, cam đam hứa hẹn.
“Ha ha, dựa vào chút công phu gà vịt của em, chiến đấu ở trên giường em cũng thua mà xem.” Diêm Quân Lệnh khinh bỉ một cách không hề che giấu.
Lâm Lam hung tợn lườm người đàn ông này một cái: “Anh lợi hại chẳng phải vẫn bị em trói lại đè người xuống.”
“Hà hà.”
Cạch cạch cạch!
“Không ngờ chị dâu nhỏ lại là một người biết hưởng thụ cuộc sống vợ chồng như vậy, thảo nào Diêm lão đại đối với chị nói sao nghe vậy.” Lâm Lam vốn là muốn nói mình không yếu ớt như vậy, ai ngờ đúng lúc lại bị Hàn Thiên Thành vừa từ trong phòng chú hai ra ngoài nghe thấy, cho nên đã khiến cả câu nói hiểu theo một ngầm ý khác.
“Cảnh sát Hàn, sao cậu... cậu lại ở đây?” Lâm Lam bị nói trêu, xấu hổ đến mức lời cũng không nói trôi chảy được.
Nghĩ lại lời nói lúc đấy của mình, quả thật là dễ khiến người ta hiểu nhầm, sắc mặt lập tức trở nên hồng đậm hơn.
Diêm Quân Lệnh da lại không mỏng như Lâm Lam: “Chuyện riêng trong phòng của người khác cậu cũng nghe trộm, biết xấu hổ không vậy?”
“Thì em cũng là vô tình mà?” Hàn Thiên Thành mặt cười há hốc.
“Được rồi, bây giờ việc cũng bàn xong rồi, ăn cơm đi.” Chú hai nhà họ Diêm cũng đi theo ra ngoài, một câu dừng lại hai người đang tranh chấp này.
Kết quả sắc mặt Lâm Lam lại đỏ thêm, nói như vậy tức là chú hai cũng nghe thấy rồi? Trong lòng đang lúng túng, chú hai lại nói thêm một câu với Diêm Quân Lệnh: “Kém thật!”
Diêm Quân Lệnh sờ mũi, bị vợ mình đè lên trên người rất kỳ lạ hay sao? Huống hồ lần nào anh cũng đè trả lại mà!
Người đàn ông luôn tỏ dáng vẻ cao to lạnh lùng bên ngoài, nhưng lại không có cơ hội vươn lên trước mặt cô vợ và chú hai trong nhà.
Ăn cơm xong, Diêm Quân Lệnh đưa Lâm Lam về biệt thự, giao người cho Lâm Phúc Sinh, anh lại lái xe ra ngoài tiếp, trong lòng Lâm Lam lo lắng, nhưng cũng biết là mình không làm được gì.
Kể sơ cho ba mình biết tình hình hôn lễ, Lâm Lam đã lên lầu đi tắm rửa.
Quàng khăn tắm ra ngoài, đang chuẩn bị xem lịch trình của ngày mai, điện thoại báo tin nhắn, Lâm Lam nhìn sang, cô tưởng là ông chồng nhớ mình rồi, nhưng kết quả lại là tin nhắn của Đồng Thiên Hoa.
Lần trước Lâm Lam đã cúp máy Đồng Thiên Hoa không hề có chút khách sáo nào, đối phương cũng khá lâu không liên hệ với cô rồi, mấy ngày nay cô lại bận, thậm chí Lâm Lam còn gần quên đi sự tồn tại của người này rồi, ai ngờ bây giờ anh ta lại gửi tin nhắn cho mình.
Chần chừ một lúc, Lâm Lam vẫn mở ra xem: “Em quả thật không nhớ chuyện hồi nhỏ rồi sao?”
Một câu nói này đã khiến Lâm Lam ngẩn người, chuyện của hồi nhỏ?
“Anh cứ tưởng em sẽ luôn nhớ đến anh.” Chưa đợi Lâm Lam nghĩ lại, Đồng Thiên Hoa lại gửi thêm một tin nữa.
BOOM!
Trong đầu Lâm Lam như bị ném trúng quả bom, đáy mắt chứa đầy thần tình khó tin, ngẩn ngơ rất lâu không biết nên phản ứng thế nào, người có thể nhắc lại chuyện của hai mươi năm trước chỉ có một người, đó chính là tiểu ca ca của cô.
Chẳng lẽ Đồng Thiên Hoa chính là tiểu ca ca của mình?
Lâm Lam tay cầm điện thoại đứng ngẩn ngơ tại chỗ: “Sao có chuyện như vậy được?”