Lúc tiếng đạn vang lên, Đồng Thiên Hoa đột nhiên ôm lấy Lâm Lam, xoay người lại viên đạn cắm thẳng vào lưng.
“Đồng Thiên Hoa!” Lâm Lam hét lên, nhưng bàn tay lại lần nữa lại cảm nhận được dòng máu nóng ẩm chảy ra.
Lâm Lam không nghĩ cả đời này ai sẽ vì mình mà chết, càng không cảm thấy tình yêu nồng nhiệt là thật.
Cô yêu hoa cỏ, tôn trọng sinh mệnh của những loài động vật to lớn hay những sinh vật bé nhỏ, những sinh vật này đều vì cuộc sống tươi đẹp mà phấn đấu vươn lên, tràn đầy sức sống.
Vậy nên cô không hiểu được sự khinh miệt của Đồng Thiên Hoa với cuộc sống này, không quan tâm đến sinh mệnh người khác, nhưng lại không thể nào nghĩ tới người như vậy lại giữa lúc lựa chọn bản thân mình và cô, anh lại lựa chọn cô.
Ngọn lửa bên kia đang cháy lớn, Diêm Quân Lệnh sống chết không rõ, bên này Đồng Thiên Hoa đang bị một viên đạn ghim thẳng vào người, sinh mệnh đang bị đe dọa.
Lâm Lam một tay đầy máu, ôm người trên mặt đất, đã không có bất kỳ phản ứng gì rồi.
“Em nhớ ra anh chưa?” Đồng Thiên Hoa ho ra máu, nhưng vẫn không thể ngăn được anh hỏi cô.
Lâm Lam khó khăn gật đầu, cô nhớ ra rồi, thật sự nhớ ra rồi.
“Tốt quá.” Đồng Thiên Hoa nhìn Lâm Lam cười, không có vẻ mặt độc ác như vừa nãy, chỉ có khuôn mặt xinh đẹp tỏa sáng rực rỡ.
“Đừng sợ... Chúng ta sẽ không chết...” Lâm Lam vừa khóc vừa lau máu trên miệng cho Đồng Thiên Hoa, nhưng càng lau càng chảy ra nhiều hơn.
“Đừng khóc, tại sao mỗi lần anh thấy em, em đều đang khóc... lúc nhỏ cũng vậy, bây giờ cũng vậy...” Đồng Thiên Hoa dường như muốn mỉm cười nhìn Lâm Lam, nhưng cười nửa ngày cũng không cười nổi, mà ngược lại dường như đang khóc.
“Anh đừng chết, đừng chết mà...”
“Anh hiện tại hối hận rồi, không nên đốt cháy cậu ta, bọn anh đều chết, bánh bao khóc nhè phải làm sao?” Nhìn thấy bộ dạng mất kiểm soát của Lâm Lam, Đồng Thiên cảm thấy cực kỳ khó chịu, anh không thể nào kiểm soát được nỗi khó chịu của bản thân, rên rỉ kêu lên.
Lâm Lam càng khóc càng lợi hại “Anh khốn nạn...”
“Tôi khốn nạn...” Đồng Thiên Hoa thì thẩm, nước mắt cũng không kiểm soát được rơi ra, trộn lẫn với máu ở khóe miệng, hơi thở càng lúc càng khó khăn.
“Chị dâu!”
Khương Lôi đã cử người đi tìm Diêm Quân Lệnh, bản thân mình đi cứu Lâm Lam, nhưng phát hiện cô đang ôm chặt Đồng Thiên Hoa đang hộc ra máu “Đây là làm sao?”
“Anh giúp tôi cứu anh ấy, tôi cầu xin anh.” Khuôn mặt Lâm Lam đẫm máu vừa khóc vừa cầu xin.
Khương Lôi cau màu, ngồi xuống xem vết thương của Đồng Thiên Hoa, vết đạn này là từ sau lưng găm vào tim, cơ hội sống sót dường như rất mỏng manh.
“Chị dâu.” Khương Lôi lắc lắc đầu nhìn Lâm Lam.
Mắt Lâm Lam đỏ rực “Vậy cậu nhanh chóng tìm Diêm Quân Lệnh, cứu anh ấy...”
“Mọi người đang tích cực tìm kiếm.” Cảnh sát quốc tế cũng đang giúp đỡ tìm kiếm, nhưng nhìn chiếc thuyền đang cháy rực, Khương Lôi cũng cảm thấy hy vọng rất mong manh.
Nhìn nét mặt của Khương Lôi, Lâm Lam tuyệt vọng, lại nhìn Đồng Thiên Hoa đang dần dần mất hơi thở, vừa hận vừa bất lực.
Nếu anh ta còn sống, cô còn có thể tính số với anh, nhưng bây giờ anh vì cô mà chết, cô làm sao tính sổ đây?
“Chị dâu...” Nhìn vẻ mặt thất vọng như mất hồn của Lâm Lam, Khương Lôi cũng không biết phải an ủi cô thế nào.
“Tôi phải cứu anh ấy! Tôi phải cứu anh ấy...” Lâm Lam líu ríu trong miệng rồi đứng dậy, nhảy ầm xuống biển sâu.
“Cứu cô ấy!” Đồng Thiên Hoa nói trong hơi thở cuối cùng, nhưng người đã nhảy xuống rồi.
Đồng Thiên Hoa muốn nhảy theo, nhưng máu miệng phun ra, hô hấp khó thở, đến lúc anh tắt thở, Đồng Thiên Hoa vẫn không cam tâm, bánh bao khóc nhè của anh không ai chăm sóc...
May mà Khương Lôi phản ứng kịp thời, rất nhanh liền cứu được Lâm Lam, chú Trương và Vương Đại cũng chạy đến, bọc người ngất xỉu trong áo khoác ôm lên bờ, nhưng vẫn chẳng có tin tức nào của Diêm Quân Lệnh.
Người đâu?
Người của Khương Lôi lục lọi xung quanh chiếc thuyền đang cháy, nhưng vẫn không tìm thấy Diêm Quân Lệnh, mà chỉ tìm thấy một số thi thể của thuộc hạ Đồng Thiên Hoa.
Tìm kiếm cả một đêm, đến khi ngọn lửa được dập tắt hoàn toàn, nhưng vẫn nhìn thấy bóng hình nào của Diêm Quân Lệnh.
Lâm Lam tỉnh dậy, bị chú Trương khóa trong xe, không cho phép ra ngoài.
Lâu như vậy rồi, Diêm Quân Lệnh đâu?
Peng Peng!
“Chú Trương, chú để cháu ra ngoài, để cháu ra ngoài...” Lâm Lam không thể ngồi trong xe chờ đợi nữa, cô chịu không nổi.
“Phu nhân, nghe lời, nếu có tin, tôi lập tức thông báo cho phu nhân.” Chú Trương trong lòng biết rõ hy vọng mong manh, nhưng không dám nói cho Lâm Lam.
Công cuộc tìm kiếm lại được mở rộng, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Diêm Quân Lệnh đâu.
Thi thể của Đồng Thiên Hoa đã được đem lên bờ, khuôn mặt vẫn xinh đẹp như vậy nhưng đã không tý huyết sắc nào.
Lâm Lam tuyệt vọng đập cửa, Tiêu Chấn Nhạc vội vã ra hiệu với chú Trương “Để cô ấy ra ngoài.”
“Nhưng là...”
“Chú như này, cô ấy càng có thể điên loạn hơn.” Tiêu Chấn Nhạc nhẹ giọng nhắc nhở.
Chú Trương lúc này mới nghe lời Tiêu Chấn Nhạc, để Lâm Lam ra ngoài.
Cửa xe vừa mở, người liền lao xuống, chân trần chạy thẳng về phía biển.
Nhìn hàng dài xác chết, nhịn không nổi gục xuống nôn mửa.
“Phu nhân...”
“Nôn, những người khác?” Lâm Lam vừa nôi vừa ngẩng đầu nhìn Vương Đại trong dàn nước mắt.
Vương Đại và chú Trương chịu trách nhiệm chặn đứng đối phương, thẳng tới khi chiếc thuyền ngoài biển bốc cháy, Đồng Thiên Hoa đã chết, phu nhân cả người đều là máu, gục xuống bờ biển.
Dù có mạnh mẽ như một vương tử, cũng phải khóc rồi.
“Quân Lệnh người đâu? Anh nói cho tôi? Anh ấy không sao phải không?” Lâm Lam càng hỏi càng yếu ớt, vốn dĩ người đã mỏng manh yếu ớt, lúc này dường như có thể bị gió biển thổi bay.
“Phu nhân yên tâm, đã cho mở rộng phạm vi tìm kiếm, tôi tin sẽ tìm được ông chủ.” Vương Đại nội tâm, trước nay vẫn ít nói, đừng nói gì đến nói dối. Nhưng lúc này này anh thật không nhẫn tâm, không nhẫn tâm để phu nhân mất đi một tia hy vọng nào.
“Anh sẽ không lừa tôi phải không?” Lâm Lam yếu ớt hỏi Vương Đại.
Tiêu Chấn Nhạc đứng đằng sau nhắm chặt mắt, Lâm Lam đang ở trong tình trạng không tốt, hôm nay Đồng Thiên Hoa vì chặn súng cho cô mà chết, ông chủ lại vì Đồng Thiên Hoa tính kế mà mất tin tức, thật khó nghĩ...
“Em biết anh nhất định sẽ quay trở lại, anh lúc nhỏ đã đáp ứng với em, cho dù em biến thành cái dạng gì, ở đâu đi nữa, anh đều sẽ tìm được em, sẽ ở bên cạnh, em biết, em đều biết.” Không chờ Vương Đại trả lời, Lâm Lam tự nói với chính mình.
Vương Đại nhìn như vậy càng lo lắng hơn.
Lúc này ba mẹ Diêm Quân Lệnh cũng nhanh chóng tới đây, nghe nói đứa con trai của mình bị mất tin tức sắc mặt liền vô cùng khó coi, ngày mai là lễ hôn của bọn họ, hôm nay tại sao lại xảy ra chuyện này.
“Tiểu Lâm...” Mẹ Diêm nhìn thấy Lâm Lam quỳ trên mặt đất hồn bay phách lạc, nhẹ giọng gọi một câu.
Lâm Lam ngước đầu nhìn mẹ Diêm cười, khuôn mặt bẩn thủi đầy máu, giọng nói run rẩy “Mẹ, Diêm Quân Lệnh sẽ trở lại, anh ấy đã hứa với con sẽ trở lại, chúng ta đến lễ đường chờ anh ấy được không...”
“Tiểu Lâm...” Mẹ Diêm nghe chuyện này, trong lòng vốn dĩ rất oán hận, nhưng nhìn thấy Lâm Lam thế này, đột nhiên cũng chẳng còn khí lực oán hận nữa, vươn tay ôm người trong lòng “Nha đầu ngốc, bị dọa rồi phải không? Con nói đúng, A Lệnh nhất định sẽ trở lại.”
Mấy người đàn ông đứng phía sau, mắt ai cũng đỏ rực lên.
Diêm Quân Lệnh, anh sẽ trở lại chứ?