Lâm Lam cố gắng nhớ lại những hồi ức, như đang muốn từ cái gì đó, nhưng nghĩ rất lâu cũng không nhớ nổi Đồng Thiên Hoa là ai.
Sắc mặt Đồng Thiên Hoa thay đổi, ánh mắt nhìn dòng sông tĩnh lặng xinh đẹp này, đứng dậy “Chúng ta phải lên đường thôi.”
Lâm Lam hít một hơi thật không, cô không biết mình có phải là chọc Đồng Thiên Hoa không, nhưng cô chắc chắn anh tức giận rồi. Nhưng cho dù vậy, Lâm Lam cũng không thể nhớ ra cái gì.
Chiếc xe lại lần nữa khởi động, trái tim Lâm Lam như bị bóp nghẹt, vô thức nhìn ra cửa sổ, mặt trời đang lặn xuống mặt nước, sau vài thôi bầu trời sẽ tối hẳn.
Lâm Lam nghiêng đùa “Anh có thể cho nói cho tôi biết chuyện giữa chúng ta không?”
Trên xe, Đồng Thiên Hoa lần nữa lại trở nên cực kỳ tĩnh lặng.
Năm đó tiểu ca rời đi, anh đã đáp ứng cô cho dù bao lâu cũng sẽ quay lại tìm cô, nhưng cô đã chờ bao lâu năm rồi, nhưng vẫn có tin tức nào, dường như chưa từng xuất hiện trong cuộc đời cô.
Bây giờ Đồng Thiên Hoa đang ngồi cạnh cô, anh đã vì cô mà đã không ngại vì mạo hiểm cứu cô, nhưng cô lại không hề có chút ký ức nào về anh.
Nhìn xem, cảm tình của người trên thế gian này một chút cũng không công bằng, cũng không có bất kỳ đạo lý nào.
Lâm Lam không biết bọn họ còn phải lái xe bao lâu nữa, nhưng con đường phía trước còn quá dài, luôn cần một cái gì đó để làm dịu.
“Dù sao cô cũng không nhớ gì, vậy kể chuyện giữa chúng ta cũng có ý nghĩa gì?” Đồng Thiên Hoa giật mình cắn môi, dù sao ký ức cũng không thể quay lại ngược lại.
Trở về hai mươi năm trước.
Đồng gia lúc đó cũng không phải là gia đình giàu có gì, nhưng cuộc sống cũng gọi là tạm ổn không phải lo lắng điều gì. Ở thành phố hạng hai như ở Tấn Thị này dù sao cũng là sĩ quan quân đội của thủ trưởng, cũng được mọi người ghen tỵ.
Nhưng đáng tiếc vì sai lầm của ba anh, bởi vì một phút bốc đồng tham lam đầu cơ trục phạm những viên đạn, bị tòa án xử phán xét. Hình phạt năm đó chính là tội tử hình.
Ông nội đã tìm mọi cách hối lộ, cuối cùng đã bị nhân viên pháp tư pháp địa phương bắt vì tội hối lộ, cả gia đình lúc này chỉ còn anh và mẹ anh.
Mẹ cô, người đã bị chịu mọi đả kích không cách nào chịu đựng tiếp biến cố gia đình của Đồng gia nữa, cô đã mắc bệnh tâm thần, lúc bình thường cô rất yêu thương con trai của mình, nhưng lúc phát bệnh thì điên cuồng bạt mạng đánh anh, cho rằng mọi việc xảy ra với Đồng gia là do anh gây ra.
Lần nghiêm trọng nhất, có lẽ là bị mẹ anh bỏ đói trong tầng hầm đen tối lạnh lẽo.
Tầng hầm hai mươi năm trước không giống bây giờ, ẩm ướt, tăm tối, hôi thối, còn có mùi vị hôi thối, những con chuột cống đang gào thét ầm ỹ, lúc đó anh cũng chưa đầy sáu tuổi, toàn bị bị thương, bị những con chuột cống bò qua người, gào thét liệu mạng kêu cứu, cả người giãy giụa lại bị thương nặng hơn.
Lâm Lam hình như vào thời điểm đó đã xuất hiện.
Anh ở dưới tầm hầm gào thét kêu cứu, thậm chị còn cho rằng mình sẽ chết tại đây, nhưng cánh cửa tầng hầm mở ra. Anh nghĩ là mẹ mình chạy đến vì nghe thấy tiếng gào thét đáng thương của anh, nhưng thông qua ánh mắt sáng mờ nhẹt qua khe cánh cửa, anh lại nhìn thấy một khuôn mặt bánh bao béo ú.
Cô bé nhỏ xíu kia vừa khóc vừa nói với anh “Anh là quỷ hay là người? Em cứu anh ra ngoài, anh đừng ăn em được không?”
Đồng Thiên Hoa không nhớ rõ bọn họ làm sao mà ra ngoài, cũng không biết tại sao từ tầng hầm bước ra cô biết anh là người rồi, mà cô vẫn cứ khóc.
Cô thấp hơn anh một cái đầu, vừa khóc vừa run rẩy, đúng đó còn có Diêm Quân Lệnh béo béo mập khóc lóc kể lể, nói anh là ma, muốn tìm người thế chỗ.
Người con trai bên cạnh hỏi cô, cảm thấy anh là muốn tìm người thế chỗ chết, vậy tại sao phải cứu anh? Cô gái nhỏ bên cạnh khóc lóc run rẩy, bởi vì cảm thấy đáng thương quá.
Đáng thương quá?
Hai người năm trước cô cảm thấy mình đáng thương, nhưng anh bây giờ đã có thể bảo vệ cô rồi.
Nhưng hai mươi năm trước, là cô bảo vệ anh.
Bởi vì ba và ông nội đều bị cầm tù, mẹ thì bị ép tới phát điên, anh bị mấy đứa trẻ khác chế nhạo bắt nạt, lần bị thương nặng nhất có lẽ là lần bị chó cắn kia.
Cái cô gái bé nhỏ kia, vừa khóc vừa chặn trước mặt anh, không cho người khác bắt nạt anh, càng không để chó cắn anh.
Sau đó, bọn họ bị chó đuổi, Diêm Quân Lệnh phía trước dụ chó chạy ra chỗ khác, nhưng sau đó nghe nói Diêm Quân Lệnh bị chó cắn không nhẹ, phải tiêm vắc xin phòng dại, còn phải nằm ở nhà cả nửa tháng trời.
Mà nửa tháng này, dường như quãng thời gian đẹp đẽ nhất của cuộc đời anh bị trộm mắt rồi.
Cô mỗi ngày đến tới tìm tiểu ca ca của cô, Diêm Quân Lệnh bởi vì lớn hơn anh một tuổi, vì mặt mũi để nở mày nở mặt, người nhà nói anh phải ở nhà chăm chỉ học bài, không nên ra ngoài chơi.
Vì vậy mỗi lần đứng bên ngoài cửa sổ nhà tiểu ca ca, vừa khóc vừa lẩm bẩm đọc thơ cho anh, anh lặng lẽ ngồi cạnh cô.
Nhưng điều đang tiếc là những ngày tháng hạnh phúc tươi đẹp đó, cô một mảnh cũng đều không nhớ.
Sau này mẹ cô chuyển ra khỏi tiểu khu quân đội, anh cũng lưu lạc lang thang, không biết đã đổi qua bao nhiêu ông bố, làm qua bao nhiêu điều xấu hổ, mới leo tới vị trí bây giờ.
Mà cô là người duy nhất anh muốn anh muốn bảo vệ cả cuộc đời này.
Lâm Lam nói xong, Đồng Thiên Hoa chỉ nhìn cô, càng rơi vào không gian tĩnh lặng hơn. Chiếc xe cuối cùng cũng vượt qua khoảng chân trời, chìm vào bóng đêm.
Trên đường cứ đi đi dừng dừng liên tiếp mấy lần, kiểm tra biên giới vô cùng nghiêm ngặt, để tránh cảnh sát bọn họ phải đi đường vòng, so với quãng đường bình thường phải nhiều hơn bốn giờ.
Cuối cùng tới rồi.
Lúc nhìn thấy chiếc du thuyền, tim Lâm Lam hẫng đi một nhịp, cô không rõ Diêm Quân Lệnh đã tìm được định vị của mình của mình chưa. Nhưng nếu thật sự lên thuyền, đối phương muốn tìm cô cũng khó rồi.
Trong lòng Lâm Lam vô cùng lo lắng, quay đầu nhìn xuống xung quanh.
Gió biển tạt vào mặt, Lâm Lam bị sặc ho nhẹ một tiếng, nhưng cũng có phát hiện gì cả.
“Yên tâm, anh ta đêm nay sẽ không tới.” Đồng Thiên Hoa dường như biết Lâm Lam đang nghĩ gì, trực tiếp cắt đứt hy vọng của cô.
“Anh làm sao biết anh ấy sẽ không tới.” Lâm Lam hỏi ngược lại.
Đồng Thiên Hoa không có trực tiếp trả lời Lâm Lam, nhưng nhìn bãi biển yên bình mới chậm nói “Cô cảm thấy tôi sẽ để anh tới sao?”
“Anh làm gì anh ấy rồi?” Lâm Lam nghe được mối đe dọa từ bên trong, vội vàng hỏi.
“Tôi chỉ là không muốn anh ta đuổi kịp thôi.” Đồng Thiên Hoa bình thản trả lời.
“Anh cuối cùng đã làm gì anh ấy rồi?” Lâm Lam kích động nắm chặt cánh tay của Đồng Thiên Hoa, sống chết nắm chặt cứng.
“Đây... tôi cũng không biết, đây còn phải dựa vào vận may của anh ta. Cô không phải vẫn luôn muốn tìm được tiểu ca ca của cô sao? Lẽ nào cô không phát hiện người bên gối của cô có gì kỳ lạ sao?” Đồng Thiên Hoa muốn triệt để đánh gãy chấp niệm của cô dành cho Diêm Quân Lệnh.
Lâm Lam bị những lời kia của Đồng Thiên Hoa chặn đứng “Anh đây là ý gì?”
“Hahaha, có vẻ như người bị lãng quên không phải chỉ có tôi. Nghĩ lại thì cũng công bằng không ít nha.” Đồng Thiên Hoa hahaha cười lớn, âm thanh cũng nhẹ nhõm đi vài phần.
Từ giờ trở đi, bánh bao khóc nhè là của một mình anh, anh sẽ không sẻ chia cô cho bất kỳ ai.
Trong mắt cô đã từng chỉ có anh, sau này Đồng Thiên Hoa cũng muốn trong mắt cô chỉ có anh.
Nhiều thứ hiện ra trong tâm trí, còn có những câu nói ý nghĩa sâu xa của ba. Thì ra ngay từ đâu, ba không phải là thừa nước đục thả câu, mà ý là đang nói với cô, Diêm Quân Lệnh là tiểu ca ca kia.
Nhưng thời điểm cô cứ giữ ý nghĩ khăng khăng không đổi, cho rằng người người ba ám chỉ là Đồng Thiên Hoa.
Người cô tâm tâm niệm niệm là Diêm Quân Lệnh, thì ra bao nhiêu năm nay anh vẫn không quên cô, anh vẫn tuân thủ lời hứa tìm cô, cưới cô, ngược lại bản thân cô mù rồi, đến bây giờ vẫn không nhận ra điều đó.
Thảo nào lần đó anh vô duyên vô cớ giúp cô, thảo nào anh yêu chiều cưng nựng bản thân đến vậy, thì ra tình yêu sâu đậm ấy là có lý do.
Chỉ là trong ký ức của Lâm Lam, tiểu ca ca của cô là một đứa trẻ béo đầy thịt mập ú, ngay cả mắt đều híp lại, làm sao có thể có liên gì với Diêm Quân Lệnh chứ.
Một người có thể thay đổi như thế thật sao?
Pằng!
“A...”