Ba tháng cái bụng vẫn còn bằng phẳng, trước khi đi Lâm Lam còn đến bệnh viện để siêu âm, xác định việc bay đường dài không có vấn đề gì mới đăng kí.
Khi tiếng máy bay vang lên ầm ầm, đột nhiên cô nhớ lúc bản thân vừa đặt chân đến đây, đáy lòng mang theo chờ mong và nhảy nhót như chim sẻ không cách nào yên tĩnh được, đối với tương lai chưa bao giờ tin tưởng hơn thế.
Hôm nay trở về, tâm tình thay đổi bao nhiêu, chỉ có mình cô biết.
Từ hôn lễ trở thành tang lễ, đời người còn có gì thống khổ hơn sao?
Lâm Lam dựa lưng vào ghế, Tăng Tuyết sợ cô không thoải mái nên bảo tiếp viên hàng không hạ ghế xuống.
“Không sao đâu.”
“Có.” Tăng Tuyết kiên trì.
Lâm Lam cũng không tranh cãi, quay đầu ngẩn người nhìn ra cửa sổ.
Trước đây việc cô không thích nhất là ngẩn ngơ, cảm thấy lãng phí thời gian, hơn nữa là không muốn nhớ lại chuyện quá khứ, cảm thấy vô ích.
Bây giờ cô lại thường rơi vào cảm xúc của chính mình, không thoát ra được.
Hai mươi năm, sau lần gặp đầu tiên, khi đó cô không nhận ra anh. Anh ôm cô lên xe, lúc thay quần áo cô còn tưởng rằng đối phương muốn làm chuyện không tốt, giật mình đến nỗi mặt đỏ bừng tim loạn nhịp.
Sau đó anh dẫn cô đi băng bó vết thương, bác sĩ răn dạy anh với tư cách bạn trai không chăm sóc tốt bạn gái, vốn là cô muốn giải thích, lại bị anh ngắt lời.
Anh ôm cô để tránh bị cảm lạnh, liên tục nuông chiều cô trước mặt Trần Lâm Kiệt, sau đó là mời cô ăn tôm hùm.
Lâm Lam luôn cảm thấy trí nhớ mình không tốt, quên đi rất nhiều chuyện đã qua, nhưng những ngày ở bên Diêm Quân Lệnh thì cô lại nhớ vô cùng rõ ràng, thậm chí những việc nhỏ không đáng nhắc đến cũng trở nên sinh động và cụ thể.
Cô cũng bắt đầu hiểu được, vì sao lần gặp đầu anh lại tốt với mình như vậy. Sau đó mơ mơ màng màng bị lừa hôn, có một thời gian ngắn cô vẫn cho rằng anh vì ứng phó với người trong nhà nên mới tìm cô.
Hiện tại nhớ lại, Diêm Quân Lệnh là người tùy tiện như thế sao?
Còn có lúc cô chăm sóc bố ở bệnh viện bị phóng viên vây quanh, đó cũng là lần đầu cô bị nhiều phóng viên chặn lại như vậy, trong lòng cực kì sợ hãi, nhưng lại không dám lùi bước, sợ những phóng viên kia làm bố bị thương.
Thật không ngờ rằng anh lại vì lo lắng cho cô mà lái thẳng trực thăng đến, còn vì trấn an mà dẫn cô đến Vân Đảo ngắm biển.
Những ngôi sao nhỏ trên bầu trời đêm khiến cô tưởng tượng lại những chuyện đã qua, hận không thể nhớ lại tỉ mỉ từng chi tiết. Lời anh nói cô đều lặp lại một lần, ngẫm nghĩ tường tận ý nghĩa mỗi một câu của anh vào lúc đó.
Vì vậy Lâm Lam giống như phát hiện ra vùng đất mới, những gì người đàn ông ấy nói và làm, tất cả như có một ý nghĩ sâu xa khác, lúc trước cứu cô trên sa mạc cũng không phải là trùng hợp.
Còn có lần đầu tiên của họ.
Nghĩ tới đây Lâm Lam thu lại ánh mắt, kéo chăn đắp lên người.
Khi đó cô không được tự nhiên, thời điểm Diêm Quân Lệnh muốn cô, cô cảm thấy anh không xem cô là một người phụ nữ, khi ấy, cô chỉ thấy mình như trở thành một công cụ thỏa mãn.
Mỗi ngày trong lòng cô đều có nhiều ý nghĩ nhảy ra, có lẽ đó chính là lúc cô yêu anh. Thậm chí còn sớm hơn cô nghĩ, chỉ khi ở thời điểm thích hoặc yêu một người, tâm tư mới không ngừng bị dẫn dắt, chỉ một tin nhắn cũng có thể tưởng tượng ra được một thế giới khác.
Sau đó họ cũng trải qua hiểu lầm, cũng qua đau khổ, đã từng có ý muốn ly hôn, nhưng cuối cùng vẫn không qua được một câu “Anh yêu em.”
Diêm Quân Lệnh anh biết không? Em rất yêu anh, anh đang ở nơi nào?
Sống mũi đột nhiên cay cay, viền mắt cũng hơi đỏ lên, Lâm Lam nghiêng đầu sang chỗ khác tránh Tăng Tuyết nhìn thấy bộ dạng không khống chế được của mình lần nữa, nếu tất cả sự chia ly trên thế gian này là vì có được một sự tái hợp tốt đẹp hơn, vậy Diêm Quân Lệnh em sẽ ở chốn cũ đợi anh, được không?
Lâm Lam thầm hỏi trong lòng, mà như lúc cô đã hỏi khi ngất xỉu trong hôn lễ ngày hôm đó, không ai trả lời cô cả.
Máy bay ổn định trên không, Lâm Lam ngủ đứt quãng, giống như ở trong mơ, lại như nửa mê nửa tỉnh, cho đến lúc máy bay đáp xuống Tấn Thị, Tăng Tuyết khẽ gọi cô dậy.
Lâm Lam xuống máy bay bị một luồng khí nóng ập vào người, cô hơi nhíu mày đi theo Tăng Tuyết.
Vương Đại và Lộc Tam xách hành lý đi theo phía sau, sau gần hai tháng chưa trở về, giờ nghe được tiếng mẹ đẻ, ai cũng cảm thấy thân thiết.
Thẩm Hoằng tự mình đến đón họ, vốn là muốn sắp xếp cho Lâm Lam ở khách sạn, nhưng cô kiên quyết muốn về biệt thự ở Tấn Thị, nơi đó có kỉ niệm của cô và anh.
Một đoàn người lặng lẽ trở lại biệt thự, hoa hồng trong sân có người phụ trách chăm sóc, lúc này đã bung nở rực rỡ xinh đẹp, giống như lần đầu tiên Lâm Lam đến, nhưng vườn rau của cô đã được dùng để trồng hoa hồng, bố trí trong biệt thự vẫn như cũ, không thay đổi phong cách như ở Bắc Kinh.
Tăng Tuyết và nhóm Vương Đại từng người một trở về phòng sắp xếp đồ của mình, Lâm Lam lên phòng ngủ ở tầng hai, nhìn thấy tông màu đen xám, gợi nhớ lúc ban đầu họ ở bên nhau.
Họ từng trải qua thời gian rung động ngây thơ nhất tại căn phòng này, khi đó tình yêu vừa chớm nở, mọi việc đều ẩn giấu sự dò xét và không xác định, nhưng đó lại trở thành khoảng thời gian mà Lâm Lam hoài niệm nhất.
“Tôi muốn một mình ra ngoài, mọi người đừng đi theo.” Lâm Lam cầm chìa khóa xe, nói với Vương Đại.
Vương Đại có chút lo lắng, nhưng bị ánh mắt của Lâm Lam ngăn lại, bất đắc dĩ gật đầu.
Lúc đi đến gara, Lâm Lam hồi tưởng lại lúc Diêm Quân Lệnh tặng Tiểu Hồng cho cô, khi đó cô thật sự nghĩ rằng Tiểu Hồng là một chiếc Polo bình thường, nhưng không ngờ rằng phía sau vẻ ngoài đó là giá trị trăm vạn.
Nhờ có lần Thẩm Hoằng lỡ lời nói ra, cô nghe được nên mới biết, thầm chậc lưỡi, người đàn ông kia đúng là phá của.
Xe rời khỏi biệt thự, Lâm Lam cũng không biết đi nơi nào, khắp nơi trong thành phố đều dán poster “Hán Vương”, cô mặc một bộ đồ màu đỏ nép vào trong ngực Hán Vương.
Bởi vì Diêm Quân Lệnh gặp chuyện không may, thời điểm quay hậu kì Tô Mộ Bạch muốn quay cùng Lâm Lam, nhưng Lâm Lam căn bản là không nghe, cho nên Hán Vương và nàng ca kỹ trên tấm poster, thật sự cũng không phải là Tô Mộ Bạch, mà là cô và Diêm Quân Lệnh.
Đó là lần đầu cô tham gia vào điện ảnh, lúc ấy cô không rõ tại sao người đàn ông này lại đồng ý làm thế thân cho Tô Mộ Bạch, hôm nay nghĩ kỹ lại thì ra là vì cô.
Với tính cách hay ghen kia, sao anh có thể cho cô diễn cảnh trên giường với người khác, còn đá bay một nữ diễn viên có ý xấu với cô. Đến giờ nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy cú đá kia của Diêm Quân Lệnh thật sự rất mạnh.
Sau đó cô cũng không nhìn thấy nữ diễn viên kia nữa, phỏng chừng là bị người đàn ông bá đạo kia loại bỏ rồi.
Những mảnh vụn trong quá khứ hợp lại thành một ký ức hoàn chỉnh như một minh chứng người đàn ông kia yêu cô nhiều đến mức nào.
Bởi vì được yêu hết lòng, bạn mới có sức mạnh để yêu thương người khác.
Lâm Lam vô ý sờ sờ bụng mình, cô sống 24 năm, không có tình thương của mẹ, nhưng lại có được tình yêu thương chân thành của hai người đàn ông.
Một là bố cô, hai là chồng cô.
May mắn sao? Tài đức sao?
Lâm Lam nhìn tấm poster ở quảng trường đến ngẩn người, đến khi tài xế xe phía sau nhấn còi, cô mới khởi động xe lần nữa, lái đi mà không biết đích đến, cuối cùng dừng lại tại nơi tổ chức cuộc thi “Ngôi sao Tấn Thị”, trở về nơi cô được anh bế lên.
Chiếc xe lặng lẽ đậu ở chỗ đó, nhìn về cánh cửa ở phía xa, cô dường như nhìn thấy một thiếu nữ hồn bay phách lạc chạy ra, trong mưa to gió lớn xách giày cao gót, khóc như một kẻ ngốc, được người đàn ông cả đời mình yêu nhất ôm vào lòng.
Đợi đến khi Lâm Lam tỉnh táo lại, ngoài xe là nắng trời rực rỡ, không có mưa to, cũng không có anh.
Bất tri bất giác lệ rơi đầy mặt.
Sau cùng Lâm Lam chạy xe đến trước cửa hàng của đầu bếp béo, tìm một chỗ trống ở góc gọi một phần mì trường thọ và một phần tôm hùm cay rồi lặng lẽ ngồi ăn, nước mắt lại tiếp tục rơi, không ngừng tự nói với bản thân đó là do cay đấy.
Thật sự chỉ là cay thôi.