Khi Lâm Lam tỉnh lại lần nữa đã là chiều hôm sau.
"Cô ấy tỉnh rồi!" Một tiếng hét của ai đó vang lên, kế đến những người khác và bác sĩ vội vã chạy vào trong.
Lâm Lam cảm thấy nhức đầu chóng mặt, dạ dày cũng không thoải mái, bên cạnh là bình truyền dịch đang nhỏ từng giọt từng giọt, cả căn phòng chẳng khác nào một vở kịch câm. Cô mấp máy môi nhưng không nói thành lời, nhìn mọi người xung quanh một lượt, sau đó mới khàn giọng hỏi: "Quân Lệnh đâu? Anh ấy đâu rồi?"
Không ai trả lời Lâm Lam, cũng không biết phải trả lời thế nào.
"Tiểu Lam, em có khát không, uống chút nước nhé." Tăng Tuyết cảm thấy bầu không khí trong bệnh viện quá đỗi áp lực nên vội vàng đi rót nước cho Lâm Lam.
Lâm Lam lắc lắc đầu, vẫn hỏi: "Anh ấy đâu?"
"Lâm Lam, con đừng cố chấp, Quân Lệnh nó không còn ở đây nữa!" Lâm Phúc Sinh nhẹ giọng trách cô một câu, ông biết con gái mình đang buồn, nhưng những người ở đây có ai mà không buồn?
"Bố..." Như thể tất cả nỗi đau đớn tích tụ trong lòng đều bùng phát, Lâm Lam gọi bố mình, sau đó cô khóc không thành tiếng, cho dù cô không muốn chấp nhận thế nào đi chăng nữa, thì sự thật vẫn là sự thật.
"Lâm Lam, đừng khóc." Vừa thấy Lâm Lam khóc, giọng điệu của Lâm Phúc Sinh thoáng chốc dịu đi, mẹ Diêm ở bên cạnh cũng thấy khóe mắt cay cay.
Tăng Tuyết đau lòng bước đến nắm lấy tay của cô: "Tiểu Lam đừng khóc, sẽ làm ảnh hưởng đến em bé."
"Em bé?" Bởi vì thương tâm, lồng ngực của Lâm Lam lên xuống theo từng tiếng nức nở, nhưng lại ngây người trước câu nói của Tăng Tuyết: "Chị nói em bé gì?"
"Em không biết sao? Em đã mang thai rồi, đã được năm tuần rưỡi rồi." Tăng Tuyết nói với Lâm Lam trong lo lắng, thì ra cô bé ngốc này lại không hề hay biết.
"Em đã mang thai rồi?" Giọng nói của Lâm Lam hơi dịu đi, những ngày này cô vừa bận rộn với công việc, vừa lo chuyện hôn lễ, căn bản không chú ý đến sức khỏe của mình, nếu như là năm tuần rưỡi, vậy thì chắc là cô đã bắt đầu mang thai vào thời điểm đến sống ở trang viên hoa anh đào.
Nghĩ đến đây cô ngẩn người trên giường bệnh, rất lâu sau cũng không có phản ứng gì. Cô đã mang thai rồi ư? Mang thai con của Quân Lệnh?
Đáy lòng có hàng nghìn sự tuyệt vọng, nhưng thời khắc này dường như lại nhóm lên một tia hy vọng.
Nhưng cô chợt suy nghĩ đến việc khác: Họ đã có con rồi, vậy anh ở đâu? Nỗi đau chỉ vừa dừng, giờ lại hoành hành một cách không kiểm soát.
"Tiểu Lam, đừng khóc, dù là vì A Lệnh hay đứa bé, con cũng phải sống thật tốt." Mẹ Diêm bước đến nắm lấy tay của cô, không cho phép cô bé này khóc nữa.
Lâm Lam gật đầu, anh ấy chỉ là tạm thời rời khỏi, anh ấy nhất định sẽ trở về. Cô không thể để mình khóc, bởi khóc chính là thừa nhận anh sẽ không quay về.
Vì vậy cô không được khóc.
Trong lòng thầm hạ quyết tâm, Lâm Lam lấy tay quệt nước mắt: "Mẹ, mẹ yên tâm, con không khóc."
"Cô bé ngốc..." Mẹ Diêm đau lòng cho con trai mình, cũng đau lòng cho cô bé này.
Bác sĩ đã làm kiểm tra toàn diện cho Lâm Lam, hiện tại sức khỏe của cô rất yếu, thêm vào việc đứa bé chỉ mới hơn một tháng, có rất nhiều điều cần phải lưu ý, tâm trạng không thể quá kích động, cũng cần bổ sung thêm nhiều dinh dưỡng.
Sau khi bác sĩ rời khỏi, Tiêu Chấn Nhạc ở lại nhắc nhở với cô một số chuyện cần lưu ý, nhưng hầu hết đều tập trung khuyên bảo Lâm Lam phải giữ bình tĩnh.
Lâm Lam gật đầu, Tăng Tuyết vừa cho cô uống nước nên cổ họng cũng không còn khô rát như trước đó, nhưng tâm trạng này... vẫn cần cô tự điều hòa lại, cho dù những người xung quanh khuyên nhủ nhiều hơn đi nữa cũng không thể giải quyết được.
"Mẹ, mọi người cũng nghỉ ngơi đi, con không sao đâu, thật đó." Lâm Lam khẽ sờ lên bụng mình, ông trời không bạc bẽo với cô, đã mang đến cho cô một đứa bé, cô không dám phụ lòng.
"Tiểu Lam, con thật sự không sao..."
"Thật sự không sao ạ, mẹ hãy đi chăm sóc bà nội, chờ sau khi truyền dịch xong con cũng sẽ đến thăm bà." Giọng điệu của Lâm Lam dịu dàng đến mức làm người khác không tài nào từ chối được.
"Chúng ta ra ngoài đi." Thấy mọi người không phản ứng gì, Tiêu Chấn Nhạc lên tiếng.
Lâm Phúc Sinh thoáng nhìn con gái mình: "Lâm Lam, đừng làm chuyện ngốc nghếch."
"Bố, con đã có con của Quân Lệnh rồi." Lâm Lam nắm tay bố mình, thấp giọng.
"Ừm." Lâm Phúc Sinh đã hiểu, ông gật gật đầu, ra ngoài cùng mọi người.
Đi đến cửa, ông nhìn mẹ Diêm: "Mọi tai họa đều là con bé này gây ra, nếu như không phải nó..."
"A Lệnh và Đồng Thiên Hoa tranh đấu với nhau không chỉ một, hai năm, sao có thể nói là lỗi của Tiểu Lam, lỗi là thằng bé bạc mệnh..." Sau câu đó, Tạ Quyên thiếu chút nữa đã bật khóc.
Lâm Phúc Sinh cảm thấy áy náy: "Tôi xin lỗi."
"Hiện giờ Tiểu Lam đang mang thai, cũng xem như A Lệnh để lại kỷ niệm cho bậc trưởng bối như chúng ta, nên bà nội của thằng bé cũng không đến nỗi suy sụp thêm, anh cũng đừng quá tự trách mình, càng đừng trách Tiểu Lam." Ban đầu Mẹ Diêm biết tin con trai mình hy sinh để cứu Lâm Lam, quả thật đã từng trách cô, nhưng khi nhìn thấy tình hình trên bãi cát, lại biết được ân oán mấy năm nay giữa hai người, cho dù có đau lòng hơn đi nữa cũng không cách nào trách Lâm Lam.
Huống hồ hiện giờ Lâm Lam còn đang mang thai.
Mẹ Diêm thở dài, quay người đi đến phòng bệnh bên cạnh.
Lâm Phúc Sinh thoáng nhìn con gái đang nằm trong phòng bệnh, sau đó quay đầu lau nước mắt, con bé được ông nuôi lớn, từ nhỏ vốn dĩ nhát gan, sau này trưởng thành thì trở nên bạo dạn hơn, dù vậy trong tình hình lúc đó con bé sao có thể chịu đựng được.
Đến bây giờ khi nhớ lại cơ thể đẫm máu kia, Lâm Phúc Sinh vẫn cảm thấy kinh hoàng.
Đồng Thiên Hoa tính kế Quân Lệnh, khiến thằng bé mất dạng sau vụ nổ, còn bản thân lại vì Lâm Lam mà trúng đạn chết đi, dù là ai cũng sợ rằng không chịu nổi.
Lâm Phúc Sinh lo sợ, sợ con gái mình vờ như đang ổn, cuối cùng có một ngày nào đó không thể chịu đựng tiếp được mà hoàn toàn suy sụp.
"Bác trai, bác đừng lo lắng, chị dâu không yếu đuối như vậy đâu." Ngay lúc Lâm Phúc Sinh khó khăn lắm mới có thể lau khô khóe mắt thì một giọng nam nhẹ nhàng vang lên.
"Viện trưởng Tiêu." Lâm Phúc Sinh vội vàng quay đầu che giấu biểu cảm khi nãy của mình, chào hỏi anh ta một tiếng.
"Hiện giờ bác có thời gian không ạ? Cháu đã trò chuyện với người của bệnh viện bên này, giúp bác kiểm tra toàn diện chức năng gan." Lâm Phúc Sinh đang lo lắng cho Lâm Lam, nhưng Tiêu Chấn Nhạc lại không yên tâm liệu sức khỏe của ông có thể chịu đựng được biến cố mấy ngày nay hay không.
"Bác không sao, sức khỏe của bác, bác hiểu."
"Thời điểm này chắc bác cũng không muốn có chuyện gì đó xảy ra làm chị dâu thêm lo lắng?"
"Bác... vậy được." Câu nói của Tiêu Chấn Nhạc đã thuyết phục được Lâm Phúc Sinh.
May mà làm kiểm tra xong, mặc dù sức khỏe của Lâm Phúc Sinh có vấn đề, nhưng không lớn, chỉ cần uống thuốc là có thể kiểm soát được.
Bên kia lão phu nhân nhà họ Diêm cũng đã tỉnh lại, biết tin Lâm Lam mang thai, đầu tiên là vui mừng, sau đó lại thở dài: “Mười năm trước, mẹ đến núi Thanh Long xin bùa bình an, lúc đó đại sư Phổ Huệ có nói rằng thằng bé Quân Lệnh sẽ gặp một kiếp nạn liên quan đến tính mạng, nếu trải qua được thì cả đời không phải lo lắng, còn nếu không qua được..." Bà nội nói xong một nửa thì nghẹn lời.
Nếu không qua được thì thế nào? Tất cả mọi người đều đã nhìn thấy.
Viền mắt Tạ Quyên lại đỏ lên, đi đến ngồi cạnh bà nội: "Mẹ..."
"Cháu nội ngoan của bà! Sao mạng của cháu lại khổ thế này..." Bà nội bỗng nhiên hét to, nhưng không ngất đi như trước đó.
Sống đến tuổi này của bà, không tin vào ông trời cũng phải tin vào mệnh, cháu trai bà bạc mệnh, không thể trách người khác.
Ông nội trầm mặc đến lúc này, nghe thấy bà nội hét to, nhìn sang con trai mình vẫn đang im lặng: "Chờ mẹ con khỏe hơn, hãy đưa bố mẹ về."
Một chuyện vốn dĩ vui vẻ, nhưng lại rơi vào tình cảnh như bây giờ, mọi người nào còn tâm trạng để dạo chơi, trái lại mỗi khi họ nhìn thấy nơi này liền cảm thấy vô cùng bức bối.
"Con sẽ đi sắp xếp." Bố Diêm đáp lại một tiếng, sau đó rời khỏi.
Không ai muốn ở lại nơi chốn thương tâm này.